Chương 56: Thanh Tỉnh
Vào thời khắc cuối cùng, thứ Locke nhìn thấy chính là sương mù trên đỉnh núi, vực sâu dưới núi, ánh mắt băng lãnh của tên binh sĩ mặc nhuyễn giáp huyết hồng.
Một khắc sau, Locke đột ngột nhìn thấy giữa vách núi mọc mấy lùm cây, nhưng Locke rơi xuống với tốc độ quá nhanh, hắn không kịp bắt lấy, chỉ có thể đưa tay ra đầy tiếc nuối, mặc dù bị gió lạnh thổi cho không thể mở mắt, nhưng Locke vẫn kiên định nhìn xuống, hắn đã sẵn sàng đối mặt với cái chết. Nhưng kìa, một đầm sâu xanh thẫm? Đầu óc Locke còn chưa kịp phản ứng lại bỗng “ầm” một tiếng vang lên! Lực va chạm quá lớn khiến Locke bất tỉnh.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Locke tựa hồ đã đến một nơi tràn ngập hắc ám, hắn không nhớ rõ tại sao mình đi tới nơi này, cũng không biết đây là đâu, thậm chí Locke cũng quên mất chính mình là ai. Locke mờ mịt đứng dậy, chạy, nhìn chung quanh, ngơ ngác giống như một con rối không có tư duy, máy móc làm một số hành vi mà chính hắn cũng không hiểu rõ.
Có lẽ nào đời hắn sẽ trôi qua như thế? Bỗng một trận tê dại truyền đến làm Locke đột nhiên thanh tỉnh tư duy, ngay sau đó di chứng đau đớn ập về não bộ, làm cho đầu và cơ thể của hắn đau hơn gấp đôi. Locke bắt đầu ý thức được nơi hắc ám này có vẻ giống một giếng trời khổng lồ, có ánh sáng tràn vào.
Sau khi Locke tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một chiếc gọng kìm khổng lồ và có phần mờ ảo, hắn cố gắng lắc đầu vài lần để tỉnh táo thêm một chút thì thấy một sinh vật màu xám có diện mạo kỳ lạ với đôi mắt lồi, có tám chân, hai càng di chuyển theo kiểu bò ngang đang đứng ngay trước mặt hắn, gần đến mức nó chạm vào sống mũi của hắn. Sinh vật kỳ lạ kia đang kẹp chặt cánh tay của Locke bằng chiếc càng dài của nó. Sau khi tỉnh lại, Locke cuối cùng cũng biết cảm giác đau đớn của mình đến từ đâu.
Sinh vật có hình dáng kỳ quái này thân hình không lớn, kích thước cỡ bằng lòng bàn tay, nhưng sức lực của nó lại không nhỏ. Cái càng chắc khỏe của nó kẹp rách cánh tay Locke, khiến cả người đầy vết thương của hắn có thêm một vết thương mới. Đúng vậy, tình trạng của Locke lúc này rất không ổn, từ đầu đến chân không có chỗ nào nguyên vẹn, khắp nơi đều có vết xước cùng vết bầm tím, chỗ ngực càng thêm cảm giác bức bối, khó thở.
Locke dùng tay phải kéo sinh vật kỳ lạ vẫn đang kẹp chặt cánh tay trái của mình xuống, ngay khi gọng kìm của sinh vật đó rời khỏi cánh tay Locke, một tia máu tươi bắn ra.
- Cái thứ chết tiệt!
Locke nguyền rủa rồi quơ tay phải chộp lấy sinh vật kia hung hăng đập mạnh vào một khối đá gần đó.
Lớp vỏ của nó rất cứng rắn, sau khi va chạm với góc cạnh bén nhọn của tảng đá, trên lưng nó chỉ xuất hiện một vệt trắng.
Thấy sinh vật này tiếp tục giương nanh múa vuốt, Locke nổi giận đùng đùng ra sức đập mạnh nó vào tảng đá. Cuối cùng, không biết sau bao nhiêu lần, lớp vỏ sau của sinh vật lạ cuối cùng cũng vỡ vụn, thịt trắng và dịch nhầy màu vàng chảy ra từ cơ thể nó. Locke nhìn thấy tám chân nó mở ra, rồi không còn động tĩnh gì, hắn tiện tay ném sang bên cạnh.
Locke lấy lại tinh thần rồi quan sát xung quanh. Đây là một hồ nước nhỏ màu xanh sẫm, chung quanh là bờ cát trắng phau, ngoại trừ Locke vừa mới giết chết sinh vật kia thì không còn bất kỳ sinh vật sống nào khác. Ngay phía trên hồ là một vách núi rất cao, cao đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối. Các hướng khác là rừng rậm xanh biếc và rất yên tĩnh.
“Ta là ai?”
Locker nghĩ.
“Locke? Phải, ta tên là Locke. Tại sao ta lại ở đây nhỉ… Nam nhân mặc nhuyễn giáp huyết hồng, Karl đại thúc bị gãy một tay, binh sĩ mặc giáp đỏ bị kiếm đâm xuyên hết hầu, Dahl và Clariant đã tử vong, Zoro tháo chạy trước, cuối cùng là vực sâu vạn trượng…”
Tất cả những cảnh này lướt qua tâm trí Locke, hắn cuối cùng cũng nhớ ra mọi chuyện.
Khi nãy dùng sức để nện đánh sinh vật kỳ lạ vừa rồi khiến Locke cảm thấy toàn thân đau đớn rã rời, thậm chí còn cảm giác cơ thể hắn cũng vỡ vụn theo đến nơi. Locke kiểm tra tình trạng của mình, khắp người có vô số vết thương lớn nhỏ, da thịt lẫn lộn, máu tươi phủ kín toàn thân, thoạt nhìn qua cũng có chút đáng sợ. Nghiêm trọng nhất hẳn là ngực, có thể là lúc rơi xuống đập vào mặt hồ này, ngực chịu phần lớn lực va chạm, nên nơi đó vẫn lưu lại cảm giác căng tức khiến Locke đã đau nhức càng thêm khó chịu, giống như thể hắn sắp chết ngay được.
Áo giáp bán thân của hắn đã vỡ vụn, chỉ còn sót lại mấy mảnh sắt treo ở trên người, cho thấy nó đã từng tồn tại. Thanh kiếm của Locke đã không còn ở bên hông, không biết rơi xuống nơi nào. Quần áo cũng bị rách tung toé, như thể một đống vải không lành lặn quấn qua loa lên người.
Locke vừa mới lồm cồm đứng lên, còn chưa kịp đứng vững thì đau đớn kịch liệt toàn thân truyền đến, thiếu chút nữa ngã sấp mặt, khắp người vết thương đang chậm rãi rỉ ra máu tươi.
“Cho dù hiện tại còn sống, đoán chừng cũng không sống được bao lâu.”
Locke nghĩ.
Cách đó không xa, trên mặt hồ có một bóng người màu trắng xuất hiện ở khóe mắt Locke, hắn quay đầu lại nhìn, tự hỏi làm sao mình lại quên mất công chúa. Đúng vậy, bóng người màu trắng trên mặt hồ chính là công chúa Angelina, nàng đã cùng hắn rơi xuống vách núi, lúc này nàng đang lặng lẽ trôi nổi ở trên mặt hồ.
Locke vốn là một thường dân và là một hạ sĩ quan, phản ứng đầu tiên của hắn là cứu lấy nàng, đây là công chúa, là con gái của quốc vương Faustain vĩ đại của bọn hắn.
Locke từ nhỏ đã câu cá bắt tôm ở con sông cạnh thôn, nên may là hắn cũng biết bơi. Hắn cố kéo lê thân thể mệt mỏi đau nhức của mình nhảy tõm xuống nước, bơi đến chỗ Angelina.
“Đây là loại nước gì vậy?”
Ban đầu, cảm giác đau nhức ở toàn thân còn nằm trong phạm vi chịu đựng của Locke, nhưng sau khi tiến vào trong nước, cảm giác nhức nhối lại tăng thêm gấp bội, giống như là sát muối lên miệng vết thương khiến Locke đau quá thiếu chút nữa ngất đi.Trong lúc bơi lội, một ít nước trong hồ lọt vào miệng Locke, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao lại thế, bởi nước trong hồ này đều là nước mặn.
Sau khi bơi đến gần Angelina, Locke một tay nắm lấy Angelina, tay còn lại liều mạng vùng vẫy bơi vào bờ.
Mãi sau mới lên được bờ, Locke đem Angelina kéo sang bên cạnh, trong nháy mắt thân thể như muốn tan ra thành từng mảnh, nằm thượt trên bãi cát, thở hồng hộc.
Lúc này hẳn là giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua khe hở tán cây chiếu vào mặt hắn. Locke liếm liếm đôi môi khô khốc như da bò, lúc này hắn vừa khát vừa đói, lại thêm vừa mới uống một ngụm nước mặn, khiến yết hầu của Locke vô cùng khó chịu, giống như bị một khối sắt cắm vào.
Locke nhìn xung quanh, không có sinh vật sống nào thì làm gì có thứ gì lấp đầy dạ dày của hắn bây giờ. Locke ngửa mặt nằm dài, tay chân dang ra sẵn sàng đón nhận cái chết. Ở nơi này không có nước cũng không có đồ ăn, hơn nữa khắp người bị thương chằng chịt, căn bản không còn chút sức lực nào, đây chính là tuyệt cảnh trong tuyệt cảnh.
Locke lúc này bình tĩnh đến lạ, bởi vì hắn cảm thấy mình vốn đã phải chết từ lâu, khi gã mặc nhuyễn giáp huyết hồng đuổi theo giết hắn, khi nhảy xuống vách núi là đã phải chết rồi. Ánh mặt trời xuyên qua rừng cây chiếu lên mặt Locke, lúc này biểu cảm của hắn rất lãnh đạm.
“Không đúng!”
Locke tựa hồ nhớ tới cái gì đó khiến cho trong lúc sức cùng lực kiệt vẫn bật ngồi dậy, hắn đưa ánh mắt nhìn sang sinh vật kỳ lạ vừa mới bị hắn đập chết. Phần mai bị vỡ, nước màu vàng giữa lớp thịt trắng nõn lộ ra, cảnh tượng ấy trong mắt Locke thật hấp dẫn.
Locke giãy giụa đứng lên, loạng choạng đi tới, nhặt lấy thi thể của sinh vật kia rồi đi trở về. Sau khi ngồi xuống tựa vào Angelina, Locke liếm môi, có chút không kiên nhẫn đem miệng đến gần sinh vật giáp xác trong tay, đầu tiên cắn nhẹ một miếng vào đám thịt trắng, chất thịt mềm mịn, sau đó hắn lại liếm hút dịch màu vàng xung quanh mai, mùi vị có chút chát, nhưng Locke không để ý đến, giờ đây thứ nước màu vàng chát đó cũng đem lại cho Locke cảm giác thơm ngon như uống nước suối vậy. Dù chỉ là một miếng thịt cỡ lòng bàn tay, nhưng cách Locke ăn lại giống như đang nhấm nháp bữa tiệc sang trọng.
Về phần thứ này có thể ăn được hay không, có độc hay không, đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của Locke. Trong mấy năm tòng quân này, chưa có thứ gì mà hắn chưa từng ăn, cho dù là rết, nhện,… hắn cũng đều đem chúng nướng lên ăn, thậm chí hắn ăn những loại côn trùng này cũng có chút kinh nghiệm.
Phần thịt và nước của sinh vậy kỳ lạ này rất ít, Locke nhấm nháp hai miếng đã hết gần một nửa, lúc định đem phần còn lại xử lý nốt, hắn liền liếc sang Angelina đang nằm bất tỉnh bên cạnh.
“Đây hình như một vị công chúa, mà còn chẳng biết bản thân có thể sống sót trở ra không, cần gì phải bận tâm nhiều như vậy.”
Ý niệm như vậy chợt nảy ra trong đầu Locke. Hắn do dự có nên chia sẻ chút đồ ăn quý báu này cho nàng hay không.
Lúc này Angelina lẳng lặng nằm bên cạnh Locke, được nước hồ gột rửa sạch, khuôn mặt trắng nõn của nàng hiện ra trước mặt hắn, quần áo bị nước thấm ướt, lộ ra vóc dáng cùng đường cong quyến rũ, tựa như một thiên thần thánh khiết mỹ lệ.
Locke cau mày, nhưng vẫn đem đồ ăn còn lại trong tay đưa tới bên miệng Angelina, trong lòng bỗng mềm nhũn.
Bởi vì Angelina vẫn còn đang hôn mê, cho nên quá trình cho ăn rất khó khăn, không ít thịt bị kẹt lại giữa hàm răng của Angelina, không bị nàng nuốt xuống, cũng may là còn có chút nước. Trong cơn hôn mê, Angelina tựa hồ cũng cảm thấy được tầm quan trọng của số nước này, cơ thể tự nhiên uống xong thứ nước màu vàng của sinh vật kỳ lạ kia, ngay cả đám thịt trắng mắc trong miệng cũng được nuốt xuống.
Về phần thứ nước màu vàng kia là não hay là máu của sinh vật đó Locke cũng không biết nữa, Angelina đang bất tỉnh đương nhiên cũng chẳng rõ. Chuyện khiến Locke túng túng hơn cả chính là khi bón cho công chúa ăn, có thể là do Angelina quá khát, sau khi uống xong chất lỏng bên trong giáp xác, đầu lưỡi của nàng vậy mà cũng đi theo, mút lấy ngón tay Locke đang nắm lấy vỏ, đem chút nước trên đó cũng hút vào trong miệng.
Locke đỏ bừng cả mặt, vội vàng rút ngón tay ra khỏi miệng Angelina, một tiếng “chụt” theo đó vang lên khiến tim Locke rung động một hồi.
Hắn gói ghém những ý nghĩ hỗn độn trong lòng ném đi cùng cái vỏ xác của sinh vật kỳ lạ sang một bên. Sinh vật kia giờ chỉ còn lại một cái vỏ xác mỏng manh có thể chứng minh sự tồn tại của nó, còn đâu tinh túy đã vào trong bụng Locke và Angelina. Locke không kén ăn, ngoại trừ phần mai cứng không nuốt được, thì mọi thứ kể cả nội tạng và xương sụn đều được Locke nuốt sạch. Nếu như không phải Locke chưa khôi phục được sức lực, cái càng của sinh vật kia lại quá cứng, thì hắn cũng muốn đem đôi càng đã từng kẹp da thịt mình tách ra xem bên trong còn gì ăn được.
Nghỉ ngơi một hồi, đám thịt của sinh vật kia đoán chừng đã tiêu hóa xong, Locke cuối cùng cũng khôi phục được một chút khí lực.
“Nếu còn chưa chết, nhất định phải cố gắng sống sót.”
Locke nghĩ như vậy.
Nơi đây không thể chỉ có đúng một con sinh vật kỳ lạ kia, loại này nhiều chân, hẳn là giống như rết hoặc nhện, ưa thích sống ở nơi âm u.
Locke đứng dậy đi tới một tảng đá gần nhất, phụ cận không có gì khác ngoài cát, cũng không có nơi nào âm u, hắn đoán dưới những tảng đá kia hẳn là sẽ có niềm vui bất ngờ.