Chương 187: Phong trào quần chúng
Lý Diên Khánh ngẩn người, bọn hắn không hề thông qua quan phủ ở Gia Hưng, làm sao tin tức lại tiết lộ ra ngoài, cả Gia Hưng không có ai biết, thế nhưng tin tức lại truyền khắp Tô châu, đây là do ai làm?
Lúc này, có người sau lưng hô to:
- Lý thiếu quân!
Lý Diên Khánh quay đầu lại, đã thấy ở cách đó không xa, Lục huyện úy dẫn theo mấy tên thủ hạ đang ngoắc hắn.
Ở một tòa nhà cách bến tàu Phong Kiều không xa, Huyện úy Lục Thủy Căn lo lắng nói với Lý Diên Khánh:
- Chỉ hai ngày ngắn ngủi, từ nam huyện Thường Châu, Ngô Huyện, Vô Tích, Thường Thục, Côn Sơn, đã có hon mười vạn dân chúng tụ tập, đội thuyền mấy nghìn chiếc, còn có người nối nhau không ngớt đi về phía này, sự phẫn nộ của dân chúng đối với Chu Miễn qua lớn, nếu hắn không chết, trời xanh cũng khó dung!
- Ta muốn biết rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức? Lúc này mới qua vài ngày, tin tức đã truyền ra rồi.
Nói đến đây, Lý Diên Khánh nghi ngờ nhìn thoáng qua Lục Thủy Căn, dù sao Lục Thủy Căn cũng là người biết rõ tình hình, cũng một lòng muốn cho Chu Miễn chết ở Tô Châu.
Lục Thủy Căn lại càng hoảng sợ, vội vã xua tay:
- Không phải ta tiết lộ đâu, chuyện này ta trước sau giữ kín như bưng, hậu quả lớn như vậy, ta không gánh vác nổi!
- Vậy là ai?
Lục Thủy Căn hạ giọng nói:
- Lý thiếu quân nghĩ không ra sao? Ai là người có năng lực huy động to lớn đến như vậy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã thông báo cho tất cả các huyện ở Tô Châu?
Lý Diên Khánh hiểu ý của y, ngập ngừng một lát rồi nói:
- Ý của Lục huyện úy muốn nói, tin tức này là từ châu phủ ra sức truyền ra ngoài?
Lục Thủy Căn gật gật đầu:
- Ta đã điều tra việc này, mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng từ các đầu mối mà xem xét, đều chỉ về phía Tri châu Triệu Lâm, hẳn là chính hắn gây nên.
Nói tới đây, Lục Thủy Căn thở dài nói:
- Bây giờ hẳn là Lý thiếu quân đã hiểu rõ, lúc đầu vì sao ta chặn thiếu quân ở ngoại thành, chứ không chờ ở trong thành, đó là vì quan trường Tô Châu quá phức tạp, Tri châu Triệu Lâm là người của Thái Kinh, tri huyện lại là người Đồng thái úy tiến cử.
Lý Diên Khánh trầm mặc không nói, đầu tiên là phái người thần bí kia cướp đi thư từ và sổ ghi chép, rồi lại ra lệnh tri châu tiết lộ tin tức về Chu Miễn, lợi dụng sự phẫn nộ của dân chúng Tô Châu để cản đường Chu Miễn, xem ra Thái Kinh quyết tâm muốn cho Chu Miễn chết trên đường về kinh.
Nếu như dân chúng cản đường thất bại, thì người thàn bí tất nhiên sẽ lại ra tay. Nhớ dến võ nghệ và thân pháp của người thần bí, Lý Diên Khánh cảm thấy lòng nặng nề, hầu như không ai có thể chống đỡ được y.
- Lý thiếu quân, vẫn còn một việc ta muốn nhắc nhở ngươi, hai ngày nay ta phát hiện trong đám người phản kháng, xuất hiện một số người lai lịch không rõ. Những người đó tụm năm tụm ba, người nào cũng đầy sức mạnh, tay cầm gậy gộc hoặc đao kiếm, giọng nói không phải người địa phương, ta nghi ngờ là người của Phương Tịch.
Nếu như nửa đường xuất hiện thế lực cản trở của Phương Tịch, Lý Diên Khánh không hề lấy làm lạ, con trai và và anh em của Chu Miễn chết dưới tay Phương Tịch, Phương Tịch làm sao có thể thờ ơ, tuy nhiên mục tiêu của Phương Tịch không hẳn là Chu Miễn, mà hẳn là số của cải khổng lồ của Chu Miễn.
- Đã như vậy, vì sao huyện úy không bắt gọn bọn chúng?
Lục Thủy Căn lắc đầu:
- Bắt bọn chúng tất nhiên sẽ dẫn tới bạo loạn, sẽ khiến đông đảo bách tính thương vong, loại chuyện này trước đây cũng từng xảy ra rồi, chỉ cần bọn chúng không gây chuyện ở Tô Châu, chúng ta cũng sẽ không bắt bọn chúng, giữa bọn ta và chúng đã hình thành một sự hiểu ngầm.
Lúc này, một tên nha dịch hoảng hốt chạy tới:
- Huyện úy, phía Thiết Linh quan có hai vụ đánh nhau!
Lục Thủy Căn hoảng sợ, vội nói:
- Ta tới ngay, Lý thiếu quân, ta xin lỗi không tiếp chuyện ngươi được!
- Huyện úy cứ tự nhiên!
Lục Thủy Căn dẫn vài tên nha dịch vội vã chạy đi, Lý Diên Khánh rời khỏi tòa nhà, đi tới chỗ hội hợp ban nãy, nhưng chỉ thấy một mình thị vệ Trần Tiểu Ất, Trương Dũng và Thanh Nhi cũng không thấy đâu.
- Trương Dũng và Tiểu Thanh đâu?
Lý Diên Khánh bước tới, khó hiểu hỏi.
Trần Tiểu Ất gãi gãi đầu:
- Vừa rồi hình như cô ấy nhìn thấy một người quen, rất kích động đuổi theo, Trương Dũng đi tìm cô ấy.
- Người quen?
Lý Diên Khánh ngẩn người, ở Tô Châu, Thanh nhi làm gì có người quen nào?
Bọn hắn đợi gần một canh giờ, trên bến tàu vẫn tấp nập người qua lại, nhưng không thấy Thanh Nhi và Trương Dũng quay lại. Trần Tiểu Ất thấy Lý Diên Khánh lo lắng, liền cười trấn an:
- Lão Trương là người tinh tế, thiếu quân lại có ơn cứu mạng đối với hắn, hắn sẽ trông nom cẩn thận cho tiểu nương tử, thiếu quân đừng lo lắng.
Tuy rằng Thanh Nhi dùng thân phận thư đồng gia nhập đội ngũ, nhưng mọi người đều biết nàng là gái giả trai, việc này là một bí mật công khai.
Lý Diên Khánh cảm thấy bất đắc dĩ, hắn nhìn sắc trời, lúc này đã bắt đầu hoàng hôn, hắn cầm một đống văn kiện quan trọng, nhất định phải trở về nhanh nhanh một chút, hắn đành cười khổ nói:
- Về thuyền trước nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta sẽ quay lại tìm nàng.
Hai người dắt ngựa đi về phía bến tàu, trên bến có một chiếc thuyền lớn đưa đò của quan phủ, chuyên tiếp tế tiếp viện cho quan thuyền bị vây khốn, Trần Tiểu Ất đưa ra thẻ bài cho thị vệ, thuyền đưa đò liền đưa bọn hắn lên thuyền lớn.
Triệu Giai nghe nói Lý Diên Khánh trở về, vội vàng chạy ra, vừa vui mừng lại vừa có phần oán trách Lý Diên Khánh:
- Sao bây giờ mới quay về?
- Điện hạ, thần gặp phải chút chuyện, về phòng rồi hãy nói!
Hai người về phòng, Lý Diên Khánh đặt rương sắt lên bàn, lại lấy ra một thanh kiếm, tháo lớp vải lụa bọc ngoài ra, Triệu Giai vừa nhìn thấy đã giật mình hoảng sợ, ra là Thượng Phương Thiên Tử kiếm.
- Đây là Thượng Phương Thiên Tử kiếm của Đường Thiên Trí, còn hắn đâu?
- Hắn đã chết, chỉ có điều không phải bọn ta giết.
Lý Diên Khánh liền thuật lại một lượt quá trình giành giật rương sắt, Triệu Giai nghe xong mặt mày trắng bệch, Đường Thiên Trí lại bị người của Thái Kinh phái tới giết chết, vậy thanh Thương Phương bảo kiếm này nên xử lý như thế nào đây?
- Điện hạ giao thanh kiếm này cho Thái tử là được, không cần phải giải thích gì cả, nếu như Thái tử không muốn cầm, thì điện hạ giao lại cho thánh thượng, nói rằng có người dùng thanh kiếm này ám sát ngài. Tuy nhiên, ta tin là nhất định Thái tử sẽ lận lấy, hơn nữa cũng không dám nhiều lời.
- Vì sao ngươi khẳng định như vậy?
- Điện hạ không cảm thấy kỳ lạ sao? Thiên tử lại có thể giao Thượng Phương bảo kiếm cho thị vệ của Đông cung (Đông cung: cung điện dành cho Thái tử), như thế chẳng phải tương đương với Thái tử có quyền của thiên tử sao?
Triệu Giai bị lời này thức tỉnh, Lý Diên Khánh nói rất đúng, bất cứ ai cũng đều có thể cầm Thượng Phương bảo kiếm, riêng chỉ có Thái tử là không thể cầm, y hít vào một hơi khí lạnh:
- Chẳng lẽ Thượng Phương bảo kiếm này là giả?
- Ta không có chứng cứ nói thanh kiếm này là giả, nhưng theo lẽ thường mà kết luận, nó tuyệt đối không nên xuất hiện trong tay thị vệ của Đông cung.