Chương 210: Kế sách ra mắt
Lý Diên Khánh chợt đứng lên, Nhạc Phi khó hiểu, hỏi:
- Lão Lý, ngươi đi đâu vậy?
- Ta đi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay.
Lý Diên Khánh rời lều bằng cửa sau, hắn tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc nhìn thấy người đội mũ Phạm Dương kia. Trông thấy y đang đi về phía một đầu hẻm nhỏ, Lý Diên Khánh lập tức đuổi theo.
Đuổi theo mấy trăm bước, rốt cuộc Lý Diên Khánh đuổi kịp người kia, từ phía sau, hắn quát lên:
- Dừng lại!
Người kia dừng bước, nhưng không quay người lại, thản nhiên hỏi:
- Ngươi đuổi theo ta làm gì?
- Chúng ta hẳn là có quen biết!
- Đương nhiên là từng gặp nhau!
Người kia quay người lại, gỡ mũ xuống, để lộ một gương mặt gầy gò, không ngờ lại là Loan Đình Ngọc mà hắn đã gặp ở Diên Thọ sơn trang.
- Huynh là Nhị sư huynh Loan Đình Ngọc, đúng không?
Loan Đình Ngọc gật đầu, ánh mắt tràn ngập đau thương, y cúi đầu thở dài:
- Lúc sinh thời, sư phụ không cho phép ta đến thăm người, sư phụ không coi ta đệ tử, nhưng trong lòng ta, người vẫn mãi mãi là sư phụ.
- Vì sao?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Tiểu sư đệ biết ta làm gì không?
- Đệ biết, huynh bây giờ là người của Thái Kinh.
Loan Đình Ngọc lắc đầu:
- Chỉ nói đúng một nửa, ta làm việc cho Thái Kinh, nhưng ông ta chỉ bỏ tiền thuê ta mà thôi. Ta làm việc cho rất nhiều người, kể cả Đồng Quán, Lương Sư Thành, thậm chí cả đương kim hoàng thượng, tiểu sư đệ rõ chưa?
Lý Diên Khánh đã hiểu, thật ra Loan Đình Ngọc là một sát thủ chuyên nghiệp. Hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Cho dù là như vậy, sư phụ cũng sẽ không vì thế mà không nhận huynh là đồ đệ.
- Nhưng ta đã làm sai một việc.
Loan Đình Ngọc cười khổ một tiếng, y lắc đầu, không muốn nói thêm về điều đó. Y lại nhìn Lý Diên Khánh đăm đăm, rồi cười nói:
- Thật ra ta cố ý dẫn ngươi ra đây, ta biết ngươi sẽ đuổi theo.
- Huynh tìm ta có việc?
Lý Diên Khánh ngạc nhiên.
- Thật sự là ta có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
Loan Đình Ngọc chỉ về phía trước:
- Trong hẻm này có một quán rượu nhỏ, tương đối yên tĩnh, ta muốn mời ngươi uống một chén.
Trong một quán rượu nhỏ cũ nát, Loan Đình Ngọc rót một chén rượu cho Lý Diên Khánh:
- Quán này bán rượu lậu, nhưng rượu được ủ không tệ, so với phần lớn rượu nhà nước, đều tốt hơn.
- Trước kia huynh thường đến thăm sư phụ sao?
- Trước kia ta chỉ len lén đến thăm ông ấy, sư phụ vẫn không thịu tha thứ cho ta, đến chết cũng không chịu tha thứ.
- Sư phụ đã tha thứ cho huynh, chỉ là huynh không biết thôi.
- Sao đệ biết?
Lý Diên Khánh uống một hợp rượu, thản nhiên nói:
- Sư phụ từng nói với bọn đệ, người có năm đồ đệ, nếu người không nói, làm sao đệ biết huynh là nhị sư huynh? Làm sao biết tên huynh là Loan Đình Ngọc? Sư phụ chỉ cứng rắn ngoài miệng, nhưng trong lòng người đã tha thứ cho huynh từ lâu rồi.
Ánh mắt của Loan Đình Ngọc bỗng trở nên đầy thương cảm, y vùi mặt vào lòng bàn tay, nước mắt lặng lẽ chảy ròng ròng, qua một hồi lâu, y mới dần dần bình tĩnh lại.
- Nếu như hiện nay ta không gặp đệ, có lẽ ta sẽ ôm hận suốt đời. Tiểu sư đệ, ta thiếu ngươi một phần ân tình.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Cũng không phải ta giúp huynh, ta chỉ hy vọng dưới suối vàng, sư phụ có thể nhắm mắt, giải tỏa hiểu lầm giữa hai người.
Loan Đình Ngọc không nói gì, một lát, y trầm giọng nói:
- Ngươi có biết, trong số của cải người đánh đắm dưới đáy hồ ở Tô Châu, có một bức tranh vô cùng quý giá không?
Lý Diên Khánh giật mình:
- Vậy chẳng phải sẽ bị hư hỏng sao?
Loan Đình Ngọc cười nói:
- Chu Miễn xử lý chống thấm nước rất rốt, trong vòng một hai năm sẽ không bị hư hỏng, nhưng lâu hơn nữa thì khó nói. Với lại, đa số rương cũng không bị nước ngập thuyền, mặc dù lật dưới đáy hồ, nhưng hàng hóa trong thuyền vẫn có không khí.
Lý Diên Khánh mở to mắt:
- Huynh từng vào đó?
Loan Đình Ngọc khẽ gật đầu:
- Ta vừa mới từ Tô Châu trở về, ta đã cạy mở được hai rương lớn, phát tài cũng khá, ta sẵn lòng chia cho ngươi một nửa, nhưng ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.
- Huynh muốn ta giúp huynh cái gì?
- Ngươi giúp ta làm giả danh sách rương, hoặc là ngươi nói cho ta, thứ ta cần, nằm ở cái rương nào. Gần bốn trăm cái rương sắt, ta không thể cạy mở từng cái.
- Huynh muốn làm gì?
- Ta muốn một cây đàn cổ, Cửu Tiêu Hoàn Bội.
Lý Diên Khánh im lặng rất lâu, nếu như Loan Đình Ngọc muốn một thanh kiếm thì hắn còn có thể hiểu được, nhưng y lại muốn cây đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội, đột nhiên hắn nghĩ ra:
- Là huynh muốn làm quà tặng sao?
Trên khuôn mặt Loan Đình Ngọc lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, y nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta muốn tặng cho một nữ nhân, một nữ nhân khiến ta suốt đời mộng tưởng không sao quên được.
Đột nhiên Lý Diên Khánh cảm thấy trong con người máu lạnh của Loan Đình Ngọc bắt đầu có một chút ấm áp, từ một cỗ máy giết người, y lại biến thành người.
Trầm mặc một lát, Lý Diên Khánh nói:
- Huynh có thể khẳng định, cây đàn cổ kia là ở trên thuyền?
- Đương nhiên! Cây cổ cầm kia vốn của Hoàng Đình Kiên, sau khi Hoàng Đình Kiên chết, trưởng tử của hắn đưa cấy cổ cầm đó cho bạn thân của Hoàng Đình Kiên, là Trọng Nhân đại sư, sư trụ trì chùa Hoa Quang ở Hành Châu. Ba năm trước, Trọng Nhân đại sư mang cổ cầm trở về chùa Bối Kim ở quê cũ là huyện Hội Kê. Chu Miễn nhận được tin tức, liền mượn cớ khai thác đá Thái Hồ ở chùa Bối Kim, cướp sách chùa chiền, cây cổ cầm kia đã vào tay Chu Miễn, hiện giờ chìm dưới đáy hồ Tô Châu.
- Nhưng sao huynh biết ta có thể lấy được danh sách rương đựng hàng?
- Mặc dù danh sách rương đựng hàng đã giao cho hoàng đế, nhưng theo ta được biết, Gia vương điện hạ đã giữ lại một bản sao, ngươi chỉ cần nói với hắn, tất cả phẩm “Thương Ngu thiếp” của Vương Hi Chi cũng ở trong thuyền đắm, lo sẽ bị hư hỏng. Ngươi muốn mang thuyền đến vớt tranh chữ lên trước, ta tin rằng hắn nhất định sẽ đồng ý.
Lý Diên Khánh bỗng hiểu rõ ý tứ của Loan Đình Ngọc:
- Ý của huynh là, cổ cầm và tranh chữ ở trong cùng một cái rương?
- Cho dù không ở cùng một cái rương, ta nghĩ cũng không cách nhau bao xa.
- Xem ra ta còn phải đi Tô Châu một chuyến.
Loan Đình Ngọc đứng lên, khom người thật thấp thi lễ:
- Nếu sư đệ chịu giúp ta chuyện này, sau này ta nhất định sẽ báo đáp.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta không thể khẳng định, chỉ có thể nói, thử một lần vậy!
Ngừng một chút, Lý Diên Khánh lại nói:
- Ta nghĩ cây đàn kia cũng ở trong danh sách, để đề phòng phiền phức không cần thiết, đề nghị huynh làm một cây đàn giả bỏ vào.
- Đàn giả thì ta có, ngay cả thơ do chính tay Hoàng Đình Kiên viết cũng vậy, ta vẫn tưởng nó là đàn thật, sau này mới biết, đàn thật rơi vào tay Chu Miễn.
Lý Diên Khánh nhìn vào ánh mắt đầy mong chờ của y, liền thản nhiên nói”
- Ngày mai ta sẽ đi gặp Gia vương điện hạ!
Sáng sớm hôm sau, sau khi di hài của Chu Đồng được hỏa thiêu, người nhà của ông mang tro cốt trở về quê Hoa Châu tỉnh Thiểm Tây. Mấy người Lý Diên Khánh cũng lưu luyến chia tay, bọn hắn quay trở về Biện Kinh.
Buổi chiều, ngồi trong quán rượu Châu Tây Ngõa Tứ, Loan Đình Ngọc vừa uống rượu, vừa tâm sự ngổn ngang chờ đợi tin của Lý Diên Khánh, hai người hẹn gặp nhau ở nơi này.
Lúc này, trên bậc thang có tiếng bước chân dồn dập, Loan Đình Ngọc ngẩng lên, đã thấy Lý Diên Khánh bước nhanh lên lầu hai.