Chương 41: Kỵ binh Liêu quốc.
Lý Đại Khí gật đầu:
- Ngươi nói đúng, dù sao họ cũng là ông ngoại của Khánh nhi, sau này ta trước gửi lời, chờ ngày mồng hai tết ta dẫn Khánh nhi tới nhà họ chúc tết.
Lúc trước Lý Diên Khánh ở nhà tranh rách rưới, quả thực không có cảm giác gì đối với ngôi nhà của mình. Khi xây dựng lại căn nhà một lần nữa, Lý Diên Khánh mới phát hiện diện tích nhà hắn kỳ thực rất lớn, không chỉ phía trước có sân, đằng sau cũng có sân, chỉ là lúc trước cỏ dại rậm rạp, không có tường viện, hắn vẫn cho là mảnh đất hoang.
Hiện giờ sân sau tu chỉnh lại một lần nữa, xây dựng tường vây, dĩ nhiên còn lớn hơn sân trước. Trong sân còn có cây táo, đáng tiếc năm nay là tết Táo Quân, chỉ kết hơn trăm quả táo nho nhỏ rất thưa thớt, thu hoạch không lớn. Nghe phụ thân nói, năm thu hoạch tốt, trên cây kết đầy táo nhỏ màu vàng, mùa thu hàng năm tự mình leo lên cây cũng ăn no.
Lần này Tộc trưởng xây nhà cho họ quả thực ra tay hào phóng, xây dựng cho họ bốn gian phòng, ngoại trừ chính đường và sương phòng trái phải, phía sau còn có gian phòng ngủ, đều hoàn toàn xây bằng gạch xanh, mặt đất cũng lót bằng gạch xanh khối lớn, hoàn toàn không có hơi ẩm lúc trước.
Lý Đại Khí còn mua không ít đồ dùng trong nhà, bàn cũng đổi mới, hố đất lúc trước cũng lấp đi, mua cho mình và con trai mỗi người một chiếc giường, chăn đệm đều mới, đồ trong nhà duy nhất còn giữ lại chính là chiếc rương gỗ nhãn róc hết sơn kia, là của hồi môn mẹ Lý Diên Khánh mang tới, cũng là ký thác tưởng niệm người vợ đã mất của Lý Đại Khí.
Hoàng hôn đã qua, tiếng động ồn ào tan đi, trái tim Lý Diên Khánh cũng bình tĩnh trở lại, hắn muốn bắt đầu viết bộ hai ‘Đại Thánh Tróc Yêu Ký’.
Lý Diên Khánh ở sương phòng bên phải, đây là gian phòng lớn nhất ngoại trừ khách đường, lớn hơn một chút so với phòng ngủ của Lý Đại Khí. Đêm nay con lừa nhỏ tạm thời ở tại sương phòng bên trái, ngày mai Lý Đại Khí muốn gọi người dựng một cái lều gia súc ở sân sau.
Đại Sắc vừa sớm liền muốn đi chơi, không chịu vào nhà ngủ. Hồ đại thúc liền làm ổ cho nó trong sân, ban đêm trực tiếp ngủ trong sân giữ nhà.
Dưới ngọn đèn sáng tỏ, Lý Diên Khánh đang múa bút thành văn. Tình tiết câu chuyện đã sớm thành hình trong đầu hắn, hắn không hề lười biếng một hơi viết ra. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của phụ thân:
- Khánh nhi, cha có lời muốn nói với con.
- Con không sao, cha vào đi!
Lý Đại Khí tiến vào phòng, trong tay cầm ‘Đại Thánh Tróc Yêu Ký – Hồng Hài Nhi’ mà Lý Diên Khánh viết, đây là sách do con gã viết, gã đương nhiên phải đọc cẩn thận.
Gã ngồi xuống đối diện Lý Diên Khánh cười nói:
- Cha vừa xem sách của con, viết cũng không tồi, rất hấp dẫn người khác, để cho cha viết cha cũng không viết ra được.
- Chỉ là viết không ra câu chuyện thôi!
Lý Diên Khánh đặt bút xuống cười nói:
- Nếu không con nghĩ tình tiết câu chuyện, sau đó cha viết sách, cha con chúng ta hợp tác, kiếm một khoản tiền.
Lý Đại Khí lắc đầu:
- Nếu là ta viết, tuyệt đối không phải kiểu này, chắc chắn vô cùng khô khan. Ngày mai ta phải tới huyện, gặp mặt Diêu Học Chính và các đồng liêu khác, ngày mai chính thức bắt đầu sửa hương chí, đồng thời còn phải sửa gia phả, sẽ cực kỳ bận rộn, thời gian cha ở nhà sẽ không nhiều, về sau chỉ sợ rất khó chăm sóc được con.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Con sẽ chiếu cố bản thân, cha không cần lo lắng.
Kỳ thực Lý Đại Khí cũng không quá lo lắng, trước kia gã thường xuyên tới huyện chép sách, một lần là mấy ngày, con trai đều giao cho hàng xóm chăm sóc, không phải vẫn tốt sao?
Lý Đại Khí lại nói:
- Cha suy nghĩ, vẫn lưu lại con lừa ở nhà cho con, con đến trường về nhà đều thuận tiện, con có thể gửi con ở hiệu lừa ngựa, cha sẽ đi mua con lừa khác.
- Cha, con thực sự không cần, Lý Nhị và Lý Tam cũng không cưỡi lừa, nếu con cưỡi lừa sẽ không thể đi cùng họ, cha cứ cưỡi đi thôi! Không cần mua nữa.
Lý Đại Khí thấy con trai không chịu tiếp nhận, đành tùy hắn. Gã đứng dậy đang muốn rời đi, Lý Diên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, liền nói:
- Cha chờ một chút, con còn có một việc.
- Còn có chuyện gì?
Lý Diên Khánh lấy một bao tiền lớn từ đầu giường ra, đây là hai mươi quan tiền thôn khen thưởng cho hắn. Hắn nói với phụ thân:
- Con đã hỏi sư phụ, nếu như chỉ học phòng tiểu học hai năm, học đọc sách viết chữ, chỉ cần bốn quan tiền là đủ rồi, hai mươi quan tiền này con muốn lấy danh nghĩa của cha giúp đỡ năm đứa nhỏ trong thôn học hai năm.
Lý Đại Khí rất kinh ngạc.
Gã khó hiểu hỏi:
- Tại sao con lại nghĩ tới giúp đỡ trẻ con đến trường?
- Là bởi vì qua năm Châu Nha sẽ phái người đến xem xét tình hình của cha.
Lý Diên Khánh cũng không giấu diếm, liền đem chuyện hắn gặp gỡ Tri Châu Lý quan nhân, xin y giúp đỡ xóa bỏ ghi chép không tốt nói cho phụ thân.
Lý Đại Khí hoàn toàn ngây dại. Lý Diên Khánh thấy thần sắc phụ thân không đúng, liền đưa tay vung vung trước mắt gã:
- Cha, cha không sao chứ?
Lý Đại Khí nhếch miệng, đôi mắt lập tức ẩm ướt. Gã không kìm nén được tình cảm trong lòng nữa, chân mềm nhũn ngồi xuống, gục đầu xuống bàn khóc ô ô.
Lý Diên Khánh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cha phát tiết ủy khuất trong lòng.
Qua một hồi lâu, Lý Đại Khí mới chậm rãi ngồi dậy, ngượng ngùng lau nước mắt:
- Cha thực sự rất vui mừng. Khánh nhi, con làm thế nào được, ta nói là, con làm sao lại quen biết Tri Châu?
- Cũng là trùng hợp, chúng con gặp được lúc ngắm cảnh tuyết, lúc ấy hắn cải trang xuất hành, ai cũng không biết hắn là Tri Châu đại quan nhân.
Lý Diên Khánh vốn còn muốn đề nghị, sau khi xóa bỏ ghi chép không tốt có thể dọn nhà chuẩn bị khoa cử, nhưng hắn lại sợ phụ thân nói chuyện khoa cử với mình, liền tạm thời không nhắc tới việc này.
Lý Đại Khí giờ mới hiểu được một phen khổ tâm muốn giúp đỡ trẻ con trong thôn đi học của con trai, cũng là vì thành lập được danh dự tốt đẹp cho mình trong ngắn hạn.
Gã bẻ ngón tay tính toán nửa ngày, lúc này mới nói với con trai:
- Đứa trẻ thích hợp đọc sách trong thôn hết thảy có mười ba người. Huynh đệ Lý Nhị đã đến trường với con, còn có mười người, con đã giúp đỡ năm người, ta liền lấy thêm hai mươi quan tiền, cùng giúp đỡ năm đứa trẻ khác, như vậy sẽ không khiến nhà đông tán dương nhà tây không thoải mái.
- Hoàn toàn có thể, lấy hai mươi lạng bạc trong tiền nhuận bút của con đi! Tiền mồ hôi nước mắt của cha đừng động tới.
Lý Đại Khí lắc đầu:
- Tiền của con giữ lại, nói không chừng sau này cần dùng gấp, đây là chuyện của cha, cứ để cho cha làm!
Lý Diên Khánh không tiếp tục tranh chấp nữa, hắn hiểu được tâm ý của cha mình. Lý Đại Khí đứng dậy sờ đầu con trai trìu mến cười nói:
- Ngủ sớm một chút, đừng thức quá khuya, ngày mai còn phải tới trường sớm nữa!
- Con viết thêm mấy dòng rồi đi ngủ.
Lý Đại Khí gật đầu, đóng cửa lại ra ngoài. Gã đi tới trong sân, nhìn sao trời lốm đốm đầy trời, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, cảm xúc chập trùng. Gã thời một hơi khí lạnh thật dài, mình sao lại lọt mắt trời xanh, con trai từ một đứa ngốc biến thành thần đồng thiên phú dị bẩm.