Chương 2. Ta là gián điệp (2)
Tất cả mười người, mỗi một người đều thân hình cao lớn, một tay nắm yêu đao ở bên hông, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước.
Quần áo chỉnh tề, độ ngũ chỉnh tề, tràn ngập một cỗ ngay ngắn nghiêm nghị.
Không phải tất cả mọi người trong Lục Phiến Môn đều là tinh nhuệ, nhưng là
người ở Phục Phiến Môn, tuyệt đối đều là tinh nhuệ.
Bộ đầu vẻ mặt nghiêm túc, đứng trước mặt mọi người, trầm giọng mở miệng: “Đầu mối mới lớn nhất, Khoái Kiếm Vạn Kiếm Tam bị chúng ta đuổi bắt, đang trốn ở trong nhà dân phía tây bắc đường Chu Tước.”
“Tông bộ đầu đã sớm có mệnh lệnh, người bắt được Vạn Tam, thăng làm bộ khoái ngân chương, người giết chết, thưởng một trăm lượng bạc.”
“Vạn Tam đã sớm bị thương, bây giờ lấy được công lao dễ như trở bàn tay.”
“Các ngươi có muốn thăng quan phát tài không?”
“Muốn.”
“To hơn một chút?”
“Muốn.”
Bộ đầu nhìn thần sắc kích động, trong tiếng gầm rống tức giận của tất cả mọi người, nhìn thấy sĩ khí đã được kích phát, vung tay lên nói: “Xuất phát!”
Đi ra khỏi phòng bộ khoái, giẫm lên đá xanh lát trên mặt đất, từng trận gió nhẹ thồi vào mặt, thần sắc kích động của Đậu Trường Sinh tiêu tán, tốc độ chậm lại.
Làm gì vậy?
Vừa rồi bản thân hắn kích động cái gì?
Bây giờ hắn căn bản không cần lập công, tiền tài có cũng được mà không có cũng không sao.
Người sợ nổi danh heo sợ mập, bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một phế vật của m Cực Công, ở chỗ sư phụ được hời đó cũng chỉ là Trương Tam Lý Tứ (người không có địa vị, không đáng nhắc đến).
Thêm một cái không nhiều, bớt một cái cũng không ít.
Chỉ cần tìm một cơ hội chết đi, m Cực Tông cũng không biết, người sư phụ được hời đó cũng sẽ không đi nghiệm thi điều tra.
Nhưng mà sau khi để lại ấn tượng trong lòng vị sư phụ được hời này, thì giả chết thoát thân sẽ rất khó khăn.
Đậu Trường Sinh không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bộ đầu, một hồi vừa rồi, nhất định không bình thường, yên lặng không một tiếng động, Đậu Trường Sinh đã đi ở cuối cùng của đội ngũ.
Một đám mười người, cũng được gọi là trùng trùng điệp điệp.
Sau khi đến gần chỗ mục tiêu, bộ đầu giơ cánh tay lên cao, mọi người dừng tiến lên, từng tia ánh mắt, toàn bộ đều nhìn về phía bộ đầu, chờ đợi bộ đầu hạ mệnh lệnh.
Không ít bộ khoái có thần sắc hưng phấn, đã không kìm nén được, lập tức bao vây nhà dân ở phía trước lại, bắt lấy Vạn Tam, để thăng quan phát tài.
Bất luận là bộ khoái nhân chương, hay là một trăm lượng bạc, đối với bọn họ đều có hấp dẫn rất lớn.
“Đậu.”
Một chữ vừa mới nói ra.
m thanh chói tai đã vang lên.
Đây là một đồ vật bén nhọn nào đó, đang xuyên qua không khí, tạo thành tiếng vang.
Cắt ngang lời nói của bộ đầu, Đậu Trường Sinh có thể nhìn thấy rõ ràng, một thanh đại kiếm to lớn rộng, mũi kiếm đã đâm qua lồng ngực một người bộ khoái.
Kiếm lớn xuyên qua từ phía sau lưng bộ khoái, mũi kiếm lộ ra trước ngực, máu tươi chảy xuôi theo mũi kiếm.
Vẻ hưng phấn trên mặt bộ khoái, bắt đầu trở nên cứng ngắc, tiêu cự trong con ngươi đã biến mất, dẫn dần trở nên trống rỗng.
Một bàn tay to lớn, giống như là túm lấy búp bê vải, thanh kiếm to lớn được rút ra khỏi cỗ thi thể, thi thể nặng nề ngã xuống đấy, máu tươi dính lên giày người đến, thuận chân cọ xát vào bùn đất.
Ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nhếch miệng để lộ hàm răng, thanh âm hùng hậu vang vọng: “Muốn lấy mạng của lão tử, đối lấy vinh hoa phú quý của các ngươi.”
“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng xứng.”
Vạn Tam thể hiện ra vẻ kiêu ngoại, hơi nhếch khóe môi lên, âm thanh mỉa mai vang lên nói: “Các ngươi coi lão tử là mấy thứ hèn nhát kia, lúc này đang trốn trong rãnh nước bẩn, đợi những con chó của triều đình như các ngươi đến đuổi bắt?”
“Lão tử chỉ sử dụng chút kế nhỏ, cố ý đưa tin tức cho các ngươi, quả nhiên các ngươi sốt ruột lập công, chủ động đi đến tìm đường chết.”
“Dùng máu thịt của những con chó cho triều đình như các ngươi để lát đường cho xếp hạng của lão tử, đây là vinh hạnh cho những con chó của triều đình như các ngươi.”
Vạn Tam chẳng qua chỉ là bát phẩm Luyện Khí Cảnh, không nghĩ đến chạy trốn, lại còn dám chủ động khiêu khích triều đình.
“Ngươi đây là đang tìm cái chết.”
“Ha ha ha ha!!!”
Tiếng cười ngông cuồng vang lên, Vạn Tam càn rỡ cười to, âm thanh vang dội:
“Lão tử chính là Vạn Tam.”
“Thiên hạ cường giả một vạn, ông trời đứng đầu, mặt đất thứ hai, lão tử chính là thứ ba.”
“Chúc mừng ký chủ bạn XXX bị một kiếm xuyên tim, giá trị tu vi + 200!”
Râu tóc Vạn Tam đều dựng lên, chòm râu rậm rạp giống như từng chiếc kim thẳng đứng, thân thể to lớn cứng cột điện bằng sắt, lúc này tức giận, giống như là một sư tử đang gào thét trong rừng sâu.
Trên cánh tay tráng kiện, ống tay áo đã được cuốn lên, để lộ ra một đoạn cánh tay, màu da thịt đồng cổ giống như là được bôi lên một tầng dầu trơn.