Chương 63: Cửu Thiên Thần Long(2)
Khí thế như cầu vồng, không ai bì nổi.
Đậu Trường Sinh lạnh lùng cười cười, nhưng hắn cũng không vung đao đỡ nữa, cho dù là mượn nhờ thiên phú【 Đao đạo Tông Sư】, bạo phát ra lực lượng mạnh gấp đôi thì cũng không thể giảm bớt được chênh lệch với Trương Thiếu Quyền.
Cho nên một đao vừa rồi xem như là thấy chết không sờn nhưng thực ra chỉ là yểm hộ mà thôi, nhằm làm cho Trương Thiếu Quyền thả lỏng cảnh giác, để bây giờ chuẩn bị chạy trốn.
Võ đạo Tứ phẩm và võ đạo Thất phẩm.
Từ khi Đậu Trường Sinh bắt đầu đã không có mơ tưởng sẽ chiến thắng được Trương Thiếu Quyền.
Một tầng hàn băng nhô lên từ mặt đất, tạo thành một bức tường băng dày đặc, trong nháy mắt đã cao chừng ba trượng, đứng giữa Đậu Trường Sinh và Trương Thiếu Quyền.
Trong phút chốc, bức tường băng đã bị phá nát.
Dưới cú đấm ẩn chứa ý chí và võ đạo chân ý của Trương Thiếu Quyền, bức tường băng không sợ sét đánh lửa thiêu lại không thể cứng hơn bao nhiêu so với đậu hũ.
Tuyệt học võ đạo chân ý bá đạo, thẳng tiến không lùi, điên cuồng phát tiết, mảnh băng tán lạc đầy trời.
Con phố phía trước dường như đã bị cày xới một lần, mọi chướng ngại vật đều biến mất, các tòa nhà hai bên đường cũng ầm ầm sụp đổ, đổ nát thê lương, một mảnh hỗn độn.
Nhưng hết lần này đến lần khác, đã không thấy Đậu Trường Sinh.
Lọt vào trong tầm mắt nhìn thấy đều là các kiến trúc bị hàn băng đóng băng, rấ nhiều những tượng băng kỳ quái ngăn cản tầm nhìn của Trương Thiếu Quyền.
Lông mày Trương Thiếu Quyền nhíu thật sâu lại, ánh mắt giống như hùng ưng nhìn quanh tứ phương tìm kiếm manh mối, hô hấp vốn đã yếu ớt, bắt đầu nín thở cẩn thận cảm thụ hơi thở của Đậu Trường Sinh, xác định vị trí của Đậu Trường Sinh.
Sau một nhịp thở.
Trương Thiếu Quyền từ bỏ ý tưởng này.
Bởi vì chuyện này không dễ suy đoán.
Chắc chắn Đậu Trường Sinh còn ở nơi này, không thể trực tiếp chạy trốn được.
Chẳng qua chỉ là mượn nhờ hàn băng tạo ra hoàn cảnh phức tạp để có chỗ ẩn núp mà thôi.
Môi hắn hơi nhếch lên, hiện ra sự tàn nhẫn, chỉ cần phá huỷ tất cả hàn băng này thì Đậu Trường Sinh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng, khí huyết nóng rực như là lò luyện thiêu đốt từ trong nắm đấm của hắn ầm ầm rơi xuống, ùn ùn kéo đến.
Đây giống như từng luồng sao băng xoẹt qua hư không bắn phá tứ phương.
Bùm, bùm, bùm!
Từng âm thanh giống như tiếng sấm vang lên.
Kiến trúc bị phá nát, hàn băng tan rã, trên mặt đất hiện ra một cái hố sâu.
Đao mang xông thẳng lên trời, bắt đầu liên tiếp kéo lên, vẫn luôn kéo dài đến mười trượng, tàn sát bừa bãi trút cơn thịnh nộ về phía bầu trời, dường như muốn xé rách cả bầu trời.
Một quyền hung mãnh đánh tới giống như sao băng rơi xuống, đao mang từng tấc từng tấc bắt đầu biến mất, trong nháy mắt có xu thế tiêu tán, cứng rắn bị đánh tan, Quyền ý lại như núi Thái Sơn áp đỉnh rơi xuống.
Đậu Trường Sinh chật vật chạy trốn ra ngoài, trong ánh mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng, hắn đã tận dụng tất cả khả năng để kéo dài thời gian, sử dụng Thiên Xà Liễm Tức Thuật ẩn nấp hơi thở của mình, sau đó lấy hàn băng để che lấp, chơi một lúc bịt mắt trốn tìm.
Nhưng ở quyền tiếp theo, Đậu Trường Sinh mới biết được bản thân mình cũng không thể gánh được.
Cảm nhận được Băng Phách Đao trong tay liên tục rung động, là do thực lực của bản thân mình thấp đã kéo xuống món bán Thần Binh này.
Đôi mắt Trương Thiếu Quyền như hùng ưng dừng lại ở trên người Đậu Trường Sinh, đi một bước về phía trước, lúc cánh tay hơi khẽ nâng lên.
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
m thanh to rõ chấn động khắp tứ phương.
Động tác của hắn không khỏi dừng lại, từ từ xoay người nhìn về phía cuối con đường, một thiếu niên tuấn mỹ trắng nõn giống như nữ tử đã xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Cửu Thiên Thần Long, Triệu Minh Ngọc xuất hiện.
Đã kết thúc.
Đậu Trường Sinh đặt mông ngồi trên tảng băng, cảm giác lạnh lẽo truyền đến ngay lập tức cũng không khiến cho hắn đứng dậy, sau khi trong lòng hắn sụp đổ.
Đậu Trường Sinh đột nhiên cảm thấy toàn thân bất lực, bắp thịt toàn thân đau nhức.
Triệu Minh Ngọc và Đậu Trường Sinh phân lượng rõ ràng ở trong Lục Phiến Môn.
Triệu Minh Ngọc là một trong thập đại danh bộ, từ nhỏ đã được Lãnh Diện Thần Bộ Triệu Vô Độ đưa ra ngoài từ nơi núi sâu, mặc dù không phải là ruột thịt, nhưng vị thế của hắn thì hơn cả ruột thịt.
Là người có thể kế thừa võ học, không có khả năng phản bội.
Không giống như Đậu Trường Sinh đi nửa đường mới nhập môn, nhìn thì có vẻ vinh dự, nhưng trên thực tế thì nó cũng chỉ là một chuyện kia thôi.
Tuy rằng thực lực của Triệu Minh Ngọc thấp hơn một ít, nhưng chỉ cần Trương Thiếu Quyền có lý trí thì hắn sẽ không động thủ.
Nếu không, hậu quả dẫn tới sẽ là một cuộc đại chiến giữa các Tông Sư.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Triệu Minh Ngọc, cục diện kia cũng không thể nào kiểm soát được mà hoàn toàn sẽ đi về phía bờ vực tan vỡ.