Chương 70: Trời Quang
Buổi sáng, Angelina vừa tỉnh lại đã có một dự cảm không tốt, bởi vì tối hôm qua gió thổi mạnh suốt cả đêm, nên viên ma hạch mà nàng đặt ở cửa hang đã bị tuyết vùi lấp, nàng phải đào một hồi lâu mới tìm thấy.
Màu sắc của ma hạch sáng hơn rất nhiều so với lúc lấy ra ngày hôm qua, nhưng sắc mặt của Angelina vẫn trầm xuống, năng lượng bổ sung của ma hạch không tốt như trước, hôm nay đặt nó trên ngực của Locke không biết có thể tạo nên trạng thái cân bằng hay không.
Nàng tiếp tục đào một hồi, cuối cùng cũng đào được một cái lỗ nhỏ thông ra bên ngoài, quả nhiên ngoài trời tuyết đang rơi rất dày. Mặt trời vốn nên chiếu sáng, nhưng lại bị đám mây trên bầu trời che khuất mất chỉ còn lại một màu xám xịt, không chừa chút ấm áp nào cho các sinh vật phía dưới.
Mặc dù gió đã ngừng thổi, nhưng tuyết rơi trở lại khiến Angelina không có cách nào ra ngoài đi săn. Chỉ trong chốc lát, cái lỗ mà Angelina đào thông ban nãy lại bị tuyết dày bao phủ, có thể thấy tuyết rơi dày đến mức nào.
Gác lại ý định dậy sớm đi săn, Angelina mang theo ma hạch đã nạp được chút ít năng lượng trở lại chỗ Locke, đồng thời đặt ma hạch lên ngực hắn. Ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ ma hạch lặng lẽ chiếu xạ lên da Locke, Angelina biết rõ, đấy là ma hạch Quang hệ đang phát huy tác dụng.
Vì không thể ra ngoài, Angelina lại nằm xuống, thời gian vừa qua nàng đã rất mệt mỏi, vài ngày trước cũng từng có một lần tuyết rơi ngập núi, nên nàng được nghỉ xả hơi mấy ngày.
Nhưng lần này nàng và Locke không có nhiều lương thực dự trữ như lần trước, chỉ có duy nhất một con thỏ tuyết đã ăn hết hai phần ba, cộng thêm mấy loại trái cây Angelina để dành. Số lương thực ít ỏi này chỉ đủ cho hai người ăn trong ba ngày, lần trước khi núi bị tuyết lớn bao phủ, tuyết cũng rơi không ngừng suốt bốn ngày.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, bây giờ Angelina đã nhìn mọi chuyện nhẹ đi không ít, nếu như tuyết rơi dày đặc ba ngày trở lên, hoặc là nàng cùng Locke nhịn đói chờ trong động đến lúc tuyết ngừng rơi, hoặc là nàng mạo hiểm đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, chỉ có hai biện pháp như vậy, mà cách nào cũng đều là cửu tử nhất sinh.
Hiện tại Angelina chỉ có thể nghe theo ý trời, cam chịu số mệnh, nếu như Locke còn tỉnh táo, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, Angelina liếc mắt nhìn Locke còn đang hôn mê, đây có lẽ là điểm Locke hấp dẫn nàng nhất - không bao giờ bỏ cuộc.
Angelina từ từ nhắm hai mắt lại, dựa vào Locke rồi chìm vào giấc ngủ say, nàng không chú ý ngón áp út bên trái của Locke khẽ nhúc nhích.
Locke không biết mình chìm trong bóng tối bao lâu, chỉ có sức mạnh vẫn luôn tỏa ra từ lồng ngực của hắn giúp hắn không chìm sâu xuống vực thẳm.
Trong ý thức của Locke thời gian tựa hồ đã trôi qua rất lâu, dằng dặc đến nỗi hắn cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đồng thời thời gian lại tựa hồ rất ngắn, bởi vì giống như trong chớp mắt, Locke đã tỉnh táo lại.
Locke đã khôi phục ý thức từ năm ngày trước, nhưng hắn lại không thể cử động, hắn đã có thể suy nghĩ và có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh, nhưng ngay đến một ngón tay cũng không thể cử động.
Mặc dù mấy ngày nay hắn không thể mở mắt, nhưng Locke cũng thông qua xúc giác xung quanh biết được hắn đang ở trạng thái gì, có thể nói hắn còn sống chính là kỳ tích, là Angelina tạo ra kỳ tích.
Ban đêm, Angelina dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn, hắn cũng có thể cảm giác được, một vị công chúa điện hạ cao quý có thể vì hắn mà làm đến mức này, Locke không biết là nên sợ hãi hay là nên cảm động trong lòng, đương nhiên là cảm động chiếm phần nhiều đi.
Locke có thể cảm giác được, Angelina mỗi ngày đều sẽ đi ra ngoài nửa ngày, rất khuya mới trở về, sau khi trở về nhất định sẽ nấu đồ ăn ngon rồi dùng miệng đút cho hắn. Mặc dù đây là món thịt nướng có hương vị tồi tệ nhất mà Locke từng ăn kể từ khi được thăng chức tiểu đội trưởng vào năm ngoái, nhưng Locke vẫn cho rằng đó là món ăn ngon nhất trên thế giới. Hơn nữa, trình độ nấu nướng của Angelina vẫn không ngừng tiến bộ.
Hiện tại Locke mỗi ngày đều điều động đấu khí trong cơ thể mình để chữa thương, hắn không biết có phải mình đã mất đi khả năng khống chế cơ bắp hay không, mặc dù rất muốn mở to hai mắt, đứng dậy ôm lấy Angelina, cùng nàng chia sẻ một chút áp lực, nhưng ngày cả việc nhấc ngón tay cũng không làm được.
Cũng may Locke vẫn còn có thể cảm giác được một chút đấu khí yếu ớt. Sau trận chiến với sói Ánh Trăng, Locke bị trọng thương, dựa vào ma hạch của sói Ánh Trăng mới miễn cưỡng còn sống, trên người để lại vô số vết thương, nếu chỉ dựa vào năng lực chữa trị của một viên ma hạch sơ cấp, không biết đến ngày tháng năm nào Locke mới có thể tỉnh lại.
Locke chỉ có thể dựa vào một chút đấu khí mà mình cảm nhận được, đưa chúng nó điều động đến nơi bị thương nghiêm trọng nhất.
Trên người Locke có ba vết thương nghiêm trọng nhất, một là xương sườn bị gãy, ước chừng có năm cái bị gãy; hai là nội tạng bị bầm dập, cuối cùng là vết cắn trên bả vai nhìn đáng sợ vô cùng, bốn lỗ thủng lớn bằng cỡ ngón út xuất hiện ở quanh bả vai, da thịt chung quanh đã thối nát.
Có lẽ vết thương trên vai là nghiêm trọng nhất, cho nên nửa tháng này ma hạch của sói Ánh Trăng luôn chữa trị ở chỗ đó, bây giờ nơi đó ngoại trừ có bốn vết răng, thì cũng đã khôi phục được bảy tám phần, chỉ để lại những vết sẹo chứng minh nơi này đã từng bị thương nghiêm trọng như thế nào.
Phần bả vai có ma lực Quang hệ chữa trị, sau khi khôi phục ý thức, Locke tự chủ điều động đấu khí chữa trị hai nơi còn lại.
Năm cái xương sườn bị gãy rất khó lành, trước khi nắn lại xương cốt, Locke không dám tùy tiện điều động đấu khí chữa trị, nếu xương sườn nối sai vị trí và lành lại, chẳng lẽ về sau hắn phải tự đánh gãy xương sườn rồi nối lại lần nữa sao?
Những ngày này hắn chủ yếu chữa trị nội tạng, nội tạng vẫn luôn là bộ phận yếu ớt nhất của con người, nếu như xảy ra một chút sơ suất hắn liền có thể mất mạng như chơi, cũng may lượng đấu khí mà Locke có thể điều động không lớn, chỉ có một tia nhỏ bé, và tia đấu khí bé nhỏ đó vừa vặn không làm tổn thương nội tạng.
Ngoài ra, viên ma hạch của sói Ánh Trăng được Angelina đặt ở trên ngực Locke cũng đã gián tiếp sửa chữa nội tạng cho hắn. Mãi đến hôm nay, Locke mới đại khái chữa khỏi một phần nội tạng của hắn. Rất nhiều nơi tụ huyết đã được đấu khí khơi thông, những mảnh nội tạng vỡ vụn và hoại tử cũng bị đấu khí nghiền nát, được huyết dịch vận chuyển đi và đào thải ra ngoài.
Cũng là sau khi những chỗ tụ huyết được khơi thông, Locke rốt cuộc cũng cảm thấy mình có một chút sức lực, không còn nằm đó như xác sống mà không thể làm gì được.
Thậm chí vào trước lúc tỉnh lại, hắn thậm chí đã nghĩ, nếu như vài ngày nữa mình còn không thể khôi phục tri giác, hắn sẽ đem đấu khí điều động lên đầu phá hư não của mình. Angelina đã hy sinh cho hắn đủ rồi, hắn không thể tiếp tục liên lụy Angelina, hắn cũng có tự tôn của một nam nhân chứ.
Cũng may kết cục tồi tệ này chưa xảy ra, vừa rồi Locke đã thành công cử động ngón tay út, mặc dù chỉ là động đậy một chút đã mất đi sức lực, nhưng Locke biết đây là dấu hiệu thể chất đang hồi phục.
Locke cảm thấy kỳ quái tại sao hôm nay Angelina không ra ngoài, Locke vẫn chưa mở mắt được, hắn chỉ có thể cảm giác được đại khái tình cảnh trong động, không có năng lực cảm giác được tình huống bên ngoài, cho nên hắn không biết ngoài trời có tuyết lớn đang rơi.
Mãi đến tận trưa Angelina mới tỉnh lại, thấy bên ngoài tuyết vẫn rơi nàng bèn thở dài, bắt đầu thiền định như thường ngày. Trải qua rất nhiều chuyện, nàng có thể cảm giác được tinh thần lực cùng pháp lực của mình đã tăng lên rất nhiều so với lúc mới rời cung.
“Nghịch cảnh có thể kích phát tốt nhất tiềm năng của con người.”
Angelina nhớ đến một câu mà sư phụ từng nói.
Nàng ngồi thiền mãi đến chạng vạng tối mới kết thúc. Trước đây lúc Angelina đang tu luyện, sư phụ từng khen ngợi nàng là người minh tưởng vững vàng nhất, hiện giờ nàng có thể chú tâm đến mức trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, nếu không phải vì cái bụng đói cồn cào đang kêu vang, Angelina có thể ngồi thiền nguyên một ngày. Trên thực tế, rất nhiều ma pháp sư có thực lực cường đại có thể minh tưởng liên tục vài ngày.
Hôm nay lúc làm đồ ăn, Angelina hơi do dự một chút, rồi lựa chọn cắt một phần ba số thịt còn lại của con thỏ tuyết, tuyết rơi dày đặc không biết khi nào mới ngừng, hiện tại có thể kiên trì thêm ngày nào hay ngày đó.
Ban đêm lúc đút cho Locke ăn, Angelina nhận thấy một sự khác biệt, độ nhạy cảm của ma pháp sư đối với hoàn cảnh xung quanh không thua gì một kỵ sĩ dày dặn kinh nghiệm. Locke đã lấy lại quyền kiểm soát bàn tay phải của mình vào buổi chiều, lúc này lòng bàn tay phải của hắn vốn mở đã chuyển sang dạng nắm hờ.
Angelina che miệng, kích động khóc không thành tiếng:
- Ngươi tỉnh rồi sao? Locke.
Angelina nhẹ nhàng lay lay hắn.
Locke vẫn nằm bất động không trả lời. Sức lực của hắn đã cạn kiệt, không có khả năng trả lời Angelina thông qua ngôn ngữ cơ thể.
Nhìn thấy Locke không có phản ứng, Angelina cũng không có thất vọng, ngược lại trong lòng dâng lên một tia tin tưởng, Locke rất có thể khôi phục, ý nghĩ này như nhóm lên một ngọn đèn sáng chỉ dẫn nàng vốn đang mê man trong đêm tối, khiến nàng càng hy vọng vào việc có thể sống sót.
Đêm hôm đó, lúc Angelina ôm Locke ngủ, nàng không còn sự e thẹn và bất an như trước, nàng ôm Locke thật chặt, như muốn đem Locke áp vào trong lòng.