Hành Trình Hạnh Phúc

Chương 2

Chương 2
Anh ấy nhìn thấy tôi và Tạ Dục Chiêu đều mắt đỏ hoe, nhíu mày hỏi, "Lại làm sao nữa đây?"
Hôn nhân của tôi và Tạ Thần coi như là do tôi cưỡng cầu mà có. Những năm này, anh ấy luôn rất bao dung với tôi, gần như có cầu tất ứng. Nhưng mỗi lần tôi cầu xin anh ấy, đều là vì đối đầu với Sở Minh Uyển. Dần dần, anh ấy càng ngày càng lạnh nhạt với tôi. Bây giờ ngay cả mỗi tối ngủ cũng không cùng một phòng.
Vừa mới biết được sau này anh ấy có thể sẽ bị tôi hại đến mức phá sản và chết thảm, tôi càng không dám nói gì.
Thấy tôi im lặng, vẻ mặt Tạ Thần có một thoáng u ám. Nhưng anh ấy không nói gì cả. Chỉ xách cặp công văn lên lầu hai.
【Nói đi cũng phải nói lại, Tạ Thần là một người đàn ông rất có sức hút đấy.】
【Tôi phục rồi, nữ phụ độc ác có thể quay lại nhìn Tạ Thần một chút được không, ngày nào cũng chỉ nhìn chằm chằm nữ chính, cô ta yêu nữ chính chắc rồi.】
【Sở Ngữ Chanh cũng không biết Tạ Thần yêu cô ta, cô ta luôn nghĩ rằng cô ta ép Tạ Thần đi chèn ép em trai anh ấy nên Tạ Thần rất ghét cô ta.】
【Thực ra chỉ cần Sở Ngữ Chanh mỉm cười một cái, núi đao biển lửa Tạ Thần cũng nguyện ý vì cô ta mà xông vào, huống chi là chuyện nhỏ của lũ trẻ.】
Tôi chớp chớp mắt. Quả thật không tin Tạ Thần yêu tôi. Mặc dù anh ấy luôn nghe lời tôi, nhưng phần lớn là không chịu nổi sự quậy phá của tôi. Đặc biệt là sau khi sinh Dục Chiêu, chúng tôi luôn ngủ riêng phòng. Nhưng nhìn thấy bình luận nói như vậy, tôi định tối nay sẽ thử xem sao. Muốn sống tốt, việc hàn gắn quan hệ gia đình là rất cần thiết.
...
Lần đầu tiên, cả một buổi chiều tôi không theo dõi mạng xã hội của Sở Minh Uyển. Thay vào đó, tôi làm thủ công với Dục Chiêu một lúc.
Thằng bé hỏi tôi, có phải nên đi xin lỗi Tạ Trạch Minh không. Tôi nghĩ một lúc rồi nói, "Ngày mai mẹ đích thân đưa con đi xin lỗi." Coi như tôi và Sở Minh Uyển chấm dứt. Sau này tôi chỉ muốn sống tốt cuộc đời của mình. Không muốn lặp lại sai lầm mà bình luận đã nói.
Dục Chiêu nghe xong, cái đầu nhỏ gật gật dựa vào vai tôi.
"Hôm nay mẹ thật tốt, không đánh con, cũng không ép con luyện đàn."
Thằng bé thì thầm thở dài, "Cảm giác như đang mơ vậy."
Tôi nhớ lại trước đây, để Dục Chiêu vượt qua Tạ Trạch Minh, chỉ cần nó đàn sai một nốt nhạc, tôi sẽ đánh vào tay nó. Sau đó, Dục Chiêu sẽ vừa xoa bàn tay sưng tấy vừa đàn piano. Lặng lẽ rơi nước mắt. Nhưng dù nó có cố gắng thế nào, vẫn bị người ta nói không bằng Tạ Trạch Minh. Giống như tôi vậy.
"Nếu con không thích, sau này mẹ sẽ không ép con nữa."
Dục Chiêu lắc đầu, "Cảm ơn mẹ đã nói dối con, ngày mai con sẽ luyện đàn thật tốt, con sẽ làm mẹ tự hào."
【Cảnh này nhìn cũng ấm áp đấy chứ.】
【Haha, tôi cũng không tin nữ phụ đã thay đổi, nhìn giống như PUA, đánh một cái rồi cho một viên kẹo.】
【Ai da, nữ phụ khi nào mới hiểu ra, thiên phú của con trai cô ta không phải ở piano mà là ở mỹ thuật hả trời!】
Thấy vậy, trong lòng tôi chợt động.
"Dục Chiêu, thực ra con thích mỹ thuật đúng không?"
Mắt Dục Chiêu sáng lên rồi nhanh chóng tối lại.
"Tạ Trạch Minh không học mỹ thuật."
Lòng tôi chua xót. Tôi gần như đã biến con trai thành một bản sao của mình.
"Không có Tạ Trạch Minh, Dục Chiêu. Sau này cuộc đời của con không cần phải so sánh với nó nữa, con có thể làm bất cứ điều gì con thích."
"Đương nhiên, trừ những việc vi phạm pháp luật và tội ác."
...
Buổi tối. Bữa tối của Tạ Thần được người giúp việc mang đến phòng ăn một mình.
Sau khi dỗ Dục Chiêu đi ngủ, tôi mặc chiếc váy ngủ ren đen đã lâu không mặc. Lén lút đi vào phòng của Tạ Thần.
Đợi Tạ Thần tắm xong đi ra, ngồi bên mép giường lau tóc. Tôi chui ra khỏi chăn, ôm lấy eo anh ấy, ghé sát tai anh ấy nhẹ nhàng gọi, "Ông xã~"
Anh ấy đột ngột quay lại, giữ chặt cổ tay tôi rồi đè xuống.
"Em lại muốn làm gì?"
Tôi nhấc chân cọ cọ vào eo anh ấy, ý đồ gợi ý rất rõ ràng. Ánh mắt anh ấy trầm xuống, nhưng khi tôi chủ động vòng tay qua cổ anh ấy, anh ấy đột nhiên đứng dậy ngồi xuống mép giường, quay lưng lại với tôi.
"Anh còn có việc phải làm, em đi ngủ trước đi."
Hả?
Không phải nói là yêu tôi sao?
Như vậy mà còn đuổi tôi đi?
Tôi đang mơ hồ, thì thấy các dòng bình luận đồng loạt xuất hiện.
【Rõ ràng quá rồi, cảm giác nam phụ sắp nổ tung đến nơi rồi.】
【Khoanh tròn hình ảnh.jpg, còn khá lớn đấy chứ. Haha.】
【Không sao, anh ấy quen rồi. Trước đây Sở Ngữ Chanh vì muốn sinh con thứ hai mà tìm đủ mọi cách dụ dỗ, rõ ràng bác sĩ đã nói cô ta không thích hợp mang thai nữa nhưng cô ta không nghe. Tạ Thần chỉ có thể ngủ riêng phòng với cô ta, nhịn một chút là quen thôi.】
【Sao lại không nói gì đi, hai người họ không thể HE được sao.】
【Có gì mà nói, hai người đâu có hiểu lầm gì, trước đây nữ phụ vì muốn mang thai, cảnh này còn ít sao? Lần này chắc cũng vậy thôi, phí công buổi chiều tôi còn nghĩ cô ta thay đổi rồi.】
Thì ra là vậy.
Lòng tự trọng của tôi cao, trước đây khi bị Tạ Thần từ chối, tôi chỉ biết đóng sầm cửa bỏ đi. Nhưng lần này tôi cắn răng, quyết định chủ động thêm một lần nữa. Tôi tựa vào lưng Tạ Thần, lưu luyến cọ cọ. Thấy anh ấy không có phản ứng, tôi liền vòng tay ôm lấy eo anh ấy. Tay cũng thuận thế luồn vào trong áo choàng tắm. Từ cơ bụng men theo xuống phía dưới. Nhưng khi gần đến "địa điểm", đã bị anh ấy một tay giữ lại.
"A Thần, em rất nhớ anh."
"Anh đã thắt ống dẫn tinh rồi."
Hai câu nói đồng thời vang lên. Tôi và Tạ Thần đều sững sờ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất