Chương 8
Lần nữa gặp lại Sở Minh Uyển là ba tháng sau.
Khi đó tôi đã mua được phòng trưng bày yêu thích, đang bắt tay vào nghiên cứu kinh doanh.
Cô ấy hẹn tôi ở quán cà phê gần đó.
Khi tôi đến, cô ấy đã gọi sẵn hai ly Americano nóng.
Tôi nhíu mày gọi phục vụ, gọi thêm một ly trà sữa.
Sở Minh Uyển mỉm cười nhấp một ngụm cà phê.
“Chị thay đổi rồi. Tôi nhớ trước đây tôi từng nói trà sữa không tốt cho sức khỏe, là thức uống bình dân không thể mang ra ngoài, sau đó chị không bao giờ uống nữa.”
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi không nghĩ mình có gì để nói với cô ta.
Cô ấy đặt ly cà phê xuống, thở dài như trút được gánh nặng, nói, “Tôi sắp ly hôn.”
“Cái gì?!”
Không chỉ tôi kinh ngạc, ngay cả bình luận cũng rất kinh ngạc.
“Ngạc nhiên lắm sao? Vốn dĩ tôi cũng không thích Tạ Cảnh, huống chi hôm đó anh ta còn đánh tôi, ngày ở buổi đấu giá, chị đã thấy rồi chứ?”
Không đợi tôi trả lời, Sở Minh Uyển lại tự mình nói tiếp.
“Thật tốt quá, ly hôn rồi tôi có thể đổi sang thành phố khác sống, cũng không cần gặp lại chị nữa. Thật ra không chỉ chị ghét tôi, tôi cũng luôn rất ghét chị.”
Sở Minh Uyển nói, từ khi tôi trở về, cô ấy luôn lo được lo mất, chỉ có thể tìm thấy chút an toàn từ những lần chiến thắng áp đảo tôi.
Đặc biệt là sau khi kết hôn với Tạ Cảnh, hai người họ có mục tiêu giống nhau.
Một người thầm ghen tị với anh trai mình, một người thì ghét cô em gái không cùng huyết thống.
Họ dường như đã đạt được một liên minh.
Nhưng khi tôi không còn so kè với Sở Minh Uyển nữa, họ lại không thể tìm thấy kẽ hở nào để chen vào cuộc sống của tôi và Tạ Thần.
Lại vì chuyện khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng khổng lồ, mối quan hệ của hai người họ đã xuất hiện rạn nứt nghiêm trọng.
“Thật ra vào lúc này, tôi lại đặc biệt cảm ơn sự tùy hứng của chị lúc đó. Có chị ở đây, cuộc hôn nhân của hai nhà Sở - Tạ sẽ không bị ảnh hưởng, ba mẹ cũng sẽ không cản trở việc tôi ly hôn.”
“Không biết sao nữa, một khi đã đưa ra quyết định này, tôi đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cứ như cuối cùng đã tìm thấy chính mình…”
“Thôi, tôi nói mấy chuyện này với chị làm gì chứ.”
Sở Minh Uyển tạm biệt tôi, trước khi đi còn nói, những chuyện trước kia, coi như là cô ấy đã có lỗi với tôi nhiều hơn một chút.
May mà sau này không cần gặp lại.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy, thoáng có chút buồn bã.
Sau đó, vào ngày Sở Minh Uyển ly hôn, bình luận cũng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Khi ánh mắt không còn tập trung vào một người nữa.
Không có ai sinh ra đã phải làm vai phụ.
Ngoài cửa sổ có hoa xuân nở, tôi bước ra khỏi phòng trưng bày.
Tạ Thần dắt Dục Chiêu từ phía không xa đi tới.
Anh ấy nói, “A Ninh, chúng ta đến đón em về nhà.”
Tôi biết, kịch bản cuối cùng đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, tiến về con đường hạnh phúc thuộc về chúng tôi.