Chương 179: Chó cùng rứt giậu. (2)
Chu gia thực sự phát đạt là len lên nhờ Thái Kinh. Năm đó Thái Kinh bị giáng chức đến Giang Nam, Chu gia nắm cơ hội, liều mạng nịnh nọt lấy lòng. Thái Kinh quan trường thất ý cảm thấy rất ấm áp, khi Thái Kinh được bắt đầu sử dụng lần nữa, liền mang theo cha con Chu thị về kinh, đề cử Chu Miễn cho Thiên tử Triệu Cát trẻ tuổi thích vui chơi.
Chu Miễn giỏi đưa đẩy, dần trở thành sủng thần của Triệu Cát. Chính là do sự khuyến khích của Chu Miễn, nguyên niên Chính Hòa, Triệu Cát ham hưởng thụ quyết định xây dựng thêm Diên Phúc Cung dựa theo phong cách Giang Nam, cũng bổ nhiệm Chu Miễn về quê nhà Tô Châu thành lập Ứng Phụng Cục, phụ trách thu mua hoa thạch cương.
Chu Miễn nắm giữ quyền lớn phát huy sự tham lam và phách lối vô cùng tinh tế. Y lấy cớ thu hết đá hoa cỏ lạ, điên cuồng cướp đoạt tài vật ở Tô Châu và Châu Huyện lân cận. Thời gian vẻn vẹn chỉ hai năm, người trung sản trở lên tại Tô Châu phá sản toàn bộ, tài vật bị cướp gần như không còn. Cướp đoạt Tô Châu xong, CHu Miễn lại lấy cớ Chiết Giang nhiều đá hoa cỏ lạ, thành lập Tạo Tác Cục ở Hàng Châu, bắt đầu tiến hành cướp đatọ tàn bạo các Châu Huyện Chiết Giang.
Thời gian sáu năm ngắn ngủi, mấy vạn hộ trung sản và gia đình giàu có ở Giang Chiết phá sản, nhưng Chu Miễn chỉ vận chuyển đá và hoa vào kinh, mà vàng bạc châu báu cùng ruộng tốt nhà đẹp khó tính toán bị y nuốt hết, chỉ ruộng tốt bị y xâm chiếm đã đạt hơn ba mươi vạn mẫu, không chỉ gia đình giàu có cửa nát nhà tan, dân chúng tầng dưới chót lại thuế nặng như núi, giao không hết thuế, phục không hết lao dịch, dân chúng Giang Nam bán con cái cũng không thể thỏa mãn Chu Miễn bóc lột tới tận xương tủy.
Chính do Chu Miễn điên cuồng cướp đoạt cuối cùng bị Phương Tịch dã tâm bừng bừng nắm lấy cơ hội, bắt đầu kích động dân chúng tiến hành tạo phản khởi nghĩa quy mô lớn.
Chu Miễn điên cuồng vơ vét của cải tại Giang Nam bảy năm không chỉ dân chúng kêu ca sôi trào, quan trường Giang Nam cũng oán thán đầy đất, tấu chương vạch tội, thư báo cáo đưa tới kinh thành như tuyết rơi. Chu Miễn ứng đối quan viên địa phương vạch trần, không ngừng dùng tiền tài rất lớn tặng cho trọng thần triều đình. Qua bảy năm y không tổn hao chút gì, Thiên tử Triệu Cát cũng mắt nhắm mắt mở với y, mãi đến khi Chu Miễn bị tài phú tiêu xài vô tận làm váng đầu, bắt đầu xây dựng sơn trạng mô phỏng Diên Phúc Cung, lúc này mới xúc phạm vảy ngược của Triệu Cát.
Trong Thưởng Nguyệt Các Diên Thọ sơn trang, Chu Miễn chắp tay sau lưng đi lại trong phòng. Chu Miễn tuổi chừng hơn bốn mươi, mặc dù đã trung niên, nhưng vẫn nhìn ra được lúc trẻ tuổi bộ dạng y cực kỳ thanh tú. Dáng người y không cao, nhưng dáng dấp rất cường tráng. Chu Trùng phụ thân y sau khi làm giàu từng đưa y đi học võ nghệ mấy năm, khiến y mạnh mẽ linh hoạt hơn người bình thường.
Khuyết điểm tướng mạo duy nhất của y là đôi mắt hơi nhô ra, lúc trẻ tuổi còn chưa dễ thấy, nhưng tới trung niên, đôi mắt y đặc biệt lồi ra, lúc tức giận sẽ sung huyết, biểu lộ tướng mạo cực kỳ hung tàn và lãnh khốc của y.
Hai ngày này Chu Miễn đau đớn vạn phần, đồng thời cũng phẫn nộ vạn phần. Thứ tử Chu Đào của y bị giết ở Biện Kinh, không tìm ra manh mối hung thủ, tin tức truyền đến Tô Châu khiến Chu Miễn nổi giận lôi đình. Nhưng khi y tỉnh táo lại, trong lòng y có một cảm giác sợ hãi nói không nên lời.
Y đương nhiên cũng biết Giám Sát Ngự Sử Lý Cương vạch tội chuyện y đi quá giới hạn với Thiên tử. Những ngày này y đều bận rộn xử lý một số vật phẩm y không nên có, toàn bộ đám thị nữ cởi phục sức cung nữ, cần đốt thì đốt, báu vật thực sự quý báu y nhét rương cho chìm đáy hồ, nhưng tòa Diên Thọ sơn trang này xử lý thế nào y lại hơi khó khăn.
Chu Trùng phụ thân Chu Miễn bên cạnh chậm rãi nói:
- Có thể hủy sơn trang đi, giữ gỗ đá đáng tiền lại, về sau chúng ta lại tạo một trang viên khác, sẽ không người nào dám nói chúng ta đi quá giới hạn.
Chu Lãng trưởng tử của Chu Miễn cũng nói:
- Tổ phụ nói rất đúng, hôm qua hài nhi cẩn thận nghiên cứu qua, thật ra chỉ cần hủy ba tòa cung điện đi, lầu các cũng dở bỏ, sẽ hoàn toàn thay đổi, mà hành lang, đường cầu đều có thể giữ lại, thật ra tổn thất không lớn.
Chu Miễn thở dài nói:
- Diên Thọ sơn trang chỉ là vấn đề nhỏ, cùng lắm thì ta tặng cho Triệu Cát, cứ nói là xây dựng cung điện khác cho hắn, muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ mới cố gắng che giấu. Ta hiểu rõ Triệu Cát, tai rất mềm, lại ham hưởng thụ, chỉ cần tặng sơn trang cho hắn, vấn đề gì cũng không có, chỗ khó nhất là quân đội a!
Vấn đề khó mà Chu Miễn buồn rầu không cách nào xử lý đó là y nuôi dưỡng ba ngàn tử sĩ, trên danh nghĩa gọi là gia đinh, trên thực tế là tư quân của y. Đội quân này có ý nghĩa cực kỳ thực tế với gia tộc của y, Chu Miễn tự biết nghiệp chướng nặng nề, nếu như không có đội quân này bảo vệ, y và người nhà sẽ bị cừu gia với số lượng hàng chục triệu xé thành mảnh nhỏ, mà quân đội triều đình không có khả năng bảo vệ y, y chỉ có thể dựa vào bản thân.
Vấn đề nằm ở chỗ này, nếu như y giải tán quân đội, ai tới bảo vệ họ, nếu như không giải tán quân đội, y giải thích với Thiên tử thế nào?
- Phụ thân, thật ra chúng ta có thể thu nhỏ quân đội, ví dụ như giảm bớt ba ngàn người thành ba trăm người, như vậy vừa có thể bảo vệ người nhà, lại cũng có thể giải thích với Thiên tử, dù sao chúng ta bỏ nhiều công sức như vậy, hắn cũng nên hiểu được chỗ khó xử của chúng ta.
Chu Miễn hơi động trong lòng, biện pháp như vậy không tồi. Y nhìn lại phụ thân, muốn nghe ý kiến của phụ thân.
Chu Trùng lại cười lạnh một tiếng:
- Con nít hai mươi mấy tuổi chưa mọc lông ngây thơ còn chưa tính, nhưng ngươi làm người hơn bốn mươi tuổi cũng ngây thơ khiến người ta nghĩ không ra. Ngươi cho rằng Triệu Cát thực sự vì ngươi xây dựng một tòa trang viên, nuôi mấy ngàn tử sĩ mà làm khó người sao? Ngươi nghĩ vấn đề quá đơn giản, đây chỉ là cái cớ, là cái cớ giết ngươi mà thôi!
Chu Miễn ngẩn người, y không rõ vì sao phụ thân nói như vậy.
Chu Trùng tiếp tục nói:
- Ngươi vét hết tiền tài cho hắn, khiến cho trời oán người giận. Lão nhị chết ở kinh thành, đây chính là tín hiệu, hắn muốn tá ma giết lừa, giết ngươi, vừa lắng lại sự phẫn nộ của dân chúng lại thu mua lòng người, hắn sẽ biết thành vị vua nhân từ, Phương Tịch tạo phản cũng không còn cớ, chỗ tốt hắn lấy hết, tiếng xấu do ngươi cõng, đây là thủ đoạn cao minh cỡ nào, tại sao ngươi xem không hiểu chứ?
- Vậy con nên làm gì?
Chu Miễn hơi nóng vội.
- Rụt đầu một đao, đưa đầu cũng một đao, tự ngươi nhìn xem xử lý đi!
Nói xong Chu Trùng chống quải trượng đầu rồng, quay người rời đi. Chu Miễn đặt mông ngồi xuống, một hơi lạnh dâng lên trong lòng y, khiến suy nghĩ trong y mờ mịt.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo:
- Lão gia, kinh thành có bồ câu đưa tin khẩn cấp tới.
- Đưa cho ta xem!
Một lát, một gia nhân đi tới, dâng một phong thư bồ câu lên cho Chu Miễn. Đây là thư do em vợ Vương Văn Diệu của y ở kinh thành gửi đến, em vợ y phụ trách kinh doanh sản nghiệp của y tại kinh thành, bao gồm hai quán rượu, ba thanh lâu và vài chục cửa hàng, tiệm son Nhiễm Hồng Vương gia cũng là một trong số đó, đời thời Vương Văn Diệu còn phụ trách thu thập các loại tin tức liên quan cho y, dùng bồ câu kịp thời gửi đi cho y.