Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 52: Hùn vốn cổ phần. (2)

Chương 52: Hùn vốn cổ phần. (2)
Qua mấy năm từ quầy trà trở thành quán trà, một cò mồi thấy gã thông minh tài giỏi, liền gả con gái cho gã, cặp vợ chồng đi sớm về tối, khổ sở kinh doanh mối làm ăn nhỏ.
Chẳng qua Lý Đông Đông một lòng muốn kiếm tiền lớn, liền bí quá hóa liều, bỏ ra toàn bộ tiền tích kiệm đầu tư mua bán rượu lậu, không ngờ rượu lậu bị quan phủ tịch thu, gã cũng táng gia bại sản, ngay cả quán trà khổ sở kinh doanh bảy tám năm cũng bị bức bách bán cho người khác.
Lý Đông Đông cùng đường đành phải làm chân chạy giúp nhạc phụ, kiếm chút tiền vất vả nuôi gia đình. Nhưng gã cũng không cam lòng thất bại, mắt thấy lần mờ được phương pháp, nhạc phụ cũng đồng ý gã nhập gánh làm ăn, nhưng không có tiền vốn, gã chỉ đành vay tiền, nhưng không ai cho gã mượn nhiều tiền như vậy, mãi đến khi gã gặp được Lý Diên Khánh.
Mùng năm tết, cha con Lý Đại Khí liền cưỡi lừa trên con đường nhỏ dọc theo bờ ruộng tới thôn Tiềm Sơn cách vài dặm. Hôm nay nhà Lý Đông Đông mời khách, hôm qua chính thức phát thiếp mời, cha con Lý Đại Khí nhận được lời mời đến đây làm khách.
Năm mới vừa qua, không khí có chút ấm áp, tuyết trắng bao trùm vùng quê đã hòa tan, chỉ còn sót lại một chút, nhưng cũng không có sức chống cự gió mát, thu nhỏ từng ngày một.
Ngay cả miếng băng mỏng trong miệng cống rãnh nhỏ cũng có dấu hiệu bắt đầu tan rã, lớp băng mỏng trên mặt nước đã khiến người ta không dám bước lên.
Ruộng lúa mạch hai bên đã xuất hiện mạ non, trong đồng ruộng trơ trụi phủ thêm một lớp màu lục nhàn nhạt, vừa nhìn toàn cảnh là màu xanh nhạt, khiến mắt người không còn cảm thấy buồn tẻ, lại có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Lý Đại Khí mặt âm trầm, có vẻ không tình nguyện tới dự tiệc. Gã còn chưa hoàn toàn tiêu hóa lối buôn bán mà con trai quán thâu cho gã trong hai ngày này. Gã là người đọc sách, nào biết làm ăn cái gì, nếu không phải Tộc trưởng là người chủ đạo của cuộc buôn bán này, gã mới không làm, một tháng kiếm năm sáu quan tiền gã đã hài lòng rồi, cần kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?
Mắt thấy sắp đến cửa thôn, Lý Đại Khí tức giận nói:
- Nếu Lý Đông Đông muốn nói chuyện làm ăn riêng với ta, ta cũng không thể không đáp lại hắn, cần con đi nói chuyện với hắn.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Hôm nay cha chỉ cần làm một chuyện, ký tên đồng ý trên bản khế ước hợp tác, cụ thể Tộc trưởng sẽ sắp xếp, chuyện khác cha không cần lo lắng, ăn ngon uống ngon, khuya nay chúng ta về nhà.
- Vậy con làm gì?
Lý Đại Khí trừng mắt hỏi con trai.
Lý Diên Khánh vỗ túi sách căng phồng cười nói:
- Con muốn làm bài tập nha! Ngày mai sẽ phải khai giảng, con còn một đống lớn bài tập chưa làm nữa!
Trong khoảng khắc con trai từ người từng trải thương trường biến thành học sinh tiểu học ngây thơ, mặc dù Lý Đại Khí đã sớm quen thuộc, nhưng có đôi khi gã vẫn mơ hồ, giữa cha con họ rốt cuộc ai mới làm chủ?
Không bao lâu, hai cha con đi tới nhà Lý Đông Đông. Nhà Lý Đông Đông cũng xây dựng sáu bảy phòng gạch ngói, coi như gia đình giàu có trong thôn. Mặc dù gã là nhỏ nhất trong ba huynh đệ, nhưng cha mẹ lại ở cùng một chỗ với gã. Bình thường gã ở kinh thành, cha mẹ liền ở lại trong nhà của gã.
- Nhị thúc rốt cuộc tới rồi, hoan nghênh! Hoan nghênh!
Lý Đông Đông và cha già tự mình tới cửa thôn nghênh đón. Mặc dù cha gã đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng bối phận lại cùng thế hệ với Lý Đại Khí, hai người xưng huynh gọi đệ, đi tới cửa nhà cách đó không xa.
- Đại chất tử, tìm gian phòng cho Khánh đệ của ngươi làm bài tập, nếu hắn làm không xong, ngày mai sẽ phải ăn gậy!
Lý Đông Đông cười rạng rỡ:
- Nhị thúc, xem ngài nói này, Khánh đệ là khôi thủ của Hội Đồng Tử, đứng đầu toàn huyện, sư phụ sao nỡ đánh hắn chứ.
- Không đánh không nên thân, khi còn bé ngươi cũng thường xuyên bị cha đánh, hiện giờ mới có tiền đồ!
Lý Đại Khí cũng biết nói chuyện, nói cho cha con Lý Đông Đông mặt mày hớn hở. Bốn người cười nói đi vào cửa sân, Lý Đại Khí tới phòng chính dùng trà, Lý Đông Đông lại dẫn Lý Diên Khánh tới phòng trong làm bài tập.
Tìm một cơ hội, Lý Đông Đông biểu đạt lòng cảm kích đối với Lý Diên Khánh. Nếu không phải Lý Diên Khánh đặt cầu dắt mối thay gã, gã làm sao có thể nhận được cơ hội xoay người lần này.
Mặc dù Tộc trưởng chỉ cho gã ba phần, nhưng gã cũng nghĩ thông. Gã làm chân chạy cho nhạc phụ vĩnh viễn chỉ là chân chạy, coi như gã kiếm nhiều tiền cho nhạc phụ, cũng chỉ có thể nhận được chút phí vất vả.
Nhưng làm với Tộc trưởng, gã lại là một trong các ông chủ, chỉ cần làm lớn, ba phần lợi nhuận cũng khiến gã phát tài làm giàu.
- Khánh đệ, hôm qua ta nói với Tộc trưởng, các loại chi tiết đều đã quyết định rồi, hôm nay có thể ký kết, về sau chúng ta sẽ là châu chấu trên một sợi dây thừng.
Lý Diên Khánh trợn măt, s lời này nói thế nào vậy. Lý Đông Đông vội vàng cười bồi nói:
- Chỉ là nói đùa với lão đệ một chút, về sau chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng làm giàu!
Như vậy còn tạm được, Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Mối làm ăn dược liệu lần này còn theo kịp không?
- Không có vấn đề, lần này ta thu mua sớm, chỉ chạy xã Vĩnh Tế đã thu đủ dược liệu cho nhạc phụ, lại chạy mấy xã khác, mấy ngày là có thể giải quyết. Tộc trưởng lại đáp ứng dùng thuyền hàng gia tộc chuyển hàng cho ta, phí chuyên chở có thể tiết kiệm không ít. Tháng sau nước sông tan băng là có thể xuất phát, lần này chúng ta chí ít có thể kiếm được ba trăm quan.
- Vậy còn lần sau?
Lý Diên Khánh quan tâm dự định lâu dài hơn, đây chính là bát cơm lâu dài của phụ thân hắn, để được vững chắc, hắn lại hỏi:
- Về sau có tính toán gì?
- Đương nhiên là có!
Lý Đông Đông xoa tay, không kìm nén được hưng phấn trong lòng, mặt mày hớn hở nói:
- Hôm qua ta đã thương lượng với Tộc trưởng, về sau chúng ta có thể làm buôn bán lương thực. Thang Âm là huyện sản xuất lương thực lớn, giá cả lúa mạch và thóc đều rẻ hơn gấp đôi so với kinh thành. Nếu như thu mua mạch trực tiếp từ nhà nông hộ, sẽ càng rẻ hơn. Chuyển đến kinh thành bán cho hiệu lương thực, trừ các loại phí tổn và thuế, ít nhất có hai thành lợi nhuận. Mặc dù lợi nhuận không được nhiều bằng dược liệu, nhưng may mắn an toàn và ổn định, triều đình khuyến khích, chạy nhiều mấy chuyến, một năm có thể thu hồi vốn.
Ngoài miệng nói, trong mắt Lý Đông Đông lại tràn ngập mơ ước đối với tương lai, ánh mắt cũng sáng lên, dường như từng đống tiền đang lấp lóe rạng rỡ trước mắt gã.
Lý Diên Khánh cũng rất tán thành suy nghĩ này, Biện Kinh có hàng triệu nhân khẩu, lương thực tiêu hao mỗi ngày rất lớn. Đây lại là thời kỳ cuối của Bắc Tống, triều đình đã mất đi sự khống chế đối với lương thực kinh thành, toàn bộ nhờ mấy hiệu lương thực cung ứng lương thực toàn thành. Làm kinh doanh lương thực không chỉ ổn định, lợi ích lại lâu dài, thích hợp với loại đại địa chủ như Lý gia, đây đương nhiên là suy nghĩ của Tộc trưởng, cũng đã suy tính rất lâu, mình chỉ là trùng hợp chen vào đó mà thôi.
Đúng lúc này, cửa két một tiếng mở ra, hai tiểu nương một trước một sau đi tới, người phía trước nhỏ hơn cũng chỉ bốn năm tuổi, mặc một bộ áp bông màu đỏ chót, để búi tóc hai bên, mặt trái xoan, lông mày nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, dáng dấp hơi thanh tú.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất