Chương 55: Vô phúc tiêu thụ.
Ví dụ đơn giản, giá đường Đại Tống rất đắt, một cái bánh hấp nước đường cần mười văn tiền, Lý Đại Khí thương con trai móc mười văn tiền mua một cái bánh hấp nước đường, lại không nghĩ rằng thêm năm văn tiền có thể mua một đấu lúa mạch, họ cũng sẽ không cần luôn dùng bữa bằng bánh bao không nhân.
Chẳng qua Tộc trưởng tin tưởng phụ thân, đây lại là chuyện khác.
Lúc này Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi Lý Văn Hữu:
- Không biết phụ thân ta có đề cập tới chuyện dời mộ của mẫu thân ta hay không.
Lý Văn Hữu gật đầu:
- Phụ thân ngươi từng nói với ta, chuyện này năm đó ta có trách nhiệm, ta không nên đáp ứng ngoại tổ phụ của ngươi. Chẳng qua ngươi yên tâm, ngoại tổ phụ của ngươi có làm ăn qua lại với Lý gia chúng ta, quan hệ đến lợi ích hơn ngàn quan hàng năm của hắn, chỉ cần ta nói muốn chuyển mộ, hắn không dám không đáp ứng. Chẳng qua chuyện này phải chờ chúng ta trở về từ kinh thành rồi nói, ngươi cứ kiên nhẫn chờ đợi một chút!
- Ta không có vấn đề, đa tạ Tộc trưởng!
Lý Văn Hữu cười nói:
- Nhiệm vụ của ngươi là học cho giỏi, ta thấy ngươi cầm thanh kiếm từ nhà Lý Đông Đông, thật ra văn võ song toàn cũng không tồi, thế đạo này chỉ có ba món đồ có tác dụng nhất, hoặc là túi tiền đầy đủ, hoặc là quyền lực lớn, hoặc là nắm đấm cứng, cái khác đều là con bà nó nói nhảm!
- Tộc trưởng dạy bảo, Khánh nhi khắc ghi trong lòng.
Lý Văn Hữu cười ha ha một tiếng, khuôn mặt tròn tựa như nở hoa:
- Ta cũng không dám dạy bảo ngươi, tới rồi, ngươi trở về đi!
Xe ngựa dừng hẳn, Lý Diên Khánh nhảy xuống xe ngựa chạy về thôn.
…
Lý Diên Khánh vừa chạy tới cửa thôn, vừa vặn gặp Cố tam thẩm, nàng đang cầm chày cán bộ nổi giận đùng đùng đi ra từ trong thôn.
- Tam thẩm, muộn như vậy còn đi ra làm gì?
- Cha Trụ tử tới thị trấn mua dấm, nhưng đến giờ vẫn chưa về, cũng không biết chui vào nơi nào, ta đi xem một chút!
Lý Diên Khánh chần chờ một chút, lại hỏi:
- Có muốn ta đi cùng Tam thẩm hay không?
- Không cần, không cần, ngươi nhanh về nhà đi!
Cố tam thẩm đi vài bước, lại quay đầu nói:
- Khánh ca nhi, hôm nay có người đến hỏi tình hình của cha ngươi, chúng ta đều nói tốt cho cha ngươi, còn ký tên đồng ý trên giấy, mọi người đều hi vọng cha ngươi được tốt!
- Đa tạ Tam thẩm tử, về sau ta nhất định sẽ hồi báo mọi người.
- Không cần khách khí, nhanh đi xem cha ngươi đi! Hôm nay hắn khóc cả ngày.
Lý Diên Khánh một hơi chạy về nhà, cửa sân và cửa nhà đều không khóa. Hắn xông vào nhà, thấy phụ thân ngồi trong phòng khách sơn đen, bụm mặt thấp giọng thút thít. Lý Diên Khánh giật nảy mình, vội vàng thắp sáng đèn.
- Cha, thế nào rồi?
Lý Diên Khánh chăng thẳng hỏi.
Lý Đại Khí nhặt tờ giấy trên bàn đưa cho con trai, nghẹn ngào nói:
- Tự ngươi nhìn đi!
Lý Diên Khánh nhận tờ giấy nhìn kỹ, là một hồ sơ điều tra của quan phủ lập, phía trên viết rất rõ ràng, cử tử Lý Đại Khí Thang Âm năm năm trước mặc dù phạm quy trong khoa cử, nhưng đã qua năm năm, trải qua điều tra thực chất, Lý Đại Khí đã sửa chữa sai lầm, lại tạo phúc trong thôn, danh vọng trong dân cực tốt, đặc biệt đề nghị loại bỏ ghi chép không tốt của khoa cử năm năm trước, hi vọng hắn từ đây an phận thủ thường, không càn tái phạm.
Phía dưới là người điều tra ký tên, bình thường mà nói, chỉ cần người điều tra đối chiếu sự thực thông qua, như vậy không có vấn đề, chắc chắn sẽ tiêu trừ ghi chép.
Mắt Lý Diên Khánh cũng hơi ẩm ướt, ròng rã năm năm, phụ thân rốt cuộc nhận được thân trong sạch. Lúc này, Lý Đại Khí nhìn con trai, gã không kìm được kích động trong lòng, nằm trên bàn gào khóc.
Thời gian qua nhanh, thoáng cái trôi qua năm năm, đã đến năm Chính Hòa thứ sáu, Lý Diên Khánh đã trưởng thành một thiếu niên mười hai tuổi.
Lý Diên Khánh đã trải qua năm năm tại học đường Lộc Sơn, mùa xuân năm nay, hắn và đám người Nhạc Phi Vương Quý sẽ tham gia thi Huyện Học, chuẩn bị đi huyện Thang Âm học tập.
Nhưng sự phụ Diêu Đỉnh của họ lại hơi buồn bực, với học thức mà Lý Diên Khánh tích lũy, trực tiếp tham gia thi phát giải cũng đủ rồi, nếu như thi đậu, Lý Diên Khánh sẽ trở thành cử nhân nhỏ tuổi nhất từ trước tới nay của Tương Châu.
Nhưng Diêu Đỉnh lại cảm thấy Lý Diên Khánh vẫn nên tôi luyện mấy năm, thi đậu cử nhân quá sớm không có chỗ tốt cho hắn.
Suy nghĩ liên tục mấy ngày, cuối cùng Diêu Đỉnh quyết định hỏi ý kiến của bản thân Lý Diên Khánh.
Căn phòng của Diêu Đỉnh vẫn đơn giản như trước, gần như không hề thay đổi, trên tường vẫn treo câu đối đọc sách năm đó Lý Diên Khánh viết cho Diêu Đỉnh, chỉ là thay đổi giấy mới vài lần.
Nhưng Diêu Đỉnh lại già đi, râu tóc trắng bạc, lưng hơi khom xuống. Y đã sáu mươi tuổi rồi, tinh lực cũng không bằng trước kia, nói chuyện trở nên rất chậm, hơi thở cũng có vẻ yếu ớt, chỉ là ánh mắt vẫn nghiêm khắc như trước.
- Ta vẫn giữ ý kiến như trước, để ngươi học Huyện Học hai năm và Châu Học một năm, ba năm sau mới tham gia thi phát giải, chẳng qua phụ thân ngươi lại hi vọng năm nay ngươi tham gia thi phát giải, ta cảm thấy vẫn nên để tự ngươi quyết định.
Lý Diên Khánh trầm mặc một lát rồi nói:
- Chỉ sợ học sinh tham gia thi phát giải quá sớm, trong huyện không đề cử.
Diêu Đỉnh cười ha ha, nếp nhăn ở khóe mắt khoét sâu hơn, trong ánh mắt già nua lộ vẻ nhu hòa hiếm thấy.
- Điều này ngươi không cần lo lắng, với danh tiếng của ngươi ở trong huyện, trong huyện sao lại không đề cử. Lại nói hiện giờ Tri Huyện bận rộn nhiều chuyện võ sự, không quá coi trọng chuyện khoa cử, nếu trong huyện thực sự không chịu đề cử, ta tìm mấy cử nhân cùng bảo đảm cho ngươi, cũng có thể tham gia thi phát giải, tư cách là không có vấn đề, quan trọng là ý nguyện của ngươi.
Lý Diên Khánh đương nhiên không muốn phí thời gian trong Huyện Học, mắt thấy cách loạn Tĩnh Khang chỉ còn mười năm, hắn còn chưa có chuẩn bị gì, trong lòng hắn cũng hơi sốt ruột, nhưng cách thi phát giải còn gần một năm, hắn sốt ruột cũng vô dụng.
Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:
- Thi phát giải phải tới cuối năm mới cử hành, còn thời gian gần một năm, học sinh định tham gia thi Huyện Học, học một năm tại Huyện Học, cuối năm lại tham gia thi phát giải, như vậy cũng có thể ăn nói được với phía Huyện Học, sư phụ cảm thấy thế nào?
Diêu Đỉnh thấy thái độ của Lý Diên Khánh rất rõ ràng, mặc dù đang trưng cầu ý kiến của mình, nhưng trên thực tế hắn đã quyết định, y cũng không miễn cưỡng Lý Diên Khánh nữa.
- Như vậy cũng tốt, thật ra ta cũng có ý này, ở Huyện Học hai năm rồi đi thi, chẳng qua một năm hai năm cũng không khác gì nhau, quyết định như vậy đi!
- Học sinh hiểu được!
Diêu Đỉnh lại tiện tay lấy ra bản Đại Thánh Tróc Yêu Ký chi Thiên Trúc Thu Ngọc Thỏ mà Lý Diên Khánh viết, cười hỏi:
- Bộ cuối cùng này hẳn là viết ra rồi! Có thể cho lão phu xem trước cho thỏa chí hay không?
Năm năm này, Lý Diên Khánh lần lượt viết hai mươi chín bộ Đại Thánh Tróc Yêu Ký, bộ cuối cùng Thiên Trúc Thủ Chân Kinh sắp ra lò. Lúc Diêu Đỉnh đi thăm hỏi các gia đình vào hai năm trước, trong lúc vô tình phát hiện bản thảo Đại Thánh Tróc Yêu Ký trong nhà Lý Diên Khánh, y thế mới biết Lộc Sơn Tiêu Tiêu Tử nổi danh thiên hạ hóa ra là học trò cưng của mình.