Chương 194: Tư tưởng bình thường.
Đồng Quán hẳn là cũng như vậy, mặc dù lão đưa ra một ân huệ nho nhỏ, tặng danh ngạch học sinh thượng xá cho hắn, khiến hắn trở thành môn sinh trên danh nghĩa của lão, nhưng đây tuyệt đối không có nghĩa là hắn gia nhập bè cánh với Đồng Quán, trở thành một thành viên trong phe phái của Đồng Quán.
Muốn để cho những lão hồ ly lăn lộn mấy chục năm trong quan trường tín nhiệm một người, điều đó sao mà khó. Ngay cả huynh đệ và trưởng tử của mình Thái Kinh cũng trở mặt thành thù, lão còn tín nhiệm được ai?
Đồng Quán xuất thân hoạn quan, hoạn quan ngay cả người nhà cũng không có, lão còn tín nhiệm người ngoài? Trừ khi Lý Diên Khánh hắn cũng luyện một chút Quỳ Hoa Bảo Điển, nói không chừng Đồng Quán thực sự coi hắn là người mình.
Nói cho cùng, những quan cao quyền thần này căn bản không tin bất cứ kẻ nào, họ chỉ tin tưởng lợi ích. Ngươi có thể mang lợi ích đến cho lão, vậy lão sẽ lung lạc ngươi, ân sủng ngươi, kéo ngươi vào phe phái của lão. Chỉ khi nào ngươi mất đi giá trị lợi dụng, lão sẽ không chút do dự đá một cái bay ra ngoài.
Triệu Giai sao không phải như vậy, hắn không có bối cảnh hiển hách của Tào gia, cũng không có phụ thân nắm giữ quyền lớn như Thái Cương, cũng không có tài sản phú khả địch quốc như Trịnh mập, Triệu Giai sao lại coi trọng hắn?
Cũng vì nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình Lý Diên Khánh mới bình tĩnh trở lại, dùng một loại tâm tư bình tĩnh tới gặp Đồng Quán, coi như hắn cầm thư cho Đồng Quán, cũng không có quá nhiều mong chờ.
Nếu như Đồng Quán muốn thưởng cho hắn cái gì, hắn sẽ không chút do dự tiếp nhận, đây vốn là một loại trao đổi lợi ích, hắn thực sự không cần suy nghĩ quá nhiều.
Trừ khi hắn thi đậu Tiến Sĩ, bước qua cánh cửa quan trường, có lẽ Đồng Quán sẽ thực sự lung lạc hắn.
Lúc này, Đồng Quán đã tĩnh táo lại khỏi cảm xúc vui mừng khôn xiết, tâm tình buông lỏng cũng khiến lão khôi phục sự cơ trí bình thường. Lão uống một ngụm trà, cười tủm tỉm hỏi:
- Ta không rõ, tại sao Gia Vương điện hạ lại tìm tới ngươi?
Lý Diên Khánh hạ thấp người nói:
- Hồi bẩm Thái Úy, là học sinh viết sách luận trong thi giải, đề thi lúc đó là chuẩn bị cướp lại Yên Vân, học sinh liền viết ra một số tình huống mà bản thân mình hiểu rõ, Gia Vương điện hạ rất coi trọng sách luận này, đặc biệt tới Thái Học tìm ta, bởi vậy chúng ta quen biết.
Đồng Quán có mấy phần hứng thú, liền cười hỏi:
- Ngươi viết cái gì, lại khiến Gia Vương điện hạ cảm thấy hứng thú như thế?
- Học sinh viết liên quan tới quan hệ ba nhà Tống Liêu Kim, chủ yếu là dính đến nước Kim, Đại Tống nhiều người không hiểu rõ, cho nên Gia Vương điện hạ rất hứng thú.
- Ngươi lại biết được người Nữ Chân lập quốc, quả thực đáng quý. Sau này ta cũng đi Lễ Bộ mượn đọc một chút. Hiện giờ trước tiên chúng ta nói một chút chuyện Chu Miễn, ngươi có biết tại sao Quan gia lại muốn để Gia Vương điện hạ đi Giang Nam?
Đồng Quán cũng hoài nghi Triệu Cát muốn lập ra một người cạnh tranh cho Thái tử, nhưng lão chỉ hoài nghi, không có chứng cớ xác thực, lão muốn nói bóng nói gió một chút từ chỗ Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Chuyện này ta đã hỏi qua Gia Vương điện hạ, hắn chỉ cười không đáp, ta không tiện hỏi nhiều.
Trong lòng Đồng Quán thoảng qua chút thất vọng, chẳng qua nghĩ lại cũng đúng, chuyện quan trọng như vậy, Triệu Giai làm sao lại tùy tiện nói cho Lý Diên Khánh.
Đồng Quán không tra cứu việc này thêm nữa, lại đưa ra một nghi hoặc khác.
- Vậy tại sao Gia Vương điện hạ lại để ngươi đi Giang Nam cùng hắn?
- Khởi bẩm Thái Úy, trước đó ta từng đi săn cùng Gia Vương điện hạ, bắn giết một con mãnh hổ, có lẽ Gia Vương điện hạ nhìn trúng tiễn pháp của học sinh.
- Khó trách!
Đồng Quán không hiểu nhiều về Lý Diên Khánh, nhưng lão tận mắt nhìn thấy tiễn pháp của Lý Diên Khánh, nhân tài như vậy dù là ai cũng sẽ nhìn trúng. Căn cứ báo cáo của Vương Tử Vũ, là Lý Diên Khánh cản lại Chu Miễn chuẩn bị rời biển đào vong, bởi vậy có thể nhìn ra Lý Diên Khánh quả thực rất giàu kinh nghiệm, người này thực sự là một nhân tài văn võ song toàn.
Chẳng qua giống như Lý Diên Khánh hiểu ra, hiện giờ hắn quả thực không có tiền vốn đáng giá để Đồng Quán phá lệ coi trọng, nếu nói tiễn pháp cao cường, thủ hạ Đồng Quán chính là Đại tướng võ nghệ cao cường, nếu nói văn tài xuất chúng, hiện giờ Lý Diên Khánh còn chưa phải Tiến Sĩ, chỉ là một học sinh Thái Học có tiềm lực mà thôi.
Chính loại trình độ không cao không thấp này, khiến Đồng Quán hiện giờ chỉ chú ý hắn, chú ý và trọng dụng là hai chuyện khác nhau, Đồng Quán trọng dụng Vương Tử Vũ bởi vì Vương Tử Vũ có thể trực tiếp dẫn binh, trong tay có quân đội làm vốn liếng, có thể khiến Đồng Quán nhận được quyền thế lợi ích.
Coi nhưu Đồng Quán muốn sử dụng Lý Diên Khánh làm quan văn như cái đinh đánh vào triều đình, tiền đề cũng phải chờ hắn thi đậu khoa cử, bước qua cánh cửa quan trường mới có thể trọng dụng, hiện giờ hắn còn không cách nào mang đến lợi ích thiết thực cho Đồng Quán.
Chẳng qua Lý Diên Khánh cầm mấy phong thư này về, Đồng Quán không thể không biểu thị cảm tạ. Đồng Quán khẽ cười nói:
- Hiện giờ cuộc sống ở Bắc Kính có gì khó khăn cần ta giúp đỡ hay không?
Lý Diên Khánh cũng không khách khí, liền thẳng thắn nói:
- Hồi bẩm Thái Úy, phụ thân ta làm ăn ở Bắc Kinh, thường gặp phải các loại khó khăn, có thể mời Thái Úy chiếu cố một chút hay không?
Yêu cầu này cũng không nhỏ! Một khi Đồng Quán đáp ứng chiếu cố, coi như họ bán hàng cấm, trốn thuế lậu, cũng không có người nào dám tra xét. Chẳng qua với quyền thế của Đồng Quán, loại chuyện nhỏ này với lão không tính là gì! Coi như Lý Diên Khánh đề nghị để phụ thân hắn tiến vào quân đội làm quan, Đồng Quán cũng có thể làm được, hiện giờ chỉ là làm ăn buôn bán mà thôi.
Đồng Quán suy nghĩ, liền sai người mang tới một chiếc thẻ đồng, đưa thẻ đồng cho Lý Diên Khánh nói:
- Đây là tín vật của ta, nếu như gặp phải cửa ải hoặc là kiểm tra khó xử, để lộ thẻ đồng này ra, sẽ không ai dám khó xử phụ thân ngươi, chẳng qua nếu gặp phải kiện cáo gì, ngươi vẫn nên tới tìm ta, đến lúc đó ta sẽ xem có thể giúp một tay hay không.
Lý Diên Khánh vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Đa tạ Thái Úy chiếu cố!
Đồng Quán lại sai người lấy ra ba trăm lạng vàng, cười nói với Lý Diên Khánh:
- Đây là một chút trợ cấp cho ngươi đọc sách ở Thái Học, ở Thái Học phải kết giao nhiều bằng hữu, nhất là những học sinh Thái Học có bối cảnh phía sau, ta nghĩ điều này không cần ta dạy ngươi, bản thân ngươi hẳn là cũng hiểu được, chỗ cần dùng tiền, cứ đến phủ ta nhận, người trong quan trường quan hệ rất quan trọng.
- Đa tạ Thái Úy dạy bảo, học sinh khắc ghi trong lòng!
Lý Diên Khánh cáo từ rời đi, Đồng Quán chắp tay đứng trước cửa nhìn hắn đi xa. Cho tới giờ, biểu hiện của thiếu niên này khiến lão rất hài lòng, nhưng lão vẫn phải quan sát tiếp, lão cần kiên nhẫn chờ đợi, thời gian là đá thử vàng tốt nhất.
Cùng thời gian Đồng Quán tiếp kiến Lý Diên Khánh, trong Thái Tướng phủ, Loan Đình Ngọc cũng giao thư tín và sổ ghi chép tặng lễ cho Thái Kinh, gã là một sát thủ chân chính, sẽ chỉ xuất hiện lúc cần thiết, trên thực tế gã vẫn luôn theo dõi đội tàu, chỉ vì Chu Miễn đã chết, gã mới không ra mặt.
Thái Kinh mở thư tín ra, hết sức hài lòng. Chu Miễn chết ở Tô Châu, chứng cứ cũng cầm về, khiến ý đồ muốn lợi dụng chuyện này để nắm thóp lão của Lương Sư Thành thất bại, một tảng đá nặng trĩu trong lòng Thái Kinh rơi mất.
Lão nhấp một ngụm trà, lại hỏi:
- Ngươi đánh giá Gia Vương điện hạ thế nào?