Chương 184: Tiểu trấn Ninh Hải
- Chỉ cần tiểu quan nhân chịu bỏ tiền thu mua, đương nhiên là có thể. Thật ra thì cũng có người đến thu mua, bình thường là năm văn tiền một cân, một con cá heo có khoảng hai ba mươi cân mỡ, có thể kiếm được hơn trăm văn tiền.
Lý Diên Khánh muốn có mỡ, chủ yếu là định làm xà phòng thơm và đồ trang điểm. Kiếp trước, hắn học ngành hóa, thời trung học hắn từng tự làm xà phòng và xà phòng thơm, khi đó hắn dùng mỡ heo để làm, ở Biện Kinh cũng có thể mua được mỡ heo với số lượng nhiều, ba mươi văn tiền một cân, tuy nhiên mỡ heo không tốt như mỡ cá, mỡ cá mịn màng hơn, tính hòa tan trong nước cũng tốt hơn.
Chỉ có điều ở đây thu mua mỡ cá rất rẻ, nhưng chở đến Biện Kinh, giá cũng xấp xỉ giá mỡ heo.
- Thế này đi! Ta thu mua mười văn một cân, nếu như Lục quan nhân chịu giúp ta, chuyển hàng đến Biện Kinh, một cân ta sẽ trả ba mươi văn tiền, cũng có thể trả bằng bạc.
Lục Trọng Căn cấp tốc tính toán một hồi, nếu như thu mua toàn bộ khoảng hai vạn cân, tổng giá tiền sẽ là sáu trăm lạng bạc ròng, lại chuyển đến kinh thành, chuyến này ít nhất gã có thể kiếm được ba trăm lạng bạc.
Lục Trọng Căn vui vẻ cười nói:
- Vậy chúng ta một lời đã định, ta đoán chừng mọi nhà ở đây đều có dự trữ mỡ cá, không nhất định là mỡ cá heo, đại khái cũng khoảng một vạn cân, đựng trong một trăm cái lu lớn, năm chiếc thuyền là có thể giải quyết, lu để ta chuẩn bị, coi như là tặng tiểu quan nhân.
Lý Diên Khánh hết sức vui mừng:
- Vậy lát nữa ta giao tiền đặt cọc, sau đó cho Lục quan nhân địa chỉ ở kinh thành, Lục quan nhân chỉ cần trông coi chuyển đi là được, cha ta sẽ nhận hàng.
- Tiền không cần phải gấp, không biết tiểu quan nhân còn cần thêm gì nữa, có cần cá biển không?
- Cá biển thì không cần, tuy nhiên ta muốn mua rong biển.
Lục Trọng Căn ngẩn người:
- Ngài cần rong biển để làm gì?
- Thật ra ta không cần rong biển, ngươi đem rong biển phơi khô, sau đó đốt thành tro cho ta, ta cần tro rong biển.
Lục Trọng Căn chần chờ một chút:
- Tiểu quan nhân muốn dùng làm phân bón sao? Trước kia từng có người làm như vậy, nhưng thứ này không phải là phân tro tốt.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Đó là một loại thuốc, người đốt thành tro giúp ta, một trăm cân ta trả mười llangj bạc, một năm ta cần ít nhất ba ngàn cân.
Đương nhiên là Lý Diên Khánh không dùng tro rong biển để làm thuốc, đốt rong biển phơi khô thành tro, sẽ thu được carbonat natri thiên nhiên, đó là vật liệu không thể thiếu để làm xà phòng thơm, đương nhiên là dùng voi cũng được, nhưng vôi có tính kiềm quá lớn, gây kích thích da, dùng carbonat natri tốt hơn rất nhiều.
Hắn cũng có thể nấu nước hồ có tính kiềm để được cacbornat natri, tuy nhiên làm như vậy rất phiền phức, giá thành rất cao, đốt rong biển tiện hơn.
Lục Trọng Sinh cười toe toét:
- Thứ tro rong biển này có rất nhiều, ta sẽ giao cho con rể làm, để bọn nó cũng có thu nhập.
…
Lý Diên Khánh lại thị trấn nhỏ Ninh Hải ba ngày, tận mắt thấy Lục Trọng Căn thu mua hơn một vạn cân mỡ cá từ các hộ xung quanh, lại cùng con rể của Lục Trọng Căn lái thuyền ra ngoài vớt mấy thuyền rong biển, bấy giờ tâm trạng hắn mới thả lỏng. Hắn thanh toán tiền đặt cọc, lại đưa địa chỉ cho Lục Trọng Căn,
Lý Diên Khánh tính thời gian rất chuẩn, hắn vừa tới Gia Hưng chẳng bao lâu, Gia vương Triệu Giai đã chạy tới. Triệu Giai gặp Chu Miễn ở một lều lớn trong quân doanh, chỉ thấy ông ta đầu tóc rối tung phủ xuống mặt, ngồi ủ rũ trong một cái cũi gỗ nhốt tù phạm, tay bị gông cùm, chân bị xiềng xích.
Bên cạnh đó còn có một cái cũi khác nhốt Chu Xung, cha của Chu Miễn. Triệu Giai đi tới trước mặt Chu Miễn, lạnh lùng nói:
- Không ngờ ta còn sống phải không!
Chu Miễn mở đôi mắt lồi ra nhìn y một cái, rồi lập tức nhắm lại, trên mặt lộ ra vẻ xem thường.
Ở bên cạnh, Chu Xung lại cười ha hả nói:
- Nếu như lão phu đoán không sai, điện hạ lại có được ý chỉ của thiên tử rồi, sẽ giải bọn ta vào kinh!
- Sao ngươi biết?
Triệu Giai quay lại nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.
- Đương nhiên là lão phu biết, trong mắt một số người, bọn ta chính là một món đầu cơ để kiếm lợi, giết ngay đi thì thật là uổng.
Lý Diên Khánh thấp giọng hỏi:
- Là thật sao?
Triệu Giai gật đầu:
- Ta quả thật đã nhận được ý chỉ của phụ hoàng, muốn ta áp giảo bọn họ về kính.
- Số của cải kia đâu?
- Tất cả của cải cũng được áp giải vào kinh, nộp vào Tả tàng khố.
Chu Xung hừ một tiếng:
- Là nộp vào nội khố chứ! Hắn đã nhìn chằm chằm tài sản của bọn ta lâu rồi, hắn sẽ hào phóng như vậy sao?
Triệu Cát giận dữ, rút kiếm chỉ vào Chu Xung, tức giận quát:
- Ngươi còn dám nói xấu phụ hoàng, xem ta có một kiếm giết ngươi không!
Chu Xung ha hả cười nhạt, cũng không dám nói thêm gì nữa, trong lòng lão cáo già này thừa hiểu, thiên tử hạ chỉ không giết con của ông ta, cũng không nói sẽ không giết ông ta, nếu chọc giận Triệu Giai, hắn một kiếm giết chết ông ta, thì hắn cũng không hề hấn gì.
Lý Diên Khánh đứng phía sau không lên tiếng, hắn cảm thấy Chu Xung nói rất đúng, tài sản của Chu gia nhất định được đưa vào nội khố, chứ không phải quốc khố, sau khi Chu Miễn thay Triệu Cát cướp đoạt lượng lớn tài sản, xem như trở thành con dê thế tội.
Tuy nhiên điều Lý Diên Khánh không nghĩ ra là, Triệu Cát hoàn toàn có thể chém đầu Chu Miễn ở Tô Châu phố xá sầm uất, đấy là cơ hội lớn nhất để ông ta giành được thanh danh, cũng có thể giành được cái tiếng “hoàng đế nhân từ” trong lòng dân chúng miền đông nam.
Một quyết định quan trọng như vậy, Triệu Cát lại thay đổi tùy tiện như vậy, khiến Lý Diên Khánh không khỏi cảm thấy Triệu Cát ngu ngốc, có một lá cờ tốt như thế trong tay, nhưng ông ta lại không biết phất!
- Điện hạ, ta còn có mấy lời, không biết điện hạ có muốn nghe không?
Chu Xung cười lạnh, nói với Triệu Giai.
- Bịt cái mõm thối của lão ta lại cho ta!
Triệu Giai hết sức căm hận chu Xung, y không muốn nghe bất kỳ lời nào từ miệng ông ta nữa, dữ tợn buôn ra một câu, rồi lập tức quay người rời đi.
Lý Diên Khánh lại liếc nhìn Chu Xung với vẻ thú vị, nhưng hắn không hỏi tiếp, mà đi theo Triệu Giai trở lại lều lớn. Triệu Giai có vẻ rất buồn phiền, đi qua đi lại mấy bước, rồi chợt nói với hắn:
- Đường Thiên Trí hồi kinh rồi!
Câu nói không đầu không đuôi, hết sức đường đột, khiến Lý Diên Khánh hơi khó hiểu:
- Là…điện hạ cho hắn hồi kinh?
- Không có! Hắn không nói bất kỳ điều gì cho ta biết, thì đã mất tích, cho tới vừa rồi Vương Tử Võ tướng quân mới nói cho ta biết, hôm qua Đường Thiên Trí đã tới Gia Hưng, mang theo Thượng Phương bảo kiếm.
Hai câu nói cuối cùng của Triệu Giai có thể nói là long trời lở đất, Lý Diên Khánh ngẩn người, người mang tên Đường Thiên Trí này, rốt cuộc là ai, mà lại cầm Thượng Phương bào kiếm?
Khóe miệng Triệu Giai lộ ra một vẻ cười đau khổ, từ tốn nói:
- Ba mươi tên thị vệ này chỉ có mười người là tâm phúc của ta, hai mươi người còn lại được điều từ các tinh nhuệ, kể cả Đường Thiên Trí. Ta cũng lần đầu tiên tiếp xúc với bọn họ. Trước kia, rốt cuộc bọn họ là cái gì, ta hoàn toàn không biết. Tên Đường Thiên Trí kia càng ẩn giấu rất kín đáo, tên thật của hắn có phải là Đường Thiên Trí hay không, ta cũng không biết.