Chương 96: Người đầu tiên dưới thần tiên
"Nếu ngươi chọn mua đồ? Ngươi chỉ được mua mấy chương còn lại của 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 mà thôi."
Lão đạo lôi thôi vươn tay, từ từ gom lại từng cuốn bí tịch danh chấn thiên hạ đủ để khơi dậy gió tanh mưa máu, coi chúng như tạp vật tùy tiện thu hồi, chỉ để lại một quyển 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 trong tay Đậu Trường Sinh.
Lão đạo lấy tay sửa lại giày cỏ, sờ lông mày, bình thản mở miệng nói: "Đọc hết chưa?"
"Định tính thế nào?"
"Ngươi định mua bản đầy đủ của Diêm La Chấn Ngục Kinh? Hay định mua từng chương một?"
"Mua ba tặng một, mua mười tặng năm."
"Hôm nay lão đạo vốn không khai trương, tiểu tử ngươi gặp may đó."
"Tặng cho ngươi một tin tức miễn phí, hôm qua lão đạo ở trong Thần Đô đã gặp được một chuyện lạ."
"Ngươi nói xem, rõ ràng hai người họ là song bào thai đều được một mẹ đẻ ra, diện mạo giống nhau như đúc, còn cùng bái một sư phụ, đây vốn là chuyện đã thân càng thêm thân, nhưng trên thực tế lại như kẻ thù, hận đối phương không thể chết sớm."
"Huynh đệ tương tàn, vốn dĩ là một thảm kịch nhân gian."
"Nhưng càng quái dị hơn, hiện giờ bọn bọ một người là cha, một người là con."
"Ngươi nói xem chuyện này có lộn xộn hay không?"
"Có phải rất thú vị hay không?"
Nhìn lão đạo đang cười toét miệng, lộ ra cả hàm răng ố vàng còn dính lá cải trên kẽ răng, Đậu Trường Sinh cũng cười gượng một tiếng, cũng phối hợp theo mà nói: "Tiền bối nói chuyện này rất thú vị?"
Thực lực ngươi mạnh ngươi nói gì đều đúng.
Cuối cùng thật cẩn thận mở miệng hỏi: "Bộ 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 này thật sự quá cao thâm, chính là võ học Thần Ma, vãn bối bây giờ đến trung tam phẩm vẫn chưa đạt được, mua nó thật sự là có chút lãng phí, tiền bối nói có đúng không?"
"Ngươi không muốn mua?"
Đậu Trường Sinh thấy sắc mặt lão đạo trầm xuống, chợt sửa lại lời nói: "Đọc thì vãn bối cũng đã đọc rồi, sao lại không mua cho được."
"Chỉ là tiền bối có thể giảm chút được nữa không?"
"Vãn bối xấu hổ vì túi tiền vãn bối ít ỏi, cho dù hiện giờ có bán vãn bối đi thì cũng không đủ mua hết quyển võ học Thần Ma này."
"Một chương này bao nhiêu tiền?"
Nét mặt lão đạo giãn ra, khẽ gật đầu nói: "Không đắt, không đắt, không đắt, chỉ cần một năm tuổi thọ, lão đạo đã bán với giá hời lắm rồi, không thể giảm giá thêm nữa."
"Nhưng nể tình ngươi thành tâm, lão đạo sẽ tặng kèm ngươi một thứ."
Thuận tay sờ soạng một lúc dây thừng bên hông, sau đó móc ra một khối mộc bài, ném ngay cho Đậu Trường Sinh rồi nói: "Đừng bảo lão đạo lừa ngươi."
"Lão đạo làm ăn buôn bán, từ trước đến giờ toàn công khai giá rõ ràng, không lừa già dối trẻ."
"Thời buổi này làm buôn bán là phải phục vụ dịch vụ, đảm bảo sự an toàn của khách hàng."
"Có thẻ bài này trong tay, ngươi chính là khách hàng của lão đạo, nếu xảy ra chuyện gì cứ việc khoe mác, nói ngươi là đệ tử thân truyền của lão đạo, chắc chắn cho dù là Tông Sư cũng sẽ không dám động vào ngươi."
"Nếu làm ngươi bị thương, lão đạo giết cả nhà hắn."
Một năm tuổi thọ lấy được một quyển 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 không biết thật giả, điểm này cũng không đắt, thật sự là quá được hời.
Một chương Tiềm Long này cũng nhắc tới không ít bí thuật.
Nhưng tuổi thọ huyền diệu khó giải thích, sao Đậu Trường Sinh có thể dễ dàng đồng ý, lão đạo thấy Đậu Trường Sinh đang im lặng, nở nụ cười vô cùng xán lạn, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cũng đâu phải lấy vào lúc này."
"Mà là đợi đến lúc trước khi ngươi chết."
"Lão đạo sẽ đích thân tới lấy."
Lão đạo đứng dậy, vỗ sạch bụi bặm trên mông, sau đó khiêng bao lên, vỗ vai Đậu Trường Sinh: “Thấy thế nào? Có lời đúng chứ?"
"Lão đạo đi trước, tránh khỏi chủ nhân của chỗ này phòng bị lão đạo như đề phòng trộm."
Lão đạo chầm chập lẫn vào trong đám người, miệng ngậm một cọng rơm, ngân nga hát tiểu khúc, dần dần biến mất ở cuối con đường.
Sau khi lão đạo rời đi, một vị lão giả mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây, sắc mặt vàng như nến, cầm trong tay một tẩu thuốc phiện, hút mạnh một ngụm, khói thuốc trong miệng phả ra lượn lờ.
Diêu Thiếu Ti lộ vẻ đau khổ, giọng điệu chua chát nói với Đậu Trường Sinh: "Không thể ngờ rằng tên tuổi của ngươi đã nổi đến mức hấp dẫn cả Vô Thượng Tông Sư."
"Đứng đầu Địa Bảng."
"Ác nhân trời sinh, Trần Diệt Chu!"
"Ca ca của ta."
"Xong rồi."
"Lần này hắn xong thật rồi."
Tiền Tiểu Cửu ưỡn cái bụng nhỏ, đi tới đi lui trên tấm thảm lớn màu đỏ thẫm, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, cuối cùng hắn bước tới trước bàn bát tiên, cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Hắn trầm giọng nói: "Hắn chính là vị trí đầu của Địa Bảng, người đứng đầu Thần Ma trong thiên hạ."
"Thiên Cơ Lâu đã ban bố ba bảng Thiên, Địa và Nhân. Địa vị của Thần Ma trong Thiên Bảng không hề xê dịch trong một thời gian dài, nhưng Địa Bảng thay đổi hàng năm, và cứ mười năm một lần biến động, đa số danh sách Địa Bảng đều có sự thay đổi.”