Chương 182: Một mạch lần theo dấu vết
Lý Diên Khánh dẫn theo Thanh nhi và mười tên thị vệ đến Tô Châu chiều ngày hôm sau, Lý Diên Khánh tuy mặc đồ đen, nhưng mười tên thị vệ lại mặc giáp sơn son chữ Sơn, đầu đội mũ đồng, người khoác áo thêu rồng màu xanh, trang phục tiêu biểu của thị vệ cấm cung, bọn họ mỗi người cưỡi tuấn mã, phi một mạch về phía nam, khiến rất nhiều người qua đường liếc nhìn.
Khi bọn họ còn cách thành Cô Tô ba dặm, thì thấy hai công sai ở một ngôi đình ven đường đưa tay vẫy vẫy, Lý Diên Khánh vội ghìm cương, chỉ chốc lát, hai tên công sai chạy tới hỏi:
- Xin hỏi các vị đại ca có phải là thủ hạ của Gia Vương từ kình thành tới?
- Các ngươi là ai?
- Bọn ta là bộ khoái huyện Trường Châu, nhận lệnh của tri huyện chờ Gia vương điện hạ ở chỗ này, huyện úy của bọn ta có việc quan trọng muốn bẩm báo.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Bọn ta đúng là tùy tùng của Gia vương điện hạ, huyện úy của các ngươi ở đâu?
- Xin quan nhân chờ một chút!
Một bộ khoái chạy về phía sau, không bao lâu, một gã tuổi chừng ngoài ba mươi vội vã đi tới, phía sau còn có mấy tên nha dịch, gã chắp tay nói:
- Tại hạ là huyện úy Thương Châu Lục Căn Sinh, sự việc trọng đại, xin công tử chứng tỏ thân phận!
Lý Diên Khánh nháy mắt ra hiệu với bọn thị vệ, một tên thị vệ đưa thẻ bài của Gia vương phủ ra, gã kia cũng đưa quan ấn cho Lý Diên Khánh xem, Lý Diên Khánh trả lại quan ấn cho gã, cười nói:
- Hóa ra là Lục huyện úy, chẳng hay huyện úy nửa đường ngăn bọn ta lại, có việc gì quan trọng không?
- Đây không phải là nơi nói chuyện, nếu như các vị là vì chuyện Chu Miễn, thì xin theo ta!
- Xin mời!
Đoàn người rời khỏi quan đạo, đi tới bờ một con sông nhỏ, một chiếc khách thuyền đậu trên sông, Lục huyện úy đang chờ trên thuyền.
- Xin Lý quan nhân lên thuyền nói chuyện.
- Lục huyện úy có chuyện quan trọng gì cứ việc nói thẳng.
Lý Diên Khánh không lên thuyền, hắn không muốn đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
- Là như thế này, chiều hôm nay con trai trưởng của Chu Miễn và huynh đệ dẫn hai ngàn người xuôi nam, bọn ta hoài nghi có thể Chu Miễn muốn lẩn trốn.
- Vì sao lại nói hắn muốn lẩn trốn?
Lý Diên Khánh gặng hỏi.
- Một thủ hạ của ta phát hiện trước bến tàu sơn trang có hơn một trăm chiếc thuyền hàng đang đậu, đã có người bắt đầu vận chuyển những rương lớn lên thuyền rồi.
- Ta không rõ, Lục huyện úy, vì sao ngài lại phải nói cho bọn ta biết chuyện này?
Lục Căn Sinh thở dài nói:
- Quê hương yên lành của chúng ta bị cái tên súc sinh này chà đạp tan nát hết rồi! Bách tính Tô Châu chúng ta có ai mà không hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn chứ? Chuyện đã đến nước này, ta cũng bất chấp tất cả! Không dối gạt Lý quan nhân, việc vạch trần Chu Trang Viên đi quá giới hạn là ta làm, hai tháng trước, Lý ngự sử đã từ kinh thành đến Tô Châu bí mật điều tra, chính ta dẫn hắn lên núi xem trang viện của họ Chu, Lý ngự sử bảo ta theo dõi họ Chu, ta nghe nói Gia vương đến, đoán chừng là đến thu thập họ Chu, nếu như không phải, ta cũng chấp nhận!
-
Lý Diên Khánh gật đầu, cười nói:
- Vậy thì chúc mừng ngươi đoán đúng rồi, ta phụng lệnh Gia vương đến đây xem xét động tĩnh của Chu Miễn, Lục huỵn úy có thể dẫn bọn ta đến phủ đệ của họ Chu xem một chút?
Lục Căn Sinh rất vui mừng, thật ra gã cũng không hoàn toàn nói thật, gã nhận được tin từ bồ câu đưa thư của đô đầu Vương Thiện của huyện Võ Tiến, biết được Gia vương điện hạ phái người xuôi nam, lúc này mới chờ ở ngoài thành một ngày đêm, rốt cuộc đã gặp được Lý Diên Khánh.,
Lúc này Lục Căn Sinh dẫn bọn Lý Diên Khánh đi về phía Diên Thọ sơn trang.
Trong một rừng cây cách Diên Thọ sơn trang hai dặm, Lý Diên Khánh nhìn hơn trăm thuyền hàng phía xa xa, chỉ thấy nhiều người liên tục ra vào, mang những chiếc rương lớn lên thuyền, đã có phân nửa đội thuyền chất đầy rương, nhưng những chiếc xe bò vận chuyển rương lớn vẫn từ sơn trang chạy tới bến tàu không ngớt.
- Đồ chết tiệt, rốt cuộc tham lam vơ vét biết bao tiền tài!
Thấy tài sản của Chu Miễn nhiều đến kinh người, Lý Diên Khánh không nhịn được thấp giọng mắng.
Lý Diên Khánh lại trầm tư một lát, rồi hỏi:
- Hải cảng gần đây nhất là hải cảng nào?
Lý Diên Khánh nhạy bén phán đoán, nhất định là họ Chu muốn vượt biển chạy trốn, trừ hải cảng ra, hắn không còn đường nào khác.
- Gần nhất là huyện Hoa Đình, Tú Châu.
- Có thể đi thuyền viễn dương không?
Lục huyện úy cũng hiểu suy nghĩ của Lý Diên Khánh, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hình như không được, bên kia là bến tàu muối, chỉ có thể tiếp nhận hải thuyền nhỏ, nếu muốn ra biển khơi, phải đến Minh Châu!
Minh Châu chính là Ninh Ba ngày nay, nếu như đi đường bộ, tất nhiên sẽ phải đi qua vùng giáp ranh thế lực của Phương Tịch, cho dù là hai nghìn tử sĩ của Chu Miễn dám mạo hiểm xuôi nam, bản thân họ Chu cũng không chắc dám mạo hiểm như vậy, nếu như mình đoán sai, họ Chu nhất định là đến Tú Châu trước, sau đó đi thuyền tới Minh Châu, rồi từ đó sang thuyền lớn trốn ra nước ngoài.
Nghĩ vậy, Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Từ đây đi đường thủy đến huyện Hoa Đình có mấy đường?
- Hoặc là đi Trường Châu, hoặc là đi Thái Hồ, cuối cùng đến kênh đào Giang Nam, chỉ có điều đi Trường Châu phải qua thành, rất dễ dàng bại lộ hành tung, đoán chừng họ Chu sẽ không mạo hiểm, nhất định hắn sẽ đi Thái Hồ, từ phía Ngô Hưng tới kênh đào Giang Nam, lại từ sông Gia Hưng đến cảng Hoa Đình, bến Hoa Đình được xây dựng ở đó.
Lý Diên Khánh vội gọi mấy tên thị vệ tới, nói nhỏ với họ vài câu, thị vệ lập tức nói:
- Xin thiếu quân yên tâm, bọn ta nhất định sẽ làm được!
Mấy thị vệ quay đầu ngựa lại, rời khỏi rừng cây trước, Lý Diên Khánh tiếp tục chờ ở đó.
Màn đêm buông xuống, bốn phía một màu tối đen, nhưng trên bến tàu vẫn đèn đuốc sáng trưng, gia đinh vẫn đang đốt đuốc vận chuyển rương gỗ, nhưng hiển nhiên là đã chuyển gần xong, không còn thấy xe bò chở rương nữa, chỉ còn hai mươi mấy cái rương chất trên bến.
Lúc này, Thanh nhi thấp giọng nói:
- Tiểu quan nhân, ta bơi lội giỏi, để ta lên thuyền cho!
- Không được, quá nguy hiểm!
Lý Diên Khánh cương quyết từ chối.
- Việc này thì nguy hiểm gì chứ, ta có thể lặn dưới nước trong thời gian tàn nửa nén hương, cha luôn dạy khinh công dưới nước cho ta, tiểu quan nhân, để ta đi đi!
Không chịu được trước nhiều lần thỉnh cầu của Thanh nhi, Lý Diên Khánh rốt cuộc đáp ứng, nếu như trên thuyền có người, sự việc được xác thực thì dễ xử lý hơn nhiều. Hắn khẽ căn dặn Thanh nhi vài câu, Thanh nhi gật đầu cười nói:
- Ta hiểu rồi, tiểu quan nhân, cam đoan sẽ không làm ngài thất vọng!
,
Nàng sửa sang y phục một chút, rồi lập tức chạy về phía bìa rừng, Lý Diên Khánh mở to mắt nhìn nàng nhảy xuống nước, nhẹ nhàng trèo lên một chiếc thuyền lớn, dường như ẩn vào trong một cái rương lớn, Lý Diên Khánh thầm khen nàng thông minh.
Một lúc sau, mười mấy chiếc xe ngựa chạy tới, Chu Miễn dẫn theo người nhà và một dám mỹ nữ xuất hiện, Lục huyện úy khẽ nói với Lý Diên Khánh: