Chương 6. Vì sao phải ép ta (2)
“Đao Đạo Tông Sư” mở ra.
Lưu Tinh Thất Đao Trảm, đao thứ nhất.
Một đao cắt ngang không trung, thân đao phản xạ ánh sáng mặt trời, ánh sáng lạnh xông thẳng lên bầu trời.
Một đao chém xuống nhanh như sao băng.
Huyền Thiết Trọng Kiếm vung ra, nhấc lên từng trận khí lãng, gió gào thét đi đến, cũng bị yêu đao xé rách, hai thanh đao một lớn một nhỏ đụng vào nhau.
Yêu đao nhỏ bé, lại vững như bàn thạch, Huyền Thiết Trọng Kiếm to lớn, lại tung bay, trong nháy mắt đã nghiêng lệch.
Một đao, hai người cân sức ngang tài.
Đậu Trường Sinh nhìn Vạn Tam trong mắt đều là vẻ không dám tin, thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Ngươi chiến thắng có được danh vọng, rời đi không tốt sao? Tại sao muốn giết người, tại sao phải tạo áp lực cho ta.”
“Khiến cho ta lâm trận đột phá.”
Ánh sáng lạnh lấp lóe, lại một lần nữa xẹt qua bầu trời, âm thanh bùng nổ rơi xuống.
Uy lực tăng lên gấp đôi.
“Vì sao?”
Một đao chém ngang không trung.
Như sao băng sáng chói, tách ra tia sáng chói mắt.
Đao thứ hai của “Đao Đạo Tông Sư”, uy lực của nó đã là gấp đôi uy lực cơ sở.
“Võ Kinh Đoán Cốt Phần” đã đạt đến viên mãn, khoảng cách đến bát phẩm Luyện Khí Cảnh chỉ còn một bước, đao đầu tiên Đậu Trường Sinh vung ra, uy lực tăng gấp đôi, đã đủ để sánh ngang với bát phẩm Luyện Khí Cảnh.
Uy lực của đao thứ hai này, ở trong bát phẩm Luyện Khí Cảnh đã là không kém.
Đột nhiên Vạn Tam gặp phải Đậu Trường Sinh bạo phát, trong lúc chính diện chống đỡ, Huyền Thiết Trọng Kiếm nghiêng lệch về phía sau, cánh tay tráng kiện run run, phần lưng gồng lên giống như là túi khí, Huyền Thiết Trọng Kiếm giơ lên được một nửa.
Vạn Tam hiện ra thần sức cố sức, vung quăng Huyền Thiết Trọng Kiếm mấy trăm cân, đây là một sức nặng không nhỏ.
Miệng hơi mở ra, cùng phối hợp với mũi, hít thở sâu một hơi, sau đó trùng điệp thở ra, phun ra một đạo khí màu trắng.
Bên trên Huyền Thiết Trọng Kiếm hiện ra từng tia sợi khí, giống như là nước chảy, không ngừng lưu chuyển, sau cùng giống như con nhím xù lông lên, tạo thành từng khí mang thẳng đứng.
Bạo khí.
Khí liên tục không ngừng, không ngừng được tiết ra.
Giống như là đê đập giữ nước, đột nhiên xuất hiện một khe, dòng nước theo khe trào ra ngoài.
Kiếm thể của Huyền Thiết Trọng Kiếm màu đen, đã biến thành màu xanh đen.
Vố dĩ cảm thấy Huyền Thiết Trọng Kiếm rất nặng, lúc này Vạn Tam cảm thấy ở trong tay trở nên nhẹ như lông hồng, sau khi được bao trùm một tầng khí, Huyền Thiết Trọng Kiếm nhanh như tia chớp, xé rách không khí, sinh ra thanh âm nổ vang như sấm sét.
Oanh.
Hai thanh kiếm nhanh đụng vào nhau.
Khí mang bao trùm trên Huyền Thiết Trọng Kiếm, bắt đầu phai mờ từng khúc một, khí mang đã phai mờ hơn phân nửa, lộ ra kiếm thể màu xanh nhạt của Huyền Thiết Trọng Kiếm.
Huyền Thiết Trọng Kiếm không ngừng chấn động, một tiếng xoát truyền ra, ống tay áo ở cổ tay Vạn Kiếm được cuốn lên, đã hoàn toàn bị dư âm đập vào xé nát.
Trên cánh tay tráng kiện, xuất hiện từng đường chém, giống như là bị lưỡi dao sắc bén cắt vậy.
Bạch bạch bạch!!!!
Vạn Tam liên tục lùi về phía sau năm bước sắc mặt đã trắng bệch một mảnh, trong miệng truyền ra cỗ mùi tanh, theo bản năng muốn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cuối cùng bị Vạn Tam ngăn lại, miệng khép chặt, không muốn lộ ra trò hề, muốn cưỡng ép nuốt ngụm máu tươi này xuống.
Nhưng cuối cùng thất bại, máu tươi vẫn là theo khóe miệng không ngừng tràn ra.
Vạn Tam không dễ chịu, ở chỗ Đậu Trường Sinh cũng không tốt.
Yêu Đao dài ba thước, thân đao chật hẹp, chuôi ngắn.
Lúc này lưỡi đao sắc bén, đã xuất hiện khe nứt, vị trí cùng va chạm với Huyền Thiết Trọng Kiếm, cứ thế mà vỡ ra.
Trên dưới toàn thân rơi vào trầm mặc, “Đao Đạo Tông Sư” chủ động chém ra hai đao, mỗi một đao đều tiêu hao lượng lớn thể lực, tiết tấu hô hấp đã lộn xộn, miệng hơi mở ra, chỉ dựa vào mũi hô hấp để hít không khí vào đã không đủ.
Khụ khụ khụ!!!!
Thanh âm ho khan liên tục vang lên.
Máu và nước bọt trong miệng Vạn Tam trộn lẫn với nhau, theo miệng há mở chảy ra ngoài.
Đậu Trường Sinh hít sâu một hơi, bước về phía trước một bước, Yêu Đao trong trong tay lại giơ lên lần nữa, lưỡi đao Yêu Đao xuất hiện lỗ hổng, mạnh mẽ chém xuống.
Đao thứ ba “Đao Đạo Tông Sư”.
Nhân lúc hắn bị thương, đòi mạng hắn.
Đậu Trường Sinh thừa thế truy kích, uy lực lần này gấp ba lần.
Một đao vung ta, nhấc lên khí lãng, khí lãng cuồn cuộn chuyển động, giống như gió trong bão tố gào thét đi đến.
Khí lãng như đao nhỏ, bắt đầu bao phủ Vạn Tam, Vạn Tam lại phun ra một ngụm máu tươi, lúc này đã không có tinh lực đi quan tâm có lộ ra trò cười hay không.
Một bàn tay rộng thô ráp, liên tục gõ ba cái vào một vị trí trên ngực, sắc mặt trắng bệch hiện ra vẻ ửng hồng.
Vốn dĩ tinh khí thần đã sụp đổ, bây giờ như núi lửa phun trào, đột nhiên bạo phát.