Chương 94: Đều lui một bước.
- Có phải là Khánh ca nhi không?
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, sao lại có người biết mình? Hắn nhìn kỹ người này, hóa ra là Lô võ sư nhà Vương Quý.
Lý Diên Khánh liền thu hồi cục đá thứ ba, ôm quyền nói:
- Tại hạ cũng không phải thực tình mạo phạm Lô gia, chỉ là báo thù cho Tộc trưởng đã quấy rầy đội tàu của Lô gia. Ta có việc đi trước một bước, lần sau nhất định tới cửa bồi tội, cáo từ!
Hắn vung chân chạy vội về phía một rừng cây, chỉ chốc lát, bóng người liền biến mất trong rừng.
Lô võ sư biết hắn ném đá lợi hại, cũng không dám ngăn cản, vội vàng tung người xuống ngựa hỏi thăm hai vị nha nội, chỉ thấy họ đều bị đánh đổ máu, rên lên đau đớn, Lô võ sư thầm giật mình, còn chưa giao thủ đã đả thương hai tên đại tướng, Lô gia còn chưa từng chịu thua thiệt lớn như vậy.
Lúc này, quản sự Nghê Phúc nơm nớp lo sợ tiến tới hỏi:
- Yến ca nhi, ngươi không có chuyện gì chứ?
Yến Thanh quay đầu nhìn gã chằm chằm:
- Tại sao lại có một người giấu trong đội tàu của chúng ta, ngươi nói rõ ràng cho ta!
- Việc này… ta cũng không biết, có lẽ là hắn vụng trộm trốn trong thuyền.
- Nói hươu nói vượn! Đội thuyền lập tức quay đầu trở về cho ta, chuyện này ta phải lập tức báo cáo quan nhân.
Dưới mệnh lệnh uy hiếp của Yến Thanh, Nghê Phúc bất đắc dĩ, đành phải hạ lệnh cho đội thuyền quay đầu, một lần nữa chạy tới bến tàu Lô thị trấn Nam Nhạc phủ Đại Danh.
Lý Diên Khánh một đường giục ngựa chạy gấp về quê hương, nhưng hắn vẫn chậm một ngày, Tộc trưởng đã qua ngày bảy, nhập thổ an táng rồi.
Trước một ngôi mộ mới của một từ đường khác của Lý thị tại trấn Lộc Sơn, Lý Diên Khánh quỳ xuống trước bia mộ, trong lòng yên lặng nói:
- Diên Khánh đã báo thù cho Tộc trưởng, hi vọng Tộc trưởng trên trời có linh thiêng an nghỉ!
Lúc này, Lý Đại Khí thở dài, đi tới đỡ bả vai con trai:
- Cùng về nhà với ta! Ta có lời muốn nói với ngươi.
Lý Diên Khánh đứng dậy chăm chú nhìn thật lâu, bỏ thêm hai nắm đất mới cho ngôi mộ, lúc này mới dắt ngựa trở về cùng phụ thân.
Hai cha con ngồi xuống trong phòng, Trung thúc dâng trà cho họ, Lý Diên Khánh trầm mặc một lát nói:
- Mặc dù Tộc trưởng bị Lưu Thừa Hoằng thuê hung thủ giết chết, nhưng Lý Văn Quý không thoát khỏi trách nhiệm.
Lý Đại Khí gật đầu:
- Điều này mọi người đều biết, Lý Văn Quý đã nói rõ chuyện này với Trưởng lão các phòng tại từ đường, hắn hối hận không nên nhất thời mềm lòng thu lưu tên vong ân bội nghĩa Lưu Thừa Hoằng này, khiến cho Tộc trưởng bị Lưu Thừa Hoằng giết chết. Hắn hối hận không kịp, dập đầu thỉnh tội trước linh vị huynh trưởng, trán cũng đổ máu, mọi người cũng tha thứ cho hắn.
- Nói tới thực động lòng nha!
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Thế nhưng hắn cũng không nói thật, hắn có nói, là hắn sai Lưu Thừa Hoằng âm thầm phá hỏng hiệu lương Lý Ký, mới khiến Lưu Thừa Hoằng nằm được cơ hội này giết hại Tộc trưởng hay không?
Lý Đại Khí cả kinh nửa ngày không ngậm được miệng:
- Khánh nhi, chuyện này là thật sao?
Lý Diên Khánh mệt mỏi gật đầu:
- Lý Văn Quý mượn dùng chuyện ngựa, muốn cha tới phủ Chân Định tìm Tộc trưởng, mục tiêu của hắn thật ra là cha, cũng không phải Tộc trưởng.
Đây là suy đoán của bản thân Lý Diên Khánh, có lẽ Lý Văn Quý sẽ không để Lưu Thừa Hoằng và Bạch Thị Tam Tặc giết huynh trưởng của lão, nhưng nếu như lúc ấy phụ thân ở trên thuyền, chỉ sợ chết thảm là phụ thân rồi, chỉ là người tính không bằng trời tính, phụ thân nghe theo khuyến cáo của mình, cũng không tới phủ Chân Định, cho nên mới may mắn thoát khỏi.
Lý Đại Khí nghe được choáng váng, lắc đầu liên tục:
- Không có khả năng, đây chỉ là trùng hợp, mặc dù Lý Văn Quý khiến người ta căm hận, nhưng cũng không phải loại người này.
Lý Diên Khánh thấy phụ thân kiên quyết không chịu tin tưởng, cũng không muốn dây dưa chuyện này nữa, lại chuyển qua chuyện khác:
- Tộc trưởng đã từng nói với con, có người mật báo với quân đội, vu hãm chúng ta bán quân lương, khiến cho lương thực bị phong, có chuyện này không?
- Đúng là có việc này, chúng ta dùng một ngàn quan tiền, quân đội mới cho chúng ta thư thả năm ngày, chẳng lẽ là Lưu Thừa Hoằng mật báo?
- Đúng là Lưu Thừa Hoằng mật báo, chẳng qua tình báo là Lý Văn Quý nói cho hắn biết. Còn có Tộc trưởng mang theo hàng da trở về từ phủ Chân Định, tại sao Lưu Thừa Hoằng lại biết được, còn không phải Lý Văn Quý nói cho hắn biết sao?
Lý Diên Khánh càng nói càng kích động, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bản ý của Lý Văn Quý có lẽ chỉ là muốn Lưu Thừa Hoằng cướp số hàng da này, nhưng hắn lại sáng tạo cơ hội cho Lưu Thừa Hoằng giết chết Tộc trưởng. Lý Văn Quý không phải đồng lõa lại hơn hẳn đồng lõa, những sự thật này hắn làm sao không nói rõ ràng cho tộc nhân?
Lý Đại Khí nghe được trợn mắt há mồm, gã thở một hơi thật dài:
- Hiện giờ nói những lời này cũng vô ích, Lý Văn Quý đã được tộc nhân nhất trí đề cử làm Tộc trưởng mới!
- Cái gì!
Lý Diên Khánh đứng người dậy, tức sùi bọt mép. Lý Văn Quý còn biết xấu hổ hay không, lão có tư cách gì làm Tộc trưởng?
Lý Diên Khánh quay người bước nhanh ra ngoài. Lý Đại Khí vội vàng kéo hắn lại:
- Khánh nhi, tình thế hiện giờ rất bất lợi cho chúng ta, con tuyệt đối không nên lỗ mãng, trước tiên tỉnh táo lại.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Lời này của cha là ý gì, cái gì gọi là tình thế bất lợi cho chúng ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lý Đại Khí do dự một chút nói:
- Hiệu lương Lý Ký đã giải tán.
- Tại sao phải giải tán?
- Nói ra khiến người ta khó mà mở miệng, thi cốt Tộc trưởng còn chưa lạnh, hai đứa con trai vì tranh gia sản cãi nhau túi bụi. Lý Văn Quý nói cho họ, hiệu lương còn có bốn phần của Tộc trưởng, kết quả hai đứa con trai mỗi ngày đến cửa đòi tiền, muốn ta trả tiền cho họ. Lý Đông Đông và ta đều cảm thấy không có Tộc trưởng, hiệu lương rất khó duy trì tiếp, chúng ta nhất trí đồng ý giải tán.
Lý Diên Khánh im lặng.
Hai đứa con trai của Tộc trưởng một người ở huyện An Dương, một người ở huyện Thang Âm. Trưởng tử kinh doanh một quán rượu, thứ tử dựa vào cho vay tiền mà sống, chỉ lúc năm mới mới về tham gia tế tổ, bình thường rất khó gặp mặt. Mọi người nhắc đến hai người này đều lắc đầu, ngay cả Tộc trưởng hầu như luôn nói hậu đại của lão không có tiền đồ.
Chỉ là Lý Diên Khánh làm sao cũng không nghĩ ra, hai người này lại xấu như thế, thi cốt phụ thân chưa lạnh đã bắt đầu tranh đoạt tài sản, còn chia rẽ hiệu lương dưới sự châm ngòi của Lý Văn Quý, điều này khiến Lý Diên Khánh vừa phẫn hận lại vừa thất vọng, tâm huyết bao năm bị hủy như vậy.
Lý Diên Khánh hai ngày không ngủ, đã cực kỳ mệt mỏi, hắn không muốn bàn luận bất cứ chuyện gì, liền trở về phòng đi ngủ.
…
Canh năm ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh liền chạy bộ như bình thường, vừa chạy vừa nghĩ sau này phụ thân nên làm gì? Mặc dù hiệu lương đã giải tán, phụ thân có thể làm được chuyện khác hay không? Ví dụ như mở một hiệu sách, xây dựng một học đường vân vân.
Lý Diên Khánh vừa đi đường vừa suy nghĩ lung tung, lúc trở lại cửa thôn vừa vặn gặp Lý Chân, Lý Diên Khánh cười chào hỏi: