Chương 51: Không phải người, Bán Tiên!(2)
Nhưng hôm nay cuối cùng lại phát hiện, đây là lừa mình dối người.
Nỗi đau mất con, người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Đau khổ như thế, làm sao có thể quên, sẽ có tầm nhìn thoáng khác được?
Nhưng muốn giết chết Diệp Vô Diện để báo thù.
Trịnh tổng bộ đầu cũng biết, đây là người si nói mộng, chuyện này không có khả năng.
Dù cho Diệp Vô Diện thất bại thiên mệnh nghi thức, từ đó tạo thành thiên mệnh phản phệ, trình độ thực lực đã giảm mạnh trên diện rộng, đã rơi xuống đại cảnh giới, chỉ có tu vi võ đạo Ngũ phẩm, không thể không lựa chọn bế quan.
Nhưng với tài nguyên của Kim Phong Dạ Vũ Lâu, Diệp Vô Diện ngóc đầu trở lại chỉ là vấn đề thời gian.
Báo thù thật sự là xa vời.
Nhưng hôm nay, Trịnh tổng bộ đầu nhìn thấy cơ hội.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước là một gã bộ khoái Huyền Ngọc mỉm cười ngồi ngay ngắn, vị này bộ mặt ôn hòa, cười rộ lên nhìn rất đẹp, khí chất ôn hoà, khi tiếp xúc làm cho người ta có cảm giác như gặp được gió xuân, rất dễ dàng đạt được thiện cảm của người khác.
Nhưng đây cũng chỉ là vẻ bề ngoài, thật ra đây là một vị khẩu phật tâm xà.
Là tướng tài đắc lực dưới trướng Bát Tí thần bộ Vạn Nhân Vãng, từ trước tới nay luôn được cho là cánh tay phải.
"Hạt sen Kim Liên tam phẩm, đủ để cho Trịnh tổng bộ đầu tái tạo căn cơ, vãn hồi thương thế năm đó tạo thành bởi Phong Hỏa đại kiếp, từ Pháp Mạch cảnh lục phẩm trở lại Phong Hỏa cảnh ngũ phẩm."
Trung tam phẩm, Thần Thông cảnh tứ phẩm, Phong Hỏa cảnh Ngũ phẩm, Lục ngũ phẩm Pháp Mạch cảnh.
"Một mặt lại có Ly Hỏa Kỳ, uy lực của Hỏa kiếp tiêu giảm bốn thành, Trịnh tổng bộ đầu lại vượt qua Hỏa kiếp."
"Vượt qua Phong Hỏa đại kiếp, dựng dục ra thần thông, đây là võ đạo Thần Thông cảnh tứ phẩm."
"Bây giờ thực lực của Diệp Vô Diện đang trong thời kì ngã xuống, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, Trịnh tổng bộ đầu muốn báo thù rửa hận, bỏ lỡ một thời cơ này, lấy thiên tư ngút trời của Diệp Vô Diện, trở lại võ đạo Thần Thông cảnh tứ phẩm."
"Chiến trong cùng cảnh giới, Trịnh tổng bộ đầu làm sao sẽ là đối thủ."
"Hạt sen Kim Liên tam phẩm, Ly Hỏa Kỳ, đây là bảo vật khó có được, chỉ cần Trịnh tổng bộ đầu hoàn thành một việc nhỏ, hai tay dâng lên thêm lần nữa."
Vẻ mặt Trịnh tổng bộ đầu nghiêm túc, trầm giọng mở miệng nói: "Các ngươi cần phải giết Đậu Trường Sinh?"
"Cũng bởi vì Đậu Trường Sinh phá huỷ thiên mệnh nghi thức?"
"Ảnh hưởng đến Trương Thiếu Quyền ư?"
Tôn Cần Hổ thở dài nói: "Cũng không là chúng ta muốn giết Đậu Trường Sinh, thật sự là Đậu Trường Sinh thiên tư quá tốt."
"Là một cuộc chiến cùng cảnh giới, chiến thắng Diệp Vô Diện, cho dù là vị Diệp Vô Diện chịu hạn chế."
"Nhưng đó cũng là Diệp Vô Diện."
"Trong thập Nhân Bảng, dù khác thứ tự Nhân Bảng, nhưng hoàn toàn bất đồng."
"Cho dù là Nhân Bảng 13, hoặc là Nhân Bảng 11, toàn bộ cùng một chỗ thì cũng kém một vị thứ 10."
"Thiên phú tốt như vậy lại không cùng đường với chúng ta, không thừa dịp cánh còn chưa lớn mạnh đón gió mà tiêu diệt?"
"Đợi đến khi đối phương trưởng thành giống như Triệu Minh Ngọc thì sẽ trở thành hiểm họa ở trong lòng, lúc đó mới suy nghĩ biện pháp đối phó đã muộn rồi, nhất định phải Tông Sư ra tay mới có thể không để lại một chút sơ hở nào."
Trịnh tổng bộ đầu lắc đầu nói: "Không thể ngờ được cao tầng của Lục Phiến Môn lại nội đấu đã đến tình trạng ngươi sống ta chết, các ngươi làm như vậy?"
"Không sợ Trần Vương trách phạt?"
Tôn Cần Hổ nở nụ cười mỉm nói: "Ngươi là vì báo thù cho con, Đậu Trường Sinh cố ý hại chết nhi tử của mình, có quan hệ gì đến chúng ta chứ?"
"Lại nói thế cục bây giờ đã khác rất nhiều."
"Gia Cát Vô Ngã của Thần Hầu phủ từ võ đạo Nhị phẩm đột phá tới Võ đạo Nhất phẩm, đã thành Vô Thượng Tông Sư."
"Kế tiếp 50 năm, cũng đang nói là Gia Cát Vô Ngã 50 năm."
"Lục Phiến Môn không tiếp tục được nữa, tất nhiên có thể đi Thần Hầu phủ."
"Thiên hạ này."
"Cho dù là Đại Chu, hay là tông môn cũng không thuộc chúng ta , Bán Tiên Tông Sư mới là căn bản của."
Dạng người như chúng ta đều là con sâu cái kiến, là cỏ dại, chết nhiều hơn?"
"Gió xuân thổi tới, lại là một mảnh."
"Nghi thức Thiên mệnh chết rất nhiều người, Trần Vương có để ý? Chỉ cần ra một vị Tông Sư, đây cũng không phải là tội mà là công."
Tôn Cần Hổ chậm rãi đứng dậy, quay người đưa lưng về phía Trịnh tổng bộ đầu, giọng nói từ từ vang lên: " Cho ngươi thời gian bảy ngày."
"Ta muốn nhìn thấy kết quả."
Sáng sớm.
Quả cầu lửa đỏ rực từ từ dâng lên.
Màn đêm mê ly mờ ảo dần dần bị xua tan, hào quang bắt đầu bao phủ trên mặt đất.
Đậu Trường Sinh đã đứng dậy từ lâu đang ở trong hậu viện của phủ bắt đầu cầm trường đao trong tay, tung hết đao này đến đao khác, luyện tập đao pháp.
Dưới nắng ban mai, đao quang lập loè.
Mỗi một đao vung ra, Đậu Trường Sinh đều tâm sinh cảm ngộ.
Trường đao ngân nga khe khẽ như tiếng chim sơn ca vang lên.