Chương 211: Tuyệt sát ngoài ý muốn. (2)
- Thường ngày hiền đệ không bắn cung, luyện võ sao?
Cao Bá Ngọc nhíu mày hỏi.
Y không tham dự tiệc mừng thọ của Trịnh gia, phụ thân hắn cũng hoàn toàn không quan tâm đến cuộc tranh tài ném tên của bên quân đội, cho nên Cao Bá Ngọc không hề biết ở Phàn lâu có thi đấu ném tên.
Lý Diên Khánh phe phẩy quạt, thản nhiên nói:
- Tiểu sinh chịu áp lực khoa cử rất lớn, hàng ngày ngoại trừ đọc sách cũng chỉ đọc sách, bây giờ không có thời gian bắn cung luyện kiếm, hơn nữa tiểu sinh cũng không có hứng thú.
Cao Bá Ngọc thật sự thất vọng, y cũng không còn hứng thú tiếp tục trò chuyện với Lý Diên Khánh nữa. Lúc này, y chợt nhìn thấy bên ngoài có hai người đi qua, liền vội vàng vẫy vẫy tay:
- Nhị tỷ, tỷ phu, ở đây này!
Một lát, hai người trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, đó là cô con gái thứ hai của Cao Thâm là Cao Phượng và con rể ông ta là Tào Trí. Tào Trí là huynh đệ của Tào Thịnh, y được tập ấm chức quan, hiện nay làm huyện úy ở huyện Tương Ấp, phủ Khai Phong, mấy hôm nay, phụ thân y bị bệnh, y vừa trở về thăm phụ thân.
Hai vợ chồng Tào Trí đều ở xa, hôm kia mới trở về Biện Kinh, đương nhiên cũng không tham gia bữa tiệc ở Phàn lâu.
Cao Phượng rất quan tâm chuyện chung thân đại sự của em gái, cho nên nàng đặc biệt chú ý tới Lý Diên Khánh. Nàng quan sát hắn từ trên xuống dưới, rồi hỏi:
- Ta nghe phụ thân nói, Lý thiếu quân xuất thân bần hàn, nhưng phụ thân ngươi lại là đông chủ của Bảo Nghiên Trai, dường như chuyện này rất mâu thuẫn!
Lý Diên Khánh phe phẩy cây quạt, cười nói:
- Mấy năm trước, nhà ta vẫn rất nghèo khó, nhưng năm ngoái, một người thân thích qua đời, để lại bất động sản cho phụ thân ta. Phụ thân ta liền bán căn nhà đó, rồi dùng tiền bán nhà làm vốn kinh doanh, mấy tháng nay bắt đầu khởi sắc.
Lời giải thích này cho Cao Phượng một gợi ý rất rõ ràng. Cao Phượng khẽ gật đầu, trong lòng liền kết luận một câu: “Nhà giàu mới nổi”
- Vậy làm thế nào ngươi lại thi đỗ trường Thái học?
Lý Diên Khánh dương dương đắc ý, ngạo mạn cười một tiếng:
- Tương Châu cũng không phải là kinh thành, chỉ cần có tiền, thì mua tiên cũng được mà?
Vẻ mặt ba người đều thay đổi rõ rệt, bầu không khí trở nên hết sức lúng túng, Cao Phượng đứng vụt dậy:
- Các ngươi nói chuyện với hắn đi! Ta có cảm giác bị ruồi bay vào miệng, phải đi nôn đây!
Lý Diên Khánh đưa mắt nhìn quanh:
- Quý phủ rất sạch sẽ mà! Làm gì có ruồi?
Cao Phượng tức giận đến mức mặt mày tái nhợt, đi nhanh ra ngoài như gió cuốn. Cao Bá Ngọc cũng vội nói:
- Tỷ phu tiếp chuyện Lý thiếu quân một lát, ta đi xem chừng phụ thân.
Y cũng đứng lên rời đi. Lúc này, Lý Diên Khánh cười nhạt nói:
- Xưởng binh khí ở phố Ngự là sản nghiệp của Tào gia sao?
- Đúng vậy!
- Là như thế này, ta muốn mua thanh kiếm làm đồ trang trí. Hai ngày trước, ta đi xem một chút, thấy thực sự quá đắt, một thanh sắt xấu như vậy mà cũng đòi tám quan, ta cảm thấy đó là cái giá cắt cổ. Tào huynh có thể đi hỏi giúp ta, giảm cho ta nửa giá được không?
Tào Trí ngây người, y chưa bao giờ gặp loại người “cực phẩm” như thế này, vậy mà ở ngay trước mặt mình nói Tào gia “bán giá cắt cổ”, thật sự là chưa từng nghe thấy! Cả buổi sau, Tào Trí mới lắc đầu:
- Ta không để ý tới sản nghiệp của nhà, chỉ e không giúp được, rất xin lỗi!
- Vậy thì thôi vậy. Chừng nào ăn cơm? Ta chưa ăn điểm tâm, để dành bụng đến ăn một bữa no nê, thật sự là ta đói lắm rồi!
Tào Trí cũng không chịu nổi nữa, liền đứng dậy cười nhạt, nói:
- Vậy để ta vào bếp hỏi xem, tranh thủ ăn cơm sớm một chút.
Ba người đều đã bị Lý Diên Khánh làm cho tức tối mà chạy mất. Lúc này, Lý Diên Khánh phe phẩy cây quạt, đứng dậy cười nói:
- Hẳn là bây giờ ta rời đi, sẽ không có ai cản ta đâu!
Mặc dù Bảo Nghiên Trai còn gặp phải đủ loại khó khăn, ví dụ như hàng tồn không đủ, ví dụ như nhân thủ không đủ, nhưng đây là quá trình làm việc gì cũng cần phải trải qua, giống như đứa trẻ muốn trưởng thành cũng cần trải qua các loại lăn bò, Lý Diên Khánh cũng không quá để ý, không lâu sau hắn liền chú tâm vùi đầu vào đọc sách và luyện tên.
Khoảng cách đại hội cung ngựa ba năm một lần còn ba tháng, Lý Diên Khánh muốn lấy được thành tích tốt trong trận đấu, hắn nhất định phải lĩnh ngộ được xạ kỵ thêm một bậc thang.
Thời gian thoáng cái qua tháng tám, cách đại hội cung ngựa còn một tháng.
Buổi sáng ngày này, Lý Diên Khánh cùng Ngưu Cao luyện tên ở một vùng quê ngoài thành. Qua một mùa hè nóng bức, làn da của Lý Diên Khánh đen hơn, thân thể khỏe mạnh rắn chắc hơn, hắn gần như khôi phục lại cuộc sống thời Huyện Học, ban ngày khổ luyện xạ kỵ, ban đêm đọc sách.
Mồ hôi không chảy uổng phí, mấy tháng khổ luyện khiến tiễn thuật của hắn lại đột nhiên tăng mạnh, thiên phú xạ kỵ của hắn khiến tất cả mọi người hắn quen biết theo không kịp, ngay cả bản thân Lý Diên Khánh cũng không biết tiễn thuật của hắn đã đạt tới trình độ gì.
Lý Diên Khánh giục ngựa chạy gấp trong vùng quê, tiết xử thử vẫn cực kỳ nóng bức, khổ luyện hơn hai canh giờ, người và ngựa đều mồ hôi đầm đìa, mồ hôi lớn chừng hạt đậu chạy xuôi theo gương mặt của hắn.
- Anh bạn, luyện thêm một lần cuối cùng.
Lý Diên Khánh cổ vũ sĩ khí cho ngựa yêu của hắn. Tuyết Kiếm dường như nghe hiểu hắn, lại phấn chấn tinh thần chạy nhanh trong vùng đất hoang. Ánh mắt Lý Diên Khánh sắc bén tìm kiếm mục tiêu, dù là chuột đồng chạy trên mặt đất, hay là cá bơi ẩn hiện trong nước, hoặc chim bay nhanh trên bầu trời đều là mục tiêu luyện tên của hắn.
Lúc này, một con chim sơn ca bay ra từ trong rừng, lướt qua bầu trời, lên cao xuống thấp, chớp mắt biến thành một chấm đen nhỏ.
Nhưng ngay khi chim sơn ca bay ra khỏi rừng cây, Lý Diên Khánh đã giương cung như tên, trường tiễn lập tức bắn ra, một mũi tên vọt ra như thiểm điện. Hắn cũng không theo đuôi chim sơn ca, như vậy căn bản không cách nào bắn trúng, hắn nhất định phải tính toán ra quỹ tích bay của chim sơn ca trong nháy mắt. Liền nghe bộp một tiếng, lông vũ văng khắp nơi, chấm đen nhỏ biến mất trên không trung.
- Tiễn pháp tốt!
Ngưu Cao đuổi theo từ phía sau, lớn tiếng khen hay.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ngươi nói xem, một tên này vì sao có thể bắn trúng chim sơn ca?
Ngưu Cao nhận được sự giúp đỡ của Lý Diên Khánh, tiễn pháp cũng tiến bộ cực nhanh. Mặc dù Lý Diên Khánh chỉ dạy gã mấy tháng, nhưng gã có thể vừa chạy vừa bắn tên trúng bia ngắm ngoài năm mươi bước, tiêu chí này chính thức nhập môn cung kỵ, tiếp theo phải nhờ vào cố gắng của bản thân gã đề cao kỹ nghệ xạ kỵ từng bước một.
Ngưu Cao gãi đầu nói:
- Ta cũng cảm thấy thật kỳ quái, ngươi bắn đuổi phía sau, lại biết được hướng bay của con chim kia, vừa vặn trúng tên của ngươi, ngươi làm sao biết được?
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Năm ngoái ta đã có thể bắn trúng chim sẻ bay trong vòng trăm bước, nhưng đó là con mồi chuẩn bị sẵn, khi đó muốn ta bắn loại chim hoang bay tán loạn trên không thế này ta không làm được, bởi vì nó quá nhanh, không thể nắm bắt. Mấy tháng này tên của ta chí ít nhanh gấp đôi năm ngoái, chỉ cần ta có thể đánh giá được quỹ tích bay của nó, vậy tên này chắc chắn trúng.
- Nhưng ta làm sao có thể đánh giá được hướng bay của một con chim? Còn có tại sao lại trùng hợp như vậy, tốc độ tên bay không nhanh cũng không chậm, vừa vặn trúng vào nó, hơi nhanh một chút sẽ vượt qua, hơi chậm một chút sẽ trễ, điểm nhỏ bé thế này làm thế nào để nắm chắc?