Hàn Môn Quật Khởi

Chương 52: Heo rừng

Chương 52: Heo rừng
Chờ thì cứ chờ, nếu có lần sau nữa mà còn đánh nhau như vậy, Chu Bình An một chút cũng không lo lắng việc bị tiểu loli xấu bụng uy hiếp.
Lần nữa đi tới con rãnh đó, cậu lại nhặt nhạnh đống tương đất đặc sản cho vào giỏ, sau đó tìm một địa điểm bí mật để chôn giấu, cậu lo lắng Chu phụ hoặc là Trần thị đi ngang qua thấy được sẽ đau lòng hoặc là thất vọng. Loại tức giận này một mình cậu chịu đựng là đủ rồi, huống chi bản thân cậu còn phải trả lại cho tiểu loli xấu bụng cùng bánh bao tiểu nha hoàn những bài học đã dạy dỗ, cũng không cần bởi vì chuyện này mà làm cho những người khác không vui.
Khi Chu Bình An về đến nhà, Chu phụ cùng đại ca Chu Bình Xuyên cũng vừa vặn từ trong núi trở về, lần này vào núi có vẻ như gặp chút chuyện ngoài ý muốn. Chu phụ và Chu Bình Xuyên trên người hai người đều mang theo chút thương tích, Chu phụ sau lưng có vết cào xước, trên quần áo vải sau lưng có ba vệt máu, tuy rằng rất nông, nhưng nhìn qua cũng đủ dọa người. So với Chu phụ, Chu Bình Xuyên có vẻ tốt hơn nhiều, chỉ là tay bị xước chút da.
Bất quá mặc dù như thế, trên mặt hai người vẫn rất cao hứng, bởi vì bọn họ mang về một con heo rừng nặng ít nhất hơn hai trăm cân, chân bị dây cỏ buộc lại, nặng như vậy thật không biết hai người đã mang về như thế nào. Đây là một con heo rừng màu xám tro đen, khác biệt rất lớn so với heo nhà nuôi, đầu tiên là nó to lớn hơn nhiều, lông bờm trên sống lưng lại dài lại cứng rắn, ngoài ra con heo rừng này còn có hai cái ngà giống như răng nanh lớn, lộ ra ngoài hơn nữa còn cong ngược lên, nhìn qua rất đáng sợ.
Trần thị ở một bên rơi nước mắt, đầu tiên bà đau lòng kéo Chu Bình Xuyên lại kiểm tra thân thể, thấy hắn chẳng qua là tay bị xước chút da, sắc mặt bà mới tốt hơn; nhưng khi thấy Chu Thủ Nghĩa, nước mắt bà lại không nhịn được mà tuôn rơi, đau lòng lôi kéo Chu Thủ Nghĩa kiểm tra thân thể, lo lắng Chu Thủ Nghĩa bị thương ở những chỗ khác mà lại cứng rắn chịu đựng không nói, phát hiện ra chỉ có vết thương sau lưng, vẻ lo lắng của bà mới dịu đi phần nào.
"Khóc lóc cái gì, lúc đi ta đã dặn dò với ngươi rồi, con ta mà thiếu một cọng lông ta tìm ngươi tính sổ, bây giờ con ta tay cũng bị xước da, chờ xem ta thu thập ngươi như thế nào!" Trần thị sau khi nỗi lo lắng tiêu tan, lại thấy sợ hãi không thôi, bà lôi Chu Thủ Nghĩa ra mà dạy dỗ một trận.
Chu phụ chỉ cười ngây ngô, lại càng làm cho Trần thị tức không nhẹ.
Khác với phản ứng của Trần thị, những người khác thì khác, tổ mẫu cũng chỉ hơi lo lắng một chút lúc ban đầu, thấy con trai và cháu trai đều bình an vô sự rồi thì liền chuyển sự chú ý sang con heo rừng. Về phần tiểu tứ thẩm thì từ đầu đến giờ hoàn toàn đắm chìm vào con heo rừng, liên tục kêu lên "Heo rừng to quá!", "Heo rừng..." các loại.
Tổ phụ rất nhanh cũng từ bên ngoài trở về, thấy Chu phụ săn được heo rừng, ông cũng ngạc nhiên không thôi, đơn giản hỏi thăm Chu phụ và Chu Bình Xuyên về thương tích, rồi cẩn thận hỏi han về việc săn bắt được con heo rừng.
Chu phụ đang trả lời thì thổn thức không dứt, liên tục nói: "May mà lần này Trệ nhi không đi theo, nhắc đến thì còn phải cảm tạ tiểu cô nương nhà Lý đại tài chủ, nếu không phải người ta đến tìm Trệ nhi chơi, thì Trệ nhi đã theo chúng ta vào núi rồi, vậy thì không hay."
"Các ngươi không biết đâu, lần này ta và Đại Xuyên đi trong núi, đi thăm dò xem cái hố bẫy đặt từ lần trước còn dùng được không, không ngờ lại đụng phải cái con này." Chu phụ vừa nói, vừa nhìn con heo rừng màu xám tro đen kia, vẫn còn chút sợ hãi.
"Thảo nào ngoài núi dạo này không an toàn?" Trần thị cũng sợ không thôi, "Vậy sau này có lẽ ta đừng vào núi nữa."
Trần thị vừa nói một câu, đã thấy rõ sự mất hứng trên mặt tiểu tứ thẩm và tổ mẫu. Tổ mẫu cũng thật là, Chu phụ cũng là con của bà mà, sao cứ có cảm giác như bà không để phụ thân quá nhiều trong lòng vậy. Có lẽ đây chính là nỗi bi ai của người đứng thứ hai, đứa con đầu lòng là khúc ruột trong lòng cha mẹ, cha mẹ lần đầu làm cha làm mẹ, sự ngạc nhiên và sủng ái đều dành hết cho nó; còn đứa con thứ hai thì lại khác, có đứa con đầu rồi, sự ngạc nhiên của cha mẹ liền giảm đi nhiều, đứa con đầu đã chiếm một vị trí rất lớn trong lòng, vị trí để lại cho đứa con thứ hai liền không còn lớn như vậy nữa; dĩ nhiên con út thì lại khác, giống như tứ thúc, con trai khi tuổi đã cao, lại là con út, cha mẹ chắc chắn sẽ thương yêu hết mực.
Chu phụ cũng chẳng để ý, cười hề hề nói: "Cần gì phải khẩn trương như vậy, lần này cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Con heo rừng này chắc tham ăn mật ong, gặm phải một tổ ong vò vẽ, để cho ong vò vẽ đốt cho một trận, trúng phong độc nên nó mất trí rồi, đâm sầm vào hố bẫy của ta, đúng dịp quá đi chứ. Chúng ta vừa kịp đuổi tới, không ngờ trong hố lại có một cái tên to xác như vậy, nó đột nhiên xông ra, chúng ta không phòng bị nên bị thương chút ít."
Kỳ thực cảnh tượng lúc đó còn kinh hiểm hơn nhiều so với những gì Chu phụ kể, hố bẫy của Chu phụ đặt trong bụi cây rậm rạp, rất kín đáo, khi Chu phụ và đại ca Chu Bình Xuyên đến gần, con heo rừng kia lập tức đột nhiên lao ra, nếu không phải Chu phụ nhanh tay lẹ mắt xô Chu Bình An ngã nhào xuống đất, hậu quả thật không dám nghĩ đến. Cái hố bẫy trong bụi cây rậm rạp này vốn không dùng để bắt những con thú lớn như heo rừng, nếu không phải heo rừng tham ăn mật ong trúng phong độc, cái bẫy này còn bắt không được nó đâu. Mấy yếu tố cùng tác động, con heo rừng tham ăn kia đã trở thành con mồi của Chu phụ và đại ca Chu Bình Xuyên.
Bởi vì heo rừng to lớn và nặng nề, Chu phụ và đại ca Chu Bình Xuyên đã tốn rất nhiều sức lực mới từng chút một đưa nó xuống núi mang về nhà được.
Tuy nói bị thương chút ít, nhưng lại có một con heo rừng to lớn như vậy, khiến ai nấy đều cảm thấy rất vui mừng.
"Lão nhị, ngày mai con đem con heo này ra trấn trên bán đi, chắc chắn sẽ đáng giá không ít tiền đấy." Tổ mẫu nhìn con heo rừng đầu to tai lớn tham ăn mà rất hài lòng, trong nhà đang cần tiền, vì vậy bà thúc giục Chu phụ ngày mai đi trấn trên bán heo rừng.
"Dạ, thưa mẹ." Chu phụ gật đầu đáp ứng ngay.
Thịt nạc heo rừng khá nhiều, thịt mỡ ít, ăn ngon, giàu các loại acid amin và chất xơ, nhất là hàm lượng axit linolenic cao, nó giữ cho thịt heo được tươi ngon, mang đậm hương vị hoang dã đặc trưng, lại phù hợp với yêu cầu ăn uống lành mạnh của mọi người. Vị ngọt, mặn, tính bình, đại bổ. Cho nên giá thịt heo rừng cao gấp mấy lần so với heo nhà nuôi thông thường.
Ngày mai đi trấn trên vừa lúc cũng có thể đem Kim Ngân Hoa mà đại ca hái được cùng bán đi, chỉ tiếc là mùa hoa Kim Ngân Hoa cũng sắp tàn rồi, nghe đại ca nói hái thêm một hai lần nữa là hết mùa hoa.
Buổi tối lúc ăn cơm chiều, tổ mẫu sai Chu Bình An mang cơm cho đại bá phụ ở từ đường, quả thật có thể thấy được sự thiên vị của tổ mẫu, cơm đưa cho đại bá là do bà làm riêng một mâm, so với bữa cơm tối của cả nhà còn tốt hơn nhiều, có cả món chay món mặn, canh ngon cháo cũng đậm đà....
Đại bá lẽ ra phải đang quỳ sám hối trong từ đường, nhưng lại không có một chút dáng vẻ ăn năn nào. Bản thân cậu còn chưa mang cơm đến, người ta kia đã ăn xong rồi, bốn món ăn một món canh, tinh xảo vô cùng, nhìn là biết do quán cơm làm.
Đại bá phụ một tay gắp thức ăn, một tay cầm sách, thản nhiên tự đắc.
Đại bá lấy tiền ở đâu ra?
Còn nữa, chẳng phải tổ phụ bảo ông quỳ sám hối sao?
Chu Bình An ôm hộp đựng thức ăn đi vào từ đường, làm đại bá đang thản nhiên tự đắc giật mình sợ hãi, theo bản năng ông đưa tay định che chắn bàn thức ăn và ít rượu kia, nhưng một bàn lớn như vậy làm sao ông che chắn hết được. Bất quá khi nhìn thấy là Chu Bình An, đại bá liền thở phào nhẹ nhõm, không che đậy nữa.
"Trệ nhi à, cơm này là đại bá bảo người ta làm để cúng tế tổ tông." Đại bá lau miệng, nghiêm trang giải thích.
"Dạ." Chu Bình An gật đầu, trong lòng không thèm để ý, đúng là coi ta là trẻ con mà dỗ dành.
"Khụ khụ, chuyện này về nhà thì đừng nói với tổ phụ tổ mẫu nhé." Đại bá ho khan một tiếng, nghiêm giọng nói với Chu Bình An.
"Trệ nhi à, cháu để thức ăn lại đây đi, à, đây cháu cầm lấy mua đường ăn." Đại bá nói xong đưa cho Chu Bình An một cái, không sai, một đồng tiền.
Đại bá phụ bảo Chu Bình An để lại thức ăn là để che đậy việc ông đã ăn cơm, Chu Bình An cũng không nói gì, như vậy thì không ai biết được.
Dù không thèm, Chu Bình An vẫn nhận lấy một đồng tiền.
Không nói cho tổ phụ tổ mẫu, không sao cả, cậu có thể nói cho tiểu tứ thẩm, tiểu tứ thẩm chắc chắn sẽ thích nghe.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất