Chương 99: Tiểu lão đệ khiến cho người cảm động
Tài hoa lại cao hơn nhưng thực lực không đủ cũng chú định chỉ là mưu thần phụ tá, không có cách nào chân chính đảm đương được chủ quan.
Nội các hội nghị thảo luận chuyện, ngươi cũng không phải một tên Tông Sư, người ta cũng không cần đặc biệt nhằm vào ngươi, chỉ cần khí thế Tông Sư xông lên thì ngươi cũng khó mà mở miệng được.
Đây là chậm hơn vỗ, khả năng thế cục đã hoàn toàn khác biệt.
Đây là một bí mật vô cùng trọng yếu, hơn nữa còn liên quan mật thiết đến Đậu Trường Sinh.
Tiền Tiểu Cửu than thở một hơi, khó có được vẻ mặt đứng đắn, giọng điệu thản nhiên nói: "Trường Sinh ca bị cuốn vào bên trong loạn cục này, xem như là tai bay vạ gió, nhưng thật ra lại là chuyện đương nhiên.”
"108 châu của Đại Chu, mỗi một châu đều có ít nhất ngàn vạn nhân khẩu, khả năng trổ hết tài năng chỉ có rải rác mấy người đứng hàng trên Nhân Bảng, danh chấn thiên hạ, một châu cũng không nhất định sẽ có một người.”
"Từ lâu Trường Sinh ca đã không còn là bộ khoái nhỏ vô danh yên lặng như ngày xưa nữa, bây giờ đã đứng thứ 28 trên Nhân Bảng, là người mang dị huyết, là chủ của Thần Binh danh chấn 108 châu trong thiên hạ.”
“Trần tiền bối chẳng qua chỉ là bắt đầu, tương lai sẽ có rất nhiều chuyện nối gót chạy đến.”
“Tài Thần Các chúng ta tiếp xúc với Trường Sinh ca, cũng là coi trọng tương lai của Trường Sinh ca, nếu Trường Sinh ca chỉ là một bộ khoái nhỏ, võ đạo của Diêu thúc là Nhị phẩm, là Đại Tông Sư cao quý, làm sao sẽ nhìn thấy Trường Sinh ca.”
“Không cần phải lo lắng, ta không thể lưu lại Thần Đô này, nhất định phải đi đến Tề Địa, nhưng Thần Đô không thể không có người chủ trì, người tới khẳng định là Tam tỷ kia của ta.”
Tiền Tiểu Cửu từ trên cổ của mình kéo xuống một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền và phần lớn pháp khí trên người Tiền Tiểu Cửu, không thể nghi ngờ hiện ra vô cùng keo kiệt.
Đây chính là sợi dây chuyền bạc bình thường, chế tác thủ công đơn giản, hơn nữa thủ pháp cũng không tốt lắm, sợi dây chuyền bạc cực kỳ thô ráp, hai tay Tiền Tiểu Cửu trịnh trọng đưa đến trong tay Đậu Trường Sinh, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Đây là lễ vật năm Tam tỷ ta mười tám đưa cho thư sinh Tâm Di.”
“Đáng tiếc thư sinh vô phúc lại bị chết trong tay sơn tặc, từ đó vật ấy mất tích, là ta hao tốn nhiều năm mới tìm được về.”
“Là vật duy nhất có thể đả động Tam tỷ của ta.”
“Khác với ta vị đệ đệ không nên thân này, trăm năm trước Tam tỷ cũng đã đặt chân lên Thượng tam phẩm, có vật ấy trong tay, chỉ cần không phải mưu nghịch, ám sát Thánh Nhân là có thể bảo vệ được một mạng.”
Giống như nhìn ra ánh mắt Đậu Trường Sinh có một ít kinh ngạc, Tiền Tiểu Cửu tự nói ra: “Tuổi tác 9 huynh muội trong thế hệ chúng ta cũng chênh lệch cực lớn, đại ca là các chủ Tài Thần Các, Nhị ca phong lưu khoái hoạt cả ngày.”
“Tam tỷ và ta chênh lệch nhau 120 tuổi, vốn tình cảm của hai bên cũng không thâm, cộng với trước kia Tam tỷ mất đi người trong lòng, tính cách quái gở, lục thân không nhận.”
“Cho dù là huynh muội ruột thịt, ngoại trừ công việc ở bên ngoài, bất cứ việc tư nào cũng sẽ không đồng ý.”
Đậu Trường Sinh hiện ra vẻ động dung, vốn cho rằng một mạch củaTiền Tiểu Cửu này, mặc dù là dòng dõi thần tiên nhưng đã là đại hậu duệ lần thứ bao nhiêu của Tiền Tài Thần, không ngờ rằng bọn họ lại là con cháu của Tiền Tài Thần.
Huyết mạch chân chính của thần tiên, con cháu của Thần Ma.
Cảm giác sợi dây chuyền bạc trong tay này cũng phỏng tay, trăm năm trước đã là Thượng tam phẩm, lấy tài lực của Tài Thần Các, lại cộng với huyết mạch Thần Ma, chí ít cũng là một vị Đại Tông Sư.
Nhân tình này quá lớn.
Không khỏi vươn tay đẩy trở về, muốn trả lại vật ấy.
Cách làm nhìn như ngốc, từ bỏ con át chủ bài bảo vệ mạng, nhưng thật ra hành động này rất sáng suốt.
Đối với quý nhân thì tiền tài chỉ tuỳ tiện có thể được, ban thưởng xuống cũng không đau lòng, nhưng đối với người bình thường chỉ cần nhận lấy thì tương lai sẽ là cầm mệnh đi trả.
Không trả, chính là vong ân phụ nghĩa.
Bây giờ nếu là nhận thì chắc chắn trong tương lai sẽ không có cách nào cự tuyệt được chuyện Tài Thần Các nhờ vả.
Tiền Tiểu Cửu vươn tay đẩy cũng không nhận lại, trầm giọng mở miệng nói: “Trường Sinh ca đừng hiểu lầm, Tiểu Cửu giao vật này ra là hi vọng Trường Sinh ca bình an, lưu lại một con át chủ bài cho mình.”
“Phải đợi được đến khi Tiểu Cửu từ Tề Châu trở về, nếu Trường Sinh ca vẫn chưa dùng đến nó thì trả lại cho Tiểu Cửu là được rồi.”
Hai người đối mặt với nhau, ánh mắt chân thành tha thiết, Đậu Trường Sinh cũng hiện lên cảm động, đây là một vị tiểu lão đệ thành thật, vậy mà không thêm vào trong bảng hảo hữu, hơi kỳ quái.
Tiền Tiểu Cửu vỗ nhẹ vào lưng Đậu Trường Sinh, nói một tiếng bảo trọng, sau đó trực tiếp quay người đi về phía cửa, lúc đi đến cửa hắn đưa lưng về phía Đậu Trường Sinh nói:
“Toàn bộ di sản của Trịnh gia đều sắp xếp xong rồi, lúc Trường Sinh ca rời đi thì đích thân có thể lấy đi.”