Chương 60: Sinh Vật Ma Hóa
Locke vừa mới nằm xuống không bao lâu đã bị cái lạnh giá đánh thức mấy lần, hắn quay cuồng xoay qua xoay lại nhưng vẫn không đỡ bèn dứt khoát đứng dậy không ngủ tiếp, đi đến bên đống lửa và tiếp tục trông coi nó. Đống lửa cháy lách tách, bầu trời đêm yên tĩnh và đầy sao, Locke không biết tên của bất kỳ ngôi sao nào trong số đó, chỉ biết một vài thiên hà trên bầu trời, Locke từng nghe Yorkshire đại thúc nói qua vài cái tên nhưng cũng không nhớ rõ. Hắn cứ ngồi như vậy, nhàm chán giết thời gian.
Trong khi Locke đang suy nghĩ xem có nên làm thêm bữa khuya hay không, Angelina cũng không ngủ được. Đương nhiên, đệm cỏ không thoải mái bằng chiếc giường mềm mại trong cung điện của nàng, trước đó nàng lâm vào trạng thái hôn mê ngủ li bì nên không cảm thấy gì, bây giờ đã tỉnh lại, nàng cảm thấy thật sự rất khó chịu. Nàng phát hiện Locke không ngủ bên cạnh, nhìn tấm thảm cỏ hắn dành cả ngày để đan được đắp lên người mình, Angelina thông minh lập tức hiểu ra.
Tuy rằng hiện giờ Angelina không có cự tuyệt Locke ở bên cạnh nàng, nhưng nàng cũng sẽ không chủ động để Locke ngủ bên cạnh, nàng không thể mở miệng nói chuyện này được. Mặc dù cả hai đã từng làm chuyện thân mật hơn, nhưng đó là điều nấy đắc dĩ, không còn cách nào khác, Angelina tự tìm cho mình một cái cớ để bao biện cho những việc xấu hổ mấy ngày qua.
“Tóc hoa râm, đây là một thường dân; thô lỗ, và tiếp cận trực tiếp, tính cách của nam nhân này hẳn là rất thẳng thắn; nấu ăn giỏi và có thể may vá chứng tỏ hắn là một người cẩn thận.”
Angelina âm thầm đánh giá những biểu hiện mà Locke thể hiện trước mắt nàng mấy ngày qua, tựa như một vị quý tộc chọn phu quân cho mình. Mặc dù thân phận của nàng còn cao quý hơn hầu hết các nữ quý tộc khác.
Locke mò mẫm vào hai quả trái cây còn lại trong ngực, hắn định để dành làm bữa sáng cho cả hai vào ngày mai. Trong quân doanh rất ít khi có bữa sáng. Thức ăn chỉ được phân phát trước khi viễn chinh hoặc trước lúc khai chiến. Lý do cũng đơn giản, đây là lãnh chúa thưởng cho những người lính sắp ra đánh trận, hoặc hành quân gấp, bởi cả ngày binh sĩ sẽ không có thời gian ăn cơm.
“Nàng là một vị công chúa, hẳn là ngày nào cũng ăn điểm tâm.”
Locke nghĩ.
Thế nên hôm nay hắn cố ý để lại hai quả trái cây, dự định sáng sớm mai sẽ chia cho mỗi người một quả. Nghĩ đến cảnh tượng quá trình cho ăn vô cùng kích thích Locke, hắn bỗng nôn nóng, muốn trời sáng ngay để cho Angelina ăn.
Gió lạnh thổi vù vù, cành cây kêu "xào xạc" khiến màn đêm yên tĩnh này thêm một chút âm thanh. Hắn cầm quả trái cây màu vàng trong tay, cân nhắc xem có nên ăn luôn bữa sáng của mình trước hay không, dù sao cứ ngồi không để gió lạnh thổi qua cũng rất nhàm chán, chi bằng tìm chút chuyện làm cho đỡ buồn.
Locke lấy một gậy gỗ vừa phải và kẹp trái cây lên một đầu bắt đầu nướng bữa khuya cho mình. Hương thơm trái cây tỏa ra dịu nhẹ, hơi ấm của đống lửa cộng thêm mùi thơm cơ thể của người đẹp cách đó không xa khiến Locke cảm thấy rất thoải mái.
Angelina khó khăn xoay người, chật vật mãi cuối cùng cũng chuyển được phương hướng. Nàng vốn không bị thương, kể cả trước đó bị đám binh sĩ Huyết hồng công kích hay là sau đó bị rơi từ vách núi xuống, gã sát thần mặc nhuyễn giáp huyết hồng cũng không cố ý đả thương Angelina. Hơn nữa khi rơi xuống Locke còn làm “đệm thịt” cho nàng. Angelina chủ yếu là kiệt quệ về thể chất và tinh thần lực, khiến cho hiện tại nàng không còn sức lực. Mặc dù Angelina rất tự cường, nhưng mấy ngày này xảy ra quá nhiều chuyện khiến bản thân Angelina cũng cảm thấy bị cô lập sâu sắc, nàng rất cần một bờ vai để dựa vào. Trước đây phụ thân và ca ca luôn ở phía trước mặt che mưa chắn nắng cho nàng, nhưng bây giờ bên cạnh chỉ có một gã thường dân.
Angelina vụng trộm quan sát Locke đang nướng đồ ăn bên đống lửa, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm, có lẽ đây là cảm giác an toàn, Angelina nghĩ vậy. Nàng mang theo cảm giác này dần chìm vào giấc mộng đẹp.
Locke cắn hai miếng giải quyết xong bữa tối của mình, lại trở nên nhàn rỗi. Hắn quay đầu nhìn thoáng Angelina, nàng đã ngủ say, do có nhãn lực nhìn ban đêm rất tốt Locke thậm chí còn nhìn thấy khóe miệng Angelina an tĩnh, cho thấy nàng đã ngủ rất sâu. Ngồi bên cạnh đống lửa, Locke chán nản lấy một viên đá ném về phía giữa hồ, mặt hồ gợn những đợt sóng nhỏ lăn tăn rồi dần tan biến và yên lặng trở lại.
Đếm sao, ngắm trăng và ném đá, Locke giống như một kẻ lữ hành cô độc, cố gắng giết thời gian bằng cách mê mang và buồn chán như vậy trong màn đêm. Nghĩ đến trước kia còn có mẫu thân và tỷ tỷ bầu bạn cùng, mấy ngày trước còn cùng huynh đệ chiến hữu tán gẫu, đùa giỡn, nhưng bây giờ tựa hồ chỉ còn lại mình hắn trên thế giới này, Locke sinh ra cảm giác bực bội. Đêm xuống sâu càng thêm yên tĩnh, cũng lạnh hơn.
“Haizz, không nghĩ nữa! Ngủ đi!”
Locke dứt khoát đạp chân, đứng dậy trở về sơn động.
Angelina còn đang điểm tĩnh ngủ say, nàng với lấy “chăn bông” đắp kín toàn thân, không chừa một góc nào cho Locke. khóe miệng Locke giật một cái, trực tiếp xoay người nằm xuống nệm cỏ, động tác rất nhẹ nhàng. Về việc Angelina có bị đánh thức hay không thì chỉ có ông trời mới biết.
Locke nằm ở trên giường không khách khí mà dựa thật sát vào Angelina, kéo tấm thảm lên, đắp cho mình một nửa. Tấm thảm cỏ vẫn còn quá nhỏ, miễn cưỡng đủ đắp cho hai người, Locke dự định khi nào có thời gian sẽ làm cái to hơn. Hắn rất tự nhiên đưa tay phải đặt ở trên eo Angelina, cơ thể nàng khẽ lay động một chút.
Một đêm yên bình không có gì xảy ra.
Sáng hôm sau Locke dậy rất sớm, có lẽ là do ở trong quân doanh hình thành thói quen. Nếu đã tỉnh lại, Locke cũng không nằm cố thêm, hắn nhẹ nhàng rút lại cánh tay hôm qua không biết từ lúc nào đã bị Angelina kẹp lại dưới nách, ra ngoài đánh một bộ quyền pháp.
Trong tiếng hô của Locke, quyền phong đã có chút uy lực, sau hai ngày dưỡng thương, ngoại thương của hắn đã gần như khỏi hẳn. Chuyện này khiến Locke không khỏi kinh ngạc, theo kinh nghiệm trước kia của hắn, những vết thương này đều cần trị liệu đại khái một tuần mới lành.
“Có lẽ là do đấu khí tự chữa lành vết thương.”
Locke trầm ngâm nghĩ.
Đây là lần đầu tiên hắn bị thương nặng như vậy kể từ khi tu luyện đấu khí, mặc dù kỵ sĩ Will và Yorkshire đại thúc đều đã từng giới thiệu khả năng tự chưa trị của đấu khí, nhưng đây là lần đầu tiên Locke nhìn thấy hiệu quả vượt trội như vậy, khiến hắn rất ngạc nhiên.
Hắn đi đến chỗ vách đá có dòng nước ngọt trong lành chảy qua, uống chút nước, rồi vệ sinh cơ thể, rửa sạch vết mồ hôi ban nãy vận động đổ ra, cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng truyền đến. Hắn trở lại hang động vẫn thấy Angelina say giấy nồng bèn đặt viên trái cây màu vàng cuối cùng còn sót lại từ ngày hôm qua bên cạnh nàng công chúa, rồi lặng lẽ ra ngoài, hắn vẫn phải bôn ba để kiếm thức ăn cho ngày hôm nay.
Khác với Angelina, hắn có tinh thần lực mạnh mẽ nên nhận thức cũng nhạy bén hơn, Locke có khả năng kiểm soát cơ thể khá tốt nhờ nhiều năm kinh nghiệm và rèn luyện đấu khí, nên hắn có thể ngay lập tức phát hiện ra những động tĩnh nhỏ xung quanh mình. Locke phát hiện tối hôm qua Angelina sớm bị mình đánh thức, nhưng hắn lại giả bộ không biết. Nghĩ đến tối hôm qua, lúc Locke sắp ngủ thiếp đi, nữ nhân đột ngột xoay người, dùng cả hai tay ôm chặt lấy cánh tay trái của Locke khiến hắn rất muốn cười. Lần đầu tiên, thái độ của Locke đối với Angelina thay đổi từ một công chúa thành muội muội bình thường. Dáng vẻ ngây thơ trong sáng của Angelina khiến Locke không khó đoán ra nàng vẫn còn là một thiếu nữ.
Tối hôm qua Angelina ôm cánh tay của hắn khá chặt, chứng tỏ nàng đã khôi phục đại bộ phận thể lực, có thể tự ăn được rồi, nên Locke đem hoa quả đặt ở bên cạnh Angelina, không muốn tiếp tục lợi dụng nàng, chỉ là hắn cảm thấy thú vị, đêm qua còn có thể “tận dụng” được chút ít hắn cũng đâu có từ chối.
Cầm con dao găm cũ có chuôi vải đã thấm đẫm máu, Locke chậm rãi bước đi trong rừng. Hòn đá sắc nhọn đã cướp đi sinh mạng của mấy con cua đồng đã thọ hết chết già kia rất hữu dụng, mai của sinh vật đó rất cứng và quả là không phải chỉ để trưng cho đẹp, khiến hòn đá sắc nhọn cũng bị mẻ nát, may mà Locke không dùng dao găm của mình phá các xác sinh vật đó, nếu không hắn sẽ đau lòng đến chết mất.
Lần theo dấu vết ngày hôm qua lưu lại, Locke đi tới khu vực có trái cây. Mùa này có rất ít cây kết quả, Locke đi khắp một vòng cũng chỉ tìm được chừng mười quả, mà lại phần lớn đều đã héo khô, đại khái giống ngày hôm qua, cũng chỉ đủ ăn hai bữa, Locke dự định tiến vào chỗ sâu hơn trong rừng ngó nghiêng một chút. Sau mấy ngày bị đồ sát, đám cua đồng trên bãi cát đã đi tản đi nhiều từ chiều hôm qua. Mặc dù chưa đếm kỹ, nhưng số lượng còn lại ước chừng chỉ bảy tám con, còn chẳng đủ ăn ba ngày. Locke cũng không muốn khi sắp chết đói mới lết xác đi kiếm nguồn cung thức ăn mới.
Càng vào sâu trong rừng, cây khô héo úa càng ít đi, thay vào đó là những cây cổ thụ trăm tuổi xanh um tươi tốt. Locke suy đoán nơi này hẳn là Murphy sâm lâm. Trong quân doanh rất nhiều tin tức thật giả lẫn lộn, Locke đại khái chỉ biết, Murphy sâm lâm không chỉ là một trong những điểm giao giới giữa Faustain và Charlie, mà còn là khu rừng rậm lớn nhất trong lãnh thổ hai nước. Nơi này đầy rẫy quái vật, không có thực lực của kỵ sĩ thực tập trung cấp thì đừng nghĩ đến việc tiến vào Murphy sâm lâm, nếu không kẻ tò mò sẽ phải trả giá và lấy chính mạng mình làm phân bón cho Murphy sâm lâm, đây là câu nói được lưu truyền rộng rãi nhất ở cả hai nước.
Dựa theo mặt trời ban ngày và các ngôi sao ban đêm, Locke có thể đại khái đoán ra phương hướng, nhưng đó chỉ là một ý tưởng sơ bộ, trong rừng nơi nào cũng giống nhau, cho dù là thợ săn có kinh nghiệm cũng không thể đảm bảo rằng mình không bị đi lạc. Locke đi trong rừng cây lâu như vậy, cũng không biết mình đang ở chỗ nào, đây hẳn là chỗ giao giới của Murphy sâm lâm và Bạch Linh sơn mạch, Locke nhẩm đoán.
Sau lưng cây cối phần lớn đều khô héo úa vàng, trong rừng cây trái cây cũng không nhiều, Locke cân nhắc có nên hay không đi sâu tiếp. Trong vòng mười mấy loại trái cây trong tay, có một số không giống với loại có thể ăn ngày hôm qua, Locke cũng không chắc chúng có ăn được hay không, mặc dù chỉ mang về những thứ này cũng đủ rồi, nhưng ngày mai rồi ngày kia nữa biết tính sao? Hắn nghiến răng một cái, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Con dao găm nắm chặt trong tay là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Sau khi tiếp tục tiến lên trước khoảng hai trăm mét, Locke dừng bước chân. Không thể tiến tiếp nữa, không giống ven rừng không có sinh vật nào, vừa đến đây hắn đã cảm nhận được hơi thở của mấy con dã thú, ở vị trí cách khoảng 50 mét trước mặt có một con, thậm chí hơi thở của con thú này rất khác thường, cho hắn một cảm giác rất đặc biệt. Locke đã ăn rất nhiều thịt thú rừng, nhưng chưa từng có một loại dã thú nào mang đến cho hắn loại cảm giác này.
Locke cúi người xuống, từ từ bò về phía trước. Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì, nơi này cách hồ mà hai người Locke ở tạm thời nói gần thì không gần, xa cũng chẳng xa, hắn nhất định phải chuẩn bị vẹn toàn trước. Ngộ nhỡ con dã thú đó bất chợt đến làm khách mà không có chút phòng bị sẽ rất nguy hiểm. Mặc dù đấu khí đã khôi phục không ít, nhưng Locke vẫn không thể bất cẩn, đây là nơi gần với địa phận Murphy sâm lâm.
Một con sói núi màu nâu bị mù một mắt nghi hoặc cúi đầu xuống hít ngửi, nó cảm nhận được mùi và hơi thở của một sinh vật lạ ở gần nhưng rất mờ nhạt, quan sát hồi lâu vẫn không phát hiện gì, sói núi đành thôi tìm kiếm và bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho mình.