Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 193: Gặp lại Đồng Quán.

Chương 193: Gặp lại Đồng Quán.
Nhạc Phi tính toán thời gian, thở dài nói:
- Lần sau ít nhất phải chờ chín ngày.
- Dường như các ngươi bị quản rất nghiêm, không cho phép tùy tiện ra ngoài.
- Đương nhiên!
Vương Quý kiêu ngạo giương cằm lên nói:
- Võ Học mà! Giống như quân đội, nào tự do giống như Thái Học các ngươi, không ra thể thống gì.
Lý Diên Khánh dùng đũa gõ một cái trên đầu gã, cười mắng:
- Huấn luyện ba tháng sao một chút tiến bộ cũng không có, miệng lưỡi vẫn trơn tru như vậy!
Thang Hoài cười lạnh một tiếng:
- Cái này gọi là chó không đổi được ăn…
Gã còn chưa dứt lời, ánh mắt sắc bén của Vương Quý giết gã thương tích đầy mình. Thang Hoài nghĩ tới vừa rồi lúc nói ‘Trương Đoàn Tử sinh bệnh’, Vương Quý không nói móc mình, gã lập tức ửa lời:
- Cái này gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Nhạc Phi bên cạnh cười nói:
- Thật ra cũng không nghiêm khắc như vậy. Đoạn thời gian trước chúng ta có thể ra ngoài mỗi ngày. Hai ngày này Đồng Thái Úy muốn tới thị sát Võ Học, cho nên lập tức nghiêm ngặt, qua đi sẽ tốt hơn.
Lý Diên Khánh sờ lên một bao thư tín cứng rắn trước ngực mình, trong lòng thầm nghĩ, ‘Hóa ra Đồng Quán đã trở về rồi’.
Lúc này, tiểu nhị đưa rượu thịt tới, mọi người rót rượu, Lý Diên Khánh nâng chén cười nói:
- Lần liên hoan đầu tiên của chúng ta tại kinh thành, cạn ly!
Mọi người cười to, họ quả thực lần đầu tiên uống rượu ở kinh thành:
- Cạn ly!
Mọi người một hơi uống cạn sạch, bắt đầu nâng đũa gặp lấy gặm để.
Mỗi người uống nửa bình, trong bụng có một đám lửa, giữa lông mày có vài phần say. Lúc này, Vương Quý ợ một cái, vỗ bụng nói:
- Lão Lý, vẫn là ngươi lợi hại! Lúc này mới ba tháng, dĩ nhiên mở được một phường son phấn, làm ăn còn tốt như vậy, một ngày thu đấu vàng, tất cả mọi người đố kỵ muốn chết, lão Thang còn muốn dính ánh sáng của ngươi nữa. Lão Thang, có đúng không?
Tính tình Vương Quý điển hình là ‘đến như gió lửa, đi như mây khói’, vừa rồi mới như gà chọi với Thang Hoài, chớp mắt lại biến về huynh đệ.
Cũng may mọi người quen rồi, cũng không thấy kỳ quái. Thang Hoài đỏ mặt, chuyện này gã vốn định tự mình thương lượng với Lý Diên Khánh, lại bị miệng rộng Vương Quý tung ra.
- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Thang Hoài lầm bầm một câu.
- A Thang, có lời gì cứ việc nói thẳng!
Lý Diên Khánh rót một chén rượu cho Thang Hoài.
- Thật ra không phải ta, là Đại bá của ta, hắn nghe nói Bảo Nghiên Trai là cha ngươi mở, cũng muốn mở chi nhánh Bảo Nghiên Trai tại An Dương, hắn đã viết mấy phong thư cho ta, để ta nỏi một chút việc này thay hắn, ta muốn chờ ngươi trở lại rồi nói.
Đại bá Thang Hoài chính là Thang Chính Tông, từ nhỏ đã chiếu cố họ rất nhiều, dù sao sớm muộn họ cũng sẽ mở chi nhánh ở Tương Châu, còn không bằng cho Thang Hoài mặt mũi.
Lý Diên Khánh liền cười nói:
- Không có vấn đề, ta đáp ứng, để Thang Đại bá tìm tới cha ta thương lượng cụ thể.
Thang Hoài cao hứng nhảy dựng lên:
- Ngày mai ta sẽ viết thư về nhà!
Lúc này, Nhạc Phi cười nói:
- Lão Lý, nói cho ta một chút chuyện ngươi đi Giang Nam đi! Liên quan tới cơ mật không cần nói, kể một số chuyện thú vị.
Lý Diên Khánh quả thực không thể nói cho họ chuyện Chu Miễn, hắn suy nghĩ một chút nói:
- Ta gặp một kẻ cực kỳ lợi hại tại Tô Châu, là người võ nghệ cao nhất mà ta từng thấy.
Mọi người nhất thời hứng thú, Vương Quý vội vàng thúc giục:
- Hắn dùng chiêu pháp gì?
Lý Diên Khánh liền ngắt đầu bỏ đuôi, miêu tả một lần nam tử thần bí hắn đã gặp ở Diên Thọ sơn trang cho mọi người. Nói đến người thần bí này thân hình nhanh chóng, thủ đoạn hung ác, giết người sắc ben, ba người nghe được đều biến sắc.
Cuối cùng hắn nói:
- Nhưng ta cảm thấy hắn rất thân mật với ta, vẫn không nhìn thấy sát cơ đối với ta, hắn còn nói cung đồng tên sắt của ta trong ba mươi bước không bằng tên phổ thông.
- Ngươi cảm thấy vì sao hắn lại như vậy với ngươi?
Nhạc Phi hỏi.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Ta cảm thấy hẳn là hắn rất quen thuộc với sư phụ, coi như không phải quan hệ thầy trò, cũng là quan hệ bằng hữu, hắn nhận ra cung đồng tên sắt mới thân mật với ta.
Nhạc Phi suy nghĩ một chút nói:
- Sư phụ từng nói một số chuyện liên quan tới đồ đệ trước kia của hắn.
- Chờ một chút!
Lý Diên Khánh ngắt lời gã:
- Sư phụ nói lúc nào, sao ta không biết?
Vương Quý cũng cười nói:
- Lúc đó ngươi đi tham gia thi giải, cho nên ngươi không có mặt, hôm đó sư phụ uống nhiều rượu, nói rất nhiều chuyện.
- Lão Nhạc nói tiếp đi.
Nhạc Phi tiếp tục nói:
- Sư phụ nói trước chúng ta hắn tổng cộng dạy năm đồ đệ. Một người là Lâm Xung, từng là Giáo Đầu Cấm Quân, một người tên Tôn Lập, hiện giờ đảm nhiệm Bộ Binh Đề Hạt ở Đăng Châu, thương pháp rất lợi hại, còn một người là Lô Tuấn Nghĩa ở phủ Đại Danh, tất cả mọi người đã gặp hắn. Ngoài ra còn có hai người, một người gọi Sử Văn Cung, đạt được chân truyền tiễn pháp của sư phụ, dường như cũng ở trong Cấm Quân. Người cuối cùng là Loan Đình Ngọc, học côn thuật năm năm với sư phụ, sư phụ nói côn pháp của hắn đứng đầu, vốn tòng quân ở Thái Nguyên, sau vi phạm quân pháp bị từ bỏ, sau đó hướng đi không rõ, nếu như người thần bí kia thực sự là đồ đệ của sư phụ, ta hoài nghi là Loan Đình Ngọc.
Thang Hoài bỗng nhiên nói:
- Binh khí của Loan Đình Ngọc dường như cũng là một cây gậy sắt, sau này hỏi sư phụ thì biết.
- Tình hình sư phụ thế nào?
Lý Diên Khánh hỏi câu này, sắc mặt ban gười đều ảm đạm. Lý Diên Khánh cảm thấy không thành, vội hỏi:
- Sư phụ xảy ra chuyện gì sao?
- Xảy ra chuyện thì không có, nhưng tình hình của hắn rất tệ, dường như hoàn toàn biến thành người khác, thương thể còn nghiêm trọng hơn nhiều sự tưởng tượng của chúng ta, nói như vậy với người đi, chi dưới của sư phụ đã tê liệt.
Lý Diên Khánh lo lắng trong lòng, vội hỏi:
- Hiện giờ hắn ở nơi nào?
- Sư phụ có một tòa nhà ở huyện Trung Mưu, hắn tĩnh dưỡng ở đó, nửa tháng trước chúng ta còn vấn an hắn, nếu như ngươi muốn đi thăm hắn, vậy chúng ta xin phép nghỉ đi cùng với ngươi.
- Vậy lúc nào các ngươi rảnh?
Ba người Nhạc Phi thương lượng một chút:
- Ngày mai đi! Ngày mai chúng ta sẽ đi ra, nhiều nhất hai ba ngày sẽ trở về.
- Vậy thì quyết định, ngày mai chúng ta vấn an sư phụ.
Lý Diên Khánh chia tay ba người trở lại Tân Kiều lấy ngựa và vật phẩm, phụ thân không ở nhà, hắn muốn trở về Thái Học ở, ngày mai còn phải đi thăm sư phụ, khi đó phụ thân hẳn là trở về rồi.
Vừa tới trước nơi ở, lại trông thấy một thân hình nhỏ gầy đứng ở cửa, nhìn thấy Lý Diên Khánh, thân hình nhỏ gầy kia xông tới như mũi tên, nhào vào trong lòng hắn.
- TIểu quan nhân, buổi chiều sao ngươi không chờ ta một chút.
Hỉ Thước ủy khuất khóc thành tiếng:
- Ta nghe nói ngươi trở về, vội vàng đi tới cửa hàng, lại không thấy ngươi.
Lý Diên Khánh áy náy vỗ đầu nàng:
- Ta bị ba tên khốn kia chộp đi uống rượu, vốn còn muốn đi thăm ngươi.
- Toàn thân ngươi đều là mùi rượu!
Hỉ Thước hơi ngượng ngùng rời khỏi Lý Diên Khánh, nàng chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi:
- Thanh nhi đâu? Tại sao nàng không trở về cùng ngươi.
- Nàng gặp được cha nàng ở Tô Châu.
- Ồ! Vậy nàng còn trở về không?
- Ta cũng không biết, có lẽ có! Thật ra ta cũng hi vọng nàng có thể lưu lại, thế nhưng dù sao đó cũng là cha nàng.
Thanh nhi rời đi khiến trong lòng Lý Diên Khánh ít nhiều có chút tiếc nuối, không biết nàng lớn lên trong hoàn cảnh Lương Sơn, tương lai sẽ trở nên thế nào?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất