Chương 27: Sống Chung Hòa Bình
Tòa nhà nào đó phía sau phủ thành chủ, không có tiếng ồn ào, chỉ có tiếng nước bọt ngưng tụ.
Locke ngồi bên bàn đá trong đình viện hưởng thụ bữa sáng do thủ hạ bưng đến, rất đơn giản, bánh thịt và cháo, hẳn là bọn hắn mang đến từ quán rượu hoặc nhà nào đó. Locke không nói cho người khác biết hắn chọn nơi này, nhưng thủ hạ vẫn có thể tìm tới, đây chính là mị lực quyền thế, luôn có người muốn nịnh nọt.
Locke đương nhiên vui lòng tiếp nhận, hơn nữa hắn cũng đói bụng. tâm tư thủ hạ đương nhiên hắn cũng biết, hắn cũng từng như bọn họ. Việc các binh sĩ cướp đoạt thành trì được nam tước ngầm đồng ý, thời hạn chỉ có cùng ngày phá thành, trước mắt không thể tiếp tục làm vậy. Nhưng một tòa thành trì mấy ngàn người, một ngày đương nhiên không đủ, chính xác là phải một ngày một đêm mà có thể vơ vét được một phần ba là đã không tệ rồi.
Locke còn chưa nhận được lệnh của nam tước, cho nên hắn cũng dùng ánh mắt mập mờ với cơm binh sĩ mang đến.
Lúc Locke hưởng thụ thức ăn, ba người còn lại trơ mắt nhìn hắn.
“Ọt”
Không biết bụng ai kêu lênh trước.
“Ọt ọt”
Tiếng vang liên tiếp, ba người mặt đỏ bừng.
- Thúc thúc, ta đói quá.
Christine khe khẽ nói.
Thúc thúc….sau khi Locke nghe được liền xấu hổ. Hắn năm nay mới 18 tuổi, đã đến tuổi làm thúc thúc rồi sao… Locke sờ râu trên mặt, nhìn hai tay đầy vết chai, lại nhìn mái tóc màu xám tro của mình, mình thật sự chỉ có 18 tuổi sao? Locke không khỏi nghĩ đến.
- Đến đây đi, Christine, một mình ta cũng ăn không hết.
Locke thiện ý nói, những thứ này xem ra cũng không ít, nhưng sau khi hắn tu luyện đấu khí, đúng là không đủ ăn, hắn cảm giác đấu khí sẽ tự luyện hóa đồ ăn trong dạ dày. Bởi vì trước mắt hắn không cảm thấy ăn quá no. nhưng lời nói của bé gái cũng không vấn đề gì, còn là bé gái xinh đẹp.
Christine lung lay sau cửa, bệnh của nàng vẫn chưa khỏe hẳn, hiện tại đi đứng vẫn hơi mất sức. Locke nhìn bé gái chật vật di chuyển, trong lòng mềm nhũm, đi ra ôm lấy Christine. Bé gái kinh hô một tiếng, trời đất quay cuồng liền phát hiện mình ngồi trong ngực Locke, lập tức đỏ bừng mặt.
Locke nhìn Christine đỏ mặt, tưởng rằng bệnh của nàng trở nặng.
- Nhanh ăn đi, không đủ thì ta tìm thêm.
Tiểu cô nương đồng ý, ngồi trong ngực Locke bắt đầu ăn.
Đêm qua, sau khi Christine bị ác mộng đánh thức liền gọi cô cô, nữ nhân này không màn đau đớn lại an ủi tiểu cô nương, hành vi này làm động đến trái tim Locke. Sau đó hắn không xen vào ba nữ nhân này, đi lại sát vách ngủ, náo loạn bên ngoài nếu không phải binh sĩ Faustin thì là bạo dân Charles, nên hắn không lo việc ba người kia sẽ bỏ trốn.
Không hiểu sao Christine không sợ Locke. Tay Locke đã nhuốm máu, bất giác sẽ lộ ra một cỗ khí thế, không giết trăm người thì cũng năm mươi người, huống chi sau khi tu luyện đấu khí, nam nhân trưởng thành bình thường cũng không dám nhìn thẳng hắn, nhưng Christine lại ngoại lệ. Buổi sáng Locke luyện công liền phát hiện một đôi mắt nhỏ sáng rực trốn phía sau cửa quan sát hắn.
Christine cũng không ăn hết thức ăn trên bàn, chỉ là húp một chút canh thịt mà Locke đã húp qua. Không biết tiểu cô nương nghĩ gì, mặt đỏ bừng. locke cũng phát giác để một tiểu cô nương ăn đồ thừa của mình thì không hợp lắm. Bánh thịt còn lại bốn cái, tiểu cô nương ăn một phần tư của một cái liền ăn không nổi nữa. Nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó nhìn hai nữ nhân sau cửa, tiểu cô nương quay đầu dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Locke.
Locke đương nhiên hiểu ý nàng, huống hồ hắn cũng nghe thấy tiếng bụng đói. Mấy nữ nhân này không phải người bình thường, Christine cùng nữ nhân kia hắn đã nhìn ra, còn có một thị nữ có đấu khí. Locke đã sớm cho rằng mấy người kia là tài sản riêng của mình. Hắn gật đầu với Christine, đồng ý.
“A.”
Tiểu cô nương kích động múa tay, hôn Locke, sau đó mang bốn miếng bánh thịt qua phòng mình. Locke sờ sờ ướt át trên mặt, sau một chút thất thần mới phản ứng được, thé lên với tiểu cô nương.
- Sau này cứ gọi ta là ca ca.
Hai người trong phòng hiển nhiên cũng nhìn thấy tình hình vừa rồi, Grace tức giận nhìn tiểu cô nương trước mặt mình.
- Ngươi là một quý tộc, sao có thể làm… chuyện không biết xấu hổ này.
Grace trong lòng vướng bận chuyện tiểu cô nương hôn Locke.
- Ca ca là người tốt.
Christine xem thường cô cô mình, mà lại đột nhiên có thiện cảm với một cường giả. Nàng kỳ thực thông minh so với người khác.
Grace trước đây tại vương đô có danh xưng là “tiểu ma nữ”, tiểu cô nương này người nhỏ nhưng rất ma mãnh, trước đó trong gia tộc chỉ nghe nàng, phụ thân nàng cùng ông nàng, hiện tại ngay cả Christine nàng cũng không quản được.
Thị nữ Lafite cũng không dám bình luận với tiểu chủ nhân, mặc dù nàng cũng thích Christine đáng yêu, nhưng đã từng bị tiểu cô nương chỉnh cho một trận. Lafite sau khi tỉnh lại rất buồn rầu, mình không bảo hộ được tiểu thư, đến vòng tay cũng bị ném đi. Đây là di vật mẫu thân nàng lưu lại, là quà cưới trong tương lai. Cô quay đầu tìm, xem có bị rơi đâu lúc tranh đấu.
Locke không hứng thú với việc chủ tớ, cô cháu bên trong gian phòng, sau khi chào hỏi các nàng, hắn rời khỏi viện.
Lực lượng còn lại trong thành bị dọn dẹp sạch sẽ khi bắt đầu phá thành, nhưng chút nạn dân này vẫn mang đến phiền toái không nhỏ cho các binh sĩ. Loại nạn dân này ngươi không thể động, nếu gây nên bạo động cũng không dễ giải quyết, cho nên các binh sĩ xuống tay đều có chừng mực, chỉ tìm những hộ giàu có hoặc cấp tư sản mà ra tay.
Locke nhìn thấy cảnh tượng này lúc tìm tới thủ hạ của mình, Guras cầm búa lớn vọt đến cửa gỗ lê vàng, sau một tiếng hét cửa liền bị phá, sau đó binh lính nối đuôi vào, tiếng kinh hô trong phòng không ngừng, chốc lát sau các binh sĩ hoặc là cầm bình gốm, hoặc là dẫn theo một đầu vịt cười đùa. Sau khi các binh sĩ đều ra về, những nạn dân chung quanh mới bắt đầu động thủ, bọn hắn xông vào phòng cướp bóc tất cả thứ mình thấy, những người này càng điên cuồng hơn cả binh sĩ Faustin.
Đương nhiên bọn hắn đối đãi với binh sĩ Faustin như một chú chim, một nạn dân không cẩn thận va vào một vị binh sĩ nào đó, binh sĩ này trong tay ôm một cái bình, thỉnh thoảng lấy ra một cái gì đó từ trong bình bỏ vào miệng ăn, hẳn là giống với loại dưa muối, nhưng là đồ tốt.
Vì không chú ý tới nạn dân này, không cẩn thận làm rơi bình xuống, đồ vật bên trong rơi hết ra, binh sĩ lập tức nổi giận, cầm lấy bội kiếm chặt về phía nạn dân, sau đó cũng mặt kệ bỏ đi. Nạn nhân chung quanh đều kính sợ nhìn binh sĩ này, xem ra binh sĩ từng để lại ấn tượng sâu sắc cho những nạn dân này. Đương nhiên loại tổn hại này có thể tiếp nhận đối với nạn dân, vì là do hắn không nhìn, nên sẽ không làm quá khiến nạn dân bạo động. thật sự bi ai, Locke thở dài.
Guras đang chỉ huy binh sĩ dọn đồ, nhìn thấy Locke cách đó không xa, vội vàng chạy tới.
- Lão đại, có chuyện gì không?
Guras tràn ngập kính nể với Locke sau trận chiến, lại thêm Locke một mực có ý lôi kéo hắn, nên hiện tại Guras, Hans cùng Kane đều là tâm phúc của Locke.
- Không sao, chỉ là tới xem một chút.
Sau khi phá thành sẽ có binh sĩ tới cướp bóc, sau khi phá thành Locke cũng không gặp trung đội trưởng vì bận bịu, cho nên hắn đi dạo, tán gẫu cùng các binh sĩ. Hắn biết rất nhiều binh sĩ đều thích thân cận trưởng quan.
- Trưởng quan, ta có đồ tốt.
Guras thấy Locke rãnh rỗi, đột nhiên lén lút nói.
Locke đi theo Guras rẽ phải vào trong thành phế tích, đi đến trước cổng tre vỡ cũ, trước cửa có hai binh sĩ đứng gác, là thủ hạ của Guras.
Sau khi vào cửa, một hồi chướng khí mù mịt, chỉ thấy mấy người bẩn thỉu ngồi xổm run rẩy, ngoài ra còn có một số rương.
Guras nháy mắt ra hiệu với Locke cùng mấy người này, Locke xem xét bộ dáng của hắn liền biết trong lòng hắn nghĩ gì, lúc này đạp hắn một đạp, xem ra tên này bắt nữ tử bình dân trong thành đến làm bừa. Locke tham quân nhiều năm như vậy, chuyện thương thiên hại lý gì cũng đã làm nhiều lần, nhưng chí ít hắn cũng cho mình cái nguyên tắc, về loại chuyện khinh bạc nữ tử, Locke có thể vỗ ngực nói chưa từng làm qua.
Guras đương nhiên cũng hiểu, lập tức lớn tiếng nói.
- Lão đại, đây không phải nữ nhân.
Dịch: Hong