Chương 207: Gặp lại Gia vương
- Nhìn không ra Lý thiếu quân tuổi còn trẻ, lại gan dạ sáng suốt hơn người, khiến đám đạo chích Tống Giang, Phương Tịch thất bại thảm hại, cụp đuôi mà trở về. Thảo nào Đồng thái úy coi trọng ngươi như vậy, ngay cả ta cũng không thể không bội phục.
- Thái sư quá khen, Lý Diên Khánh không dám nhận!
Lương Sư Thành nâng chén, thản nhiên nói:
- Rượu nơi này không tệ, ta rất thích, chén rượu này xin kính Lý thiếu quân.
Ông ta ngửa cố uống một hơi cạn sạch, lại liếc nhìn đăm đăm Lý Diên Khánh, sau đó quay người liền đi.
Lý Diên Khánh lại thầm kinh hãi, vậy mà Lương Sư Thành lại biết Đồng Quán đề cử mình, ông ta đến mời rượu mình, chỉ sợ rằng không phải chuyện gì tốt, mình nhất định phải vô cùng cảnh giác.
Lý Diên Khánh thầm nhanh chóng đánh giá hành động mời rượu của Lương Sư Thành, không nhận ra ánh mắt của người xung quanh đều đã trở nên khác thường. Tuyệt đại bộ phận khách mời vẫn chưa hết kinh ngạc, Lương thái sư vậy mà lại mời rượu một Thái học sinh! Đây thật sự là chuyện chưa từng nghe thấy, làm cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lý Diên Khánh đều hoàn toàn thay đổi, tràn ngập kính sợ và xấu hổ.
Qua một hồi lâu, mọi người mới chầm chậm ngồi xuống, bàn tán sôi nổi, Lý Diên Khánh này rốt cuộc là có địa vị gì? Thế mà lại khiến Lương thái sư phải hạ mình tới đây mời rượu?
Lúc này, mặt quan viên trẻ tuổi ngồi cạnh Lý Diên Khánh trở nên lúc đỏ, lúc trắng, không ngồi yên được nữa. Y đứng dậy chắp tay, thấp giọng xin lỗi:
- Hạ quan là Tần Cối, giáo thụ Mật Châu, vừa rồi thất lễ!
Thiên hạ không có tiệc nào không tan, sau một phen ăn uống linh đình, Trịnh gia thọ yến rốt cuộc hạ màn, các khách mời bắt đầu lục tục rời khỏi Phàn lâu, trở về nhà.
Lý Diên Khánh tránh thoát sự nịnh bợ dây dưa của Tần Cối, liền từ một cái cửa nhỏ rời khỏi Phàn lâu. Nhìn lên vầng trăng tròn trên bầu trời đêm, hắn hít vào một hơi thật dài không khí trong lành, để làn gió đêm nhẹ nhàng làm tỉnh cơn buồn ngủ của mình.
- Lý thiếu quân, xin thong thả một chút.
Như bóng với hình, Tần Cối lại đuổi theo hắn, Lý Diên Khánh rốt cuộc không nhịn được nữa, rút kiếm ra nhìn gã hằm hằm:
- Còn dám đi theo ta, có tin là ta sẽ một kiếm giết chết ngươi1
Tần Cối giật nảy người, đứng cách Lý Diên Khánh năm, sáu bước, chắp tay nói:
- Hạ quan chỉ muốn xin thiếu quân giới thiệu ta với Lương thái sư, cũng không có ý quấy rối!
Mặc dù Lý Diên Khánh biết, Tần Cối chẳng qua chỉ là người đại diện cho lợi ích thế lực quan văn truyền thống Tống triều, chỉ cần có sự tồn tại của thế lực quan văn lớn mạnh, cho dù có giết Tần Cối, vẫn sẽ xuất hiện Trương Cối, Vương Cối gì đó, nhưng nhớ lại trong lịch sử, Nhạc Phi bị chết bởi tay Tần Cối, trong lòng Lý Diên Khánh không kìm được ý muốn giết gã.
Rốt cuộc hắn khống chế được sát cơ trong lòng, lạnh lùng nói:
- Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, nếu như ngươi không muốn chết, thì hãy tránh ta càng xa càng tốt, nếu ngươi không tin, vậy ta cũng không còn cách nào.
Lý Diên Khánh nói xong, liền đút kiếm vào vỏ, quay người bước nhanh rời đi. Tần Cối cảm nhận được sự cương quyết trong giọng nói của Lý Diên Khánh, gã không dám tiếp tục theo sau nữa. Tần Cối ngây người một lát, rồi thở dài, quay người trở về Phàn lâu.
Bốn phía Phàn lâu đều bị quan sai ngăn chặn, không cho xe bò của dân chúng qua lại, Lý Diên Khánh không thuê được xe bò, bèn đi bộ ra ngoài cửa Chu Tước, trường Thái học cách Phàn lâu không xa lắm, chỉ khoảng năm dặm.
Lý Diên Khánh cầm cây quạt của Cao nha nội, bước đi thong thả như tản bộ. Đi chưa được nửa dặm, hắn chợt có cảm giác phía sau có người đi theo, liền quay người lại, vờ như ngắm trăng, mấy người phía sau vội vã né tránh, quả nhiên là đang theo dõi hắn.
Lý Diên Khánh nắm nắm thanh kiếm, quay người đi vào một con phố nhỏ náo nhiệt phía bên trái. Phố này gọi là phố Giác Tử, là chợ ràng rong ban đêm nổi danh của Biện Kinh.
Hai bên phố hết sức náo nhiệt, bày đầy các loại hàng rong, tiếng rao hàng vang lên không dứt, các loại đồ chơi giá rẻ đều có đủ.
Đi được hai mươi mấy bước, Lý Diên Khánh đưa mắt liếc về phía sau, những người kia vẫn đi theo hắn ở phía xa xa, dường như nhân số cũng không ít. Lý Diên Khánh thầm cười lạnh một tiếng, tám chín phần mười là bọn tay sai do Cao nha nội phái tới, hẳn là gã ta bị mất cây quạt, nuốt không trôi cục tức này.
Lý Diên Khánh đưa mắt nhìn lướt nhanh qua hàng quán hai bên vỉa hè, chợt phát hiện có một sạp hàng rong bán cờ tướng. Hắn đi tới đó, ngồi xuống hỏi:
- Có cờ tướng làm bằng đá không?
Người bán cờ là một cặp vợ chồng tuổi chừng ba mươi mấy, người đàn ông đội khăn vấn đầu, mặc áo ngắn, vợ y đầu cài trâm đồng, mặc váy vải thô.
Hai người buôn bán không được đắt hàng, bỗng nhiên có khách đến hỏi, liền nhiệt tình nói:
- Đương nhiên là có! Cờ tướng, cờ vây của chúng tôi đều được làm bằng đá mài.
- Lấy một bộ cờ tướng ra cho ta xem thử, quân cờ phải lớn một chút.
Lý Diên Khánh vừa nói, ánh mắt vừa chăm chú nhìn đám người theo dõi, hắn đã thấy rõ ràng, có tất cả tám người, người gần nhất ở cách hắn vài chục bước, đều mặc trang phục gia đinh, cả đám đang giả vờ giả vịt mua đồ.
Lúc này, người đàn ông bán hàng lấy một bộ cờ tướng đưa cho Lý Diên Khánh:
- Bộ này được không?
Lý Diên Khánh liếc qua, thấy hơi bé:
- Có bộ lớn hơn không?
Người đàn ông kia suy nghĩ một chút, lại lấy ra một bộ cờ bằng đá khác, các quân cờ lớn cỡ quả quýt. Lý Diên Khánh nhặt lên một quân ước lượng, cảm giác khá vừa tay, chỉ tiếc là hơi nhẹ.
- Đây là cờ ngươi mài chế hay sao?
- Là vợ ta mài chế, nếu tiểu quan nhân thích, chỉ cần trả hai mươi văn tiền.
Lý Diên Khánh không mang theo tiền, liền lấy ra một thỏi bạc nặng năm lượng, đưa cho hai người. Vợ chồng người kia giật nảy người, cuống quýt xua tay:
- Bọn ta không có tiền thối!
- Không cần các ngươi thối lại. Tuy nhiên, nếu ta mua năm mươi bộ tương tự bộ này, chỉ có điều đá này hơi nhẹ, ta muốn làm bằng đá hoa cương và cố gắng mài cho tròn trịa một chút, các ngươi có chịu làm hay không?
- Nhưng cũng không cần dùng nhiều bạc đến thế!
Chủ nhân sạp hàng rong lẩm bẩm:
- Tối đa hai lượng là đủ rồi.
- Số bạc dôi ra thưởng cho các ngươi, vài ngày nữa ta sẽ cho người tới liên hệ với các ngươi.
Hai người vô cùng cảm kích, người đàn ông vội vàng nói:
- Cảm tạ tiểu quan nhân tin cậy, tiểu nhân họ Vương, luôn bày hàng bán cờ ở chỗ này.
Lý Diên Khánh đổ hết những quân cờ trong hộp vào lòng, rồi đứng dậy rảo bước rời đi. Phía sau, đám người thở dài cũng vội vã bỏ hàng xuống, đi theo hắn.
Lý Diên Khánh đi vào một ngõ nhỏ khác, được một đoạn, lại phát hiện đó là đường cụt, hắn muốn lui ra ngoài, nhưng bảy tám người đã chặn ngay đầu ngõ, mỗi người rút ra một đoản đao.
- Các ngươi là người của Lương phủ thái sư hay là Cao thái úy phủ?
Lý Diên Khánh cười tủm tỉm, nói.
- Ném cây quạt qua đây, bọn ta chỉ lấy một tay của ngươi, nếu không, nơi này sẽ là nơi chôn thây ngươi!
- Thì ra là lũ chó săn của Cao nha nội!
Lý Diên Khánh xòe quạt sắt ra, phẩy phẩy trước ngực, vẫn tủm tỉm cười, nói:
- Một cây quạt tốt như thế này, thật là đáng tiếc. Con người của ta đã tham tài, lại sợ chết, mà còn tiếc thân nữa! Không bằng thế này đi, ta tặng cho các ngươi mỗi người một thỏi bạc, các ngươi trở về báo cáo với chủ nhân!
Đám gia đinh này đều là tùy tùng của Cao nha nội, thường ngày đi theo Cao nha nội làm mưa làm gió, ức hiếp dân chúng, hoành hành ở Biện Kinh đã quen, nếu không vì Cao nha nội luôn miệng căn dặn bọn họ phải ra tay ở chỗ vắng, bọn họ đã tấn công Lý Diên Khánh từ sớm rồi.