Chương 86: Phong ba thất ngựa (2).
- Chuyện này… chất nhi chỉ sợ phải nói trước một tiếng với Tộc trưởng mới được.
Xoảng! Lý Văn Quý đặt mạnh chén trà lên bàn, hai mày trợn ngược, nhìn chằm chằm Lý Đại Khí nói:
- Dám dùng Tộc trưởng tới dọa ta. Lý Đại Khí, ngươi rất có tiền đồ nha! Ngươi cho rằng ngươi là ai, cánh cứng cáp rồi, thì có thể không để Lý Văn Quý ta ở trong mắt? Có phải không?
Lý Đại Khí vội vàng giải thích:
- Tam thúc hiểu lầm ý của chất nhi rồi, bởi vì con ngựa kia là Tộc trưởng cho Khánh nhi, nếu không được Tộc trưởng đồng ý, liền tự tiện đem ngựa đưa cho người khác, chúng ta sợ Tộc trưởng sẽ không vui. Xin Tam thúc thư thư mấy ngày, hôm qua tiểu chất đã viết thư cho Tộc trưởng, chẳng mấy chốc sẽ có câu trả lời chắc chắn, chỉ cần Tộc trưởng không phản đối, chúng ta nhất định trả ngựa về.
Lý Văn Quý cũng không phải thực sự muốn con ngựa kia, gã biết rõ mỗi ngày Lý Diên Khánh đều luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, căn bản không thể thiếu ngựa. Gã chỉ muốn mượn ngựa gây sự, làm lớn chuyện này, ép huynh trưởng đưa ra lựa chọn giữa gã và Lý Diên Khánh. Nếu như huynh trưởng vẫn muốn thiên vị Lý Diên Khánh, như vậy huynh đệ sẽ không làm được.
Lý Văn Quý có chủ tâm làm lớn chuyện, gã mới không nghe Lý Đại Khí giải thích, thái độ vẫn cường ngạnh nói:
- Lý Đại Khí, ta mặc kệ ngươi có chủ ý gì, nhưng ngươi nghe kỹ cho ta. Coi như ngươi mời Tri Châu Tri Huyện tới dọa ta, ngày mai ngươi cũng nhất định phải dắt ngựa tới cho ta, nếu không chúng ta sẽ cẩn thận nói một chút lễ nghi lớn nhỏ tại từ đường đi!
Nói xong, gã đứng dậy nổi giận đùng đùng rời đi, bỏ mặc Lý Đại Khí ở lại phòng khách. Lý Đại Khí cảm thấy tê cả da đầu, gã hiểu được ý tứ câu nói sau cùng của Lý Văn Quý. Trong tộc quy viết rất rõ ràng, nếu như giữa tộc nhân xảy ra tranh chấp tài vật, cho dù vô lý, cũng nhất định phải giao tài vật cho trưởng bối trước, sau đó có thể khiếu nại Tộc trưởng, do Tộc trưởng tiến hành điều giải. Nếu như điều giải bất thành, vậy sẽ do Tộc trưởng triệu tập trưởng lão tông tộc đưa ra phán quyết ở từ đường.
Lý Văn Quý hiển nhiên lợi dụng tộc quy này, nếu như con trai không chịu giao ngựa ra, là trái với tộc quy trước, cho dù có lý cũng sẽ bị tộc quy nghiêm trị vì bất kính với trưởng bối.
Hai chân Lý Đại Khí giống như rót chì, trĩu nặng đi ra khỏi cửa Lý Văn Quý, ngồi lên xe bò thuê, xa phủ hỏi:
- Xin hỏi phu tử muốn đi nơi nào?
Trong đầu gã trống rống, gã không biết mình nên thuyết phục con trai thế nào, cũng không biết nên xử lý chuyện này thế nào? Nhất thời gã không trả lời phu xe.
Xa phu thấy gã thất thần liền cười nói:
- Nếu như phu tử chưa rõ ràng, vậy chúng ta trở về hiệu lừa ngựa trước! Không cần lãng phí tiền của phu tử.
Phu xe nói làm Lý Đại Khí tỉnh táo, gã vội vàng nói:
- Tới hiệu lừa ngựa Vương Ký!
…
Trong viện, Lý Diên Khánh đang chắp tay đi qua đi lại, yên lặng đọc thuộc lòng Chu Lễ Tân Nghĩa. Mặc dù hắn đã học Tam Kinh Tân Nghĩa năm năm, đã sớm thuộc nằm lòng kinh văn, nhưng học tập chính là như vậy, ba ngày không luyện sẽ cứng miệng, hắn nhất định phải thường xuyên đọc thuộc lòng, để tránh lâu ngày phai nhạt.
Lúc này, tiểu nha hoàn Hỉ Thước vội vàng chạy tới:
- Tiểu quan nhân, bên ngoài có đại thúc tìm ngài, hắn gọi nhũ danh của ngài, dĩ nhiên còn biết tên của ta.
Lý Diên Khánh hơi suy nghĩ, liền cười nói:
- Hẳn là cha ta tới rồi!
- A!
Hỉ Thước giật nảy mình, lập tức hoảng loạn nói:
- Ta… vừa rồi ta không có hành lễ với lão gia!
- Điều này không có gì, ngươi cũng không biết cha ta, hắn sẽ không trách ngươi.
Lý Diên Khánh an ủi Hỉ Thước vài câu, liền bước nhanh tới ngoài cửa lớn. Vừa mới đi tới viện ngoài, đã thấy phụ thân dắt một thớt ngựa màu đỏ, Vương Quý đang quát sát cẩn thận con ngựa.
Thấy Lý Diên Khánh đi ra, Vương Quý cười nói:
- Lão Lý, thớt ngựa than lửa này là bảo vật trấn điếm trong tiệm nhà ta! Không nghĩ tới được cha ngươi mua lại.
Sắc mặt Lý Diên Khánh trầm xuống, hắn biết phụ thân muốn làm gì? Làm sao có thể!
Lý Đại Khí thấy sắc mặt con trai không tốt, gã hơi áy náy trong lòng, liền miễn cưỡng cười nói:
- Khánh nhi, xem con ngựa này thế nào? Vốn là không bán, thế thúc Vương gia nghe nói là mua cho ngươi dùng, mới đáp ứng bán cho ta.
Lý Diên Khánh tiến tới đánh giá con ngựa. Ngựa quả thực không tệ, cơ bắp cường kiện, khung xương tráng kiện, bốn chân thon dài, không thua Tuyết Kiếm của hắn. Hắn cũng cười nói:
- Con ngựa này quả thực không tệ, cha cứ giữ lại tự mình cưỡi đi!
- Cha không cần ngựa cưỡi, đây là mua cho con.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Tự con đã có ngựa, nuôi hai con ngựa quá xa xỉ, bình thường cha qua lại An Dương và Thang Âm, vừa vặn cần một con ngựa.
Lý Đại Khí bất đắc dĩ, chuyện này quả thực không thể ép buộc con trai, chỉ có thể dùng đạo lý thuyết phục con trai. Gã liền nói với Lý Diên Khánh:
- Xế chiều hôm nay ta đi gặp Tam tộc tổ, chúng ta nói chuyện một chút.
Lý Diên Khánh biết rõ trong lòng, chắc chắn phụ thân không quả quyết cự tuyệt Lý Văn Quý, nhất định bị Lý Văn Quý đưa ra quy củ gì đó trấn trụ, đây là uy hiếp của phụ thân, từ sau sự kiện khoa cử mười năm trước, phụ thân sợ nhất trái với quy định, nhất là tộc quy.
Lý Diên Khánh không muốn vì chút chuyện nhỏ mà để phụ thân khó xử, hắn liền gật đầu, để mã phu dắt ngựa tới chuồng ngựa trước, lúc này mới cùng phụ thân trở lại viện của mình.
- Căn phòng này không tồi!
Lý Đại Khí đánh giá căn viện cười nói:
- Lúc nào chúng ta cũng mua một căn nhà như thế này ở An Dương, trong viện trồng mười mấy gốc đào, đây vẫn luôn là giấc mộng của ta.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Nếu như cha thích, hiện tại chúng ta có thể mua một tòa nhà.
Lý Đại Khí giật mình, vội vàng khoát tay nói:
- Ta chỉ nói chuyện mà thôi, hiện giờ chúng ta cần phải khiêm tốn, lại nói chuyện nhà ở không thể gấp, từ từ sẽ đến.
Lúc này, Hỉ Thước tiến đến, hành lễ vạn phúc:
- Hỉ Thước tham kiến lão gia!
Lý Đại Khí nở nụ cười:
- Hóa ra ngươi chính là Hỉ Thước, rất nhu thuận, ta còn phải cảm ơn ngươi chăm sóc Khánh nhi.
Hỉ Thước đỏ mặt thấp giọng nói:
- Đa tạ lão gia khích lệ, đây là bổn phận của Hỉ Thước.
Lý Đại Khí thấy nàng nhu thuận nghe lời, trong lòng cũng thích, liền lấy ra một miếng bạc vụn, đưa cho nàng nói:
- Lần đầu gặp mặt, cái này cho ngươi làm tiền tiêu vặt.
Hỉ Thước thấy lão gia lại cho mình một thỏi bạc, trong lòng lập tức kinh hoảng, không biết làm sao nhìn qua Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh không nghĩ tới phụ thân luôn câu thúc cứng nhắc cũng am hiểu những ân tình lõi đời này, hắn liền cười nói:
- Nếu là chút tâm ý của lão gia, ngươi cứ nhận lấy!
Lúc này Hỉ Thước mới nhút nhát nhận bạc:
- Thực sự cảm tạ lão gia!
Lý Diên Khánh mời phụ thân tiến vào thư phòng mình ngồi xuống, không cần chủ nhân phân phó, Hỉ Thước khéo léo chạy đi nấu trà.
Lúc này, Lý Đại Khí chợt nhìn thấy một chồng bút ký thật dày trên bàn, một cảm giác quen thuộc tràn vào lòng, gã vội vàng cầm lên, quả nhiên là bút ký của gã năm đó.