Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 126: Thương nhân= tổn thương người khác

*Thương nhân "商人" và cụm từ "làm người khác tổn thương" "伤人" đồng âm khác nghĩa

Đi khám bác sỹ? Cô nào có nhiều thời gian đến thế. Ngay sau đó cô lại phải tập trung vào vụ án của Bana, bận không dừng lại được. Dĩ nhiên, một vụ việc đã can dự tới một vụ giết người chặt xác thì không những được Tố Diệp quan tâm chú ý mà thu hút cả các bác sỹ tâm lý hàng đầu ở Liêm Chúng. Bọn họ bắt đầu cùng chung sức hợp tác, ví dụ như có thêm sự trợ giúp của Hà Minh và Phương Bội Lôi.

Sắc mặt giáo sư Đinh rất nặng nề. Hà Minh ngồi một bên, dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn như đang suy nghĩ chuyện gì. Phương Bội Lôi cúi đầu, chau mày lật giở tài liệu. Còn Tố Diệp đang ngồi đối diện Hà Minh, trong lòng đặt một hộp giấy ăn, nhìn chằm chằm vào hình ảnh điện não đồ trên màn chiếu. Thi thoảng hắt xì hơi, cô lại rút một tờ giấy ra, dùng hết sức lau mũi, đầu mũi bị cọ sát đến ửng đỏ.

“Tại tôi sơ suất rồi.” Cô đã từng trị liệu cho Bana mấy lần, sau đó lại từng làm phân tích điện não đồ trong lúc ngủ cho anh ta. Hôm nay lấy mấy bức điện não đồ đã từng làm ra phân tích mới phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề: “Tôi vừa mới nhìn thấy điện não đồ của anh ấy thể hiện sóng delta là đã vội đưa ra kết luận, tưởng rằng quãng thời gian đó anh ta không nằm mơ nữa, bệnh tình có chuyển biến tốt. Nếu lúc đó phát hiện ra được vấn đề đang tồn tại, có lẽ sẽ tránh được thảm án.”

Con người khi chìm vào giấc ngủ có thể chia thành bốn giai đoạn. Và trong mỗi giai đoạn khác nhau khi ngủ thì sự biến hóa của điện não đồ cũng khác nhau. Ở giai đoạn đầu tiên, tần suất và biên độ sóng đều rất thấp, cơ thể con người hoàn toàn thả lỏng, hô hấp chậm rãi, rất dễ bị đánh thức. Duy trì khoảng mười mấy phút sau khi ngủ là sẽ bước vào giai đoạn thứ hai, điện não đồ sẽ thể hiện những sóng có tần suất cao và biên độ lớn bùng nổ trong khoảng thời gian ngắn, con người trong giai đoạn này rất khó bị đánh thức. Còn khi bước vào giai đoạn thứ ba, tần suất của sóng sẽ tiếp tục giảm, biên độ sóng lại lớn hơn, cho tới khi xuất hiện sóng delta, giai đoạn này sẽ duy trì trong khoảng 40 phút. Khi đại đa số sóng điện não đều xuất hiện sóng delta, giấc ngủ sẽ bước vào giai đoạn thứ tư, các công năng trong cơ thể con người đều sẽ trở nên chậm chạp, mà thông thường người ta hay gọi là giấc ngủ sâu. Còn giấc mơ thường xuất hiện giữa ranh giới của giấc ngủ chập chờn và giấc ngủ sâu, đan xen mà thành.

Quãng thời gian đó Tố Diệp quan sát lại tần suất sóng điện não của Bana lúc ngủ sâu giấc, từ đó mà suy đoán tình trạng nằm mơ của anh ta, nhưng lại phát hiện anh ta ngủ rất ngon không hề mơ mộng, cô đã tưởng sự việc đã tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Một người trưởng thành thường có thói quen dùng các cách khác để trốn tránh hoặc sửa sai cho lỗi lầm của mình, nhưng để chủ động nhận sai là vô cùng khó khăn. Đó cũng là lý do vì sao con người càng sống lại càng giả tạo, cũng như càng sống càng đánh mất bản thân mình. Nhưng Tố Diệp không nghĩ như vậy, trong nhận thức của cô, sai tức là sai, nhất là khi đối mặt với công việc.

Giáo sư Đinh an ủi cô vài câu, còn thái độ của Hà Minh cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa, có lẽ thấy xót xa khi thấy nước mắt nước mũi của cô chảy ròng ròng: “Nếu ngăn chặn bọn tội phạm là việc của cảnh sát, thì việc chúng ta làm được chỉ là làm yên lòng mọi người. Nếu có sai sót chỉ có thể nói là mọi người đều làm sai. Bác sỹ Tố! Về vấn đề nhận thức hành vi, Bana tuyệt đối không có vấn đề, vấn đề nằm ở bệnh rối loạn mạch máu não trong bán cầu não phải của anh ta, nó thậm chí đã bắt đầu gây khó khăn cho cả đầu mút dây thần kinh rồi.”

Giọng Tố Diệp khàn khàn, giơ tay lên day mạnh trán: “Bán cầu não phải một khi xuất hiện rối loạn mạch máu não cũng tức là người đó không bao giờ nằm mơ.” Nghiên cứu chứng minh, khi con người nằm mơ, các thông tin về cảm giác sẽ được vận chuyển từ bán cầu não phải qua bán cầu não trái, như vậy người nằm mơ mới có thể kể lại giấc mơ của mình.

Bana vẫn luôn miêu tả cho cô giấc mơ của anh ta, thậm chí mỗi một chi tiết đều sống động như thật. Cô luôn cho rằng chẳng qua đó là vì giấc mơ ấy lặp đi lặp lại, thế nên ký ức rõ nét cũng là chuyện bình thường. Nhưng trên thực tế, khi Hà Minh tiến hành trị liệu nhận thức cho anh ta mới phát hiện thì ra anh ta là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn mạch máu não ở bán cầu não phải. Cô nghiên cứu về giấc mơ, biết rất rõ một khi bệnh nhân mắc phải căn bệnh này thì tuyệt đối không thể nằm mơ, nói cách khác, mỗi một hoàn cảnh Bana từng miêu tả cho cô đều không phải là mơ!

Phương Bội Lôi cúi đầu nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, sắc mặt tiều tụy, nhìn ra được vì vụ án này của Bana, cô ta cũng đã tốn không ít tâm sức: “Anh ta là một bệnh nhân rất khó hợp tác với bác sỹ, tâm lý chống cự lại việc bị thôi miên rất mãnh liệt. Thế nên khi tôi đi vào tiềm thức của anh ta cũng phát hiện từ đầu tới cuối anh ta vẫn giữ lại một vài chuyện. Nhưng không sao, tôi vẫn lấy được một điểm quan trọng nhất.”

Tố Diệp nhìn về phía cô ta.

“Đúng như chúng ta đã biết, ngoài lần này Bana tới Trung Quốc sinh sống và làm việc lâu dài ra, trước kia đã từng tới Trung Quốc một lần. Mà chuyến du lịch lần đó khiến anh ta rất không vui vì anh ta đã tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn giao thông. Địa điểm xảy ra vụ án nằm ở gần Môn Đầu Câu. Người tài xế đó đã đâm vào một cô gái tới đó du lịch, vì không muốn để lại hậu họa, người tài xế đã điên cuồng tiếp tục cán chết cô gái đó, sau đó cắt tan tành thi thể ra và chôn xuống một mảnh đất hoang gần căn biệt thự.” Phương Bội Lôi báo cáo, nét mặt nghiêm trọng.

Đầu Tố Diệp càng đau hơn, im lặng một lúc lâu cô mới nói tiếp: “Trải nghiệm này tất nhiên sẽ kích động tới Bana. Bana vốn tính tình nhút nhát, lúc đó lại nói tiếng Trung không lưu loát, thế nên hoàn toàn không lựa chọn việc báo cảnh sát. Bao nhiêu năm nay anh ta không hề biết rằng, thật ra cảm giác áy náy tận sâu trong lòng mình chưa hề được xóa bỏ. Thế mới nói, con người không được để mình có cảm giác tội lỗi, nếu không cả đời này sẽ gặp ác mộng. Bana có thể lựa chọn quên đi chuyện này nhưng tiềm thức thì vĩnh viễn không thể quên. Lần thứ hai khi anh ta tới Trung Quốc cũng là khi anh ta bắt đầu chuyến hành trình chuộc tội của mình. Vì vậy, giấc mơ mà anh ta miêu tả chính là những gì anh ta tận mắt chứng kiến, Bana mắc chứng…”

“Mộng du!” Tất cả mọi người đồng thanh lên tiếng. Cùng lúc ấy, bầu không khí càng trở nên nặng nề và lạnh lẽo.

Tố Diệp nhắm chặt mắt lại, nét mặt phiền muộn.

“Vì lý do sức khỏe của vợ mình không tốt, cần một nơi có không gian yên tĩnh, không khí trong lành để dưỡng bệnh, anh ta đã chọn ở gần Môn Đầu Câu, thật ra cũng là sự lựa chọn theo tiềm thức. Cũng vì sự day dứt trong lòng, nên đã mắc chứng mộng du, mỗi khi tới Môn Đầu Câu thăm vợ, tới buổi tối anh ta lại mộng du tới hiện trường nơi từng xảy ra án mạng, vốn dĩ chỉ là sự chuộc tội của tiềm thức, không ngờ anh ta đã thật sự nhìn thấy thêm một vụ chặt xác nữa. Mà não bộ của con người có khả năng tự bảo vệ, nó không cho phép cơ quan chức năng bị tổn hại, cũng không cho phép Bana chủ động tìm lại đoạn hồi ức đã bị đóng chặt đó. Nhưng tiềm thức của con người cũng rất thực tế, né tránh cơ chế kiểm soát của đại não khiến Bana nhớ tất cả mọi chuyện. Đương nhiên, Bana coi tất cả chúng là giấc mơ nhưng thực chất là sự việc thật đã xảy ra. Chỉ là anh ta đã nhầm lẫn về mặt thời gian, là anh tận mắt chứng kiến tội phạm sau đó mới hình thành nên hình ảnh. Vì ở nơi hoang vu, nên thi thể rất khó bị phát hiện, điều tra cũng cần thời gian, thế nên việc công bố với bên ngoài sẽ phải trì hoãn, thế nên sẽ khiến Bana ngộ nhận rằng trong giấc mơ anh ta đã biết trước được vụ án.”

Sau khi cô dứt lời, phòng họp rơi vào im lặng. Có lẽ, mỗi người đều đang tự kiểm điểm bản thân, nếu họ phát hiện ra sớm hơn một chút…

“Bana mắc chứng mộng du, ở chỗ chúng ta có thể có được phân tích và chứng cứ chính xác, nhưng vấn đề là phải xem phía cảnh sát.” Giáo sư Đinh từ đầu tới giờ không phát biểu gì cuối cùng cũng lên tiếng, thở dài: “Quan trọng là cảnh sát có chịu tin rằng Bana vô tội không.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tố Diệp, vì đều biết em trai cô đang là người phụ trách vụ án này. Tố Diệp rút ra một tờ khăn giấy, xì mạnh, như vậy mới có thể chặn lại cảm giác muốn hắt hơi. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh tách cà phê.

Điện thoại như có cảm ứng vậy, đột ngột reo vang. Cô giơ tay ra lấy theo phản xạ, vô tình đụng trúng tách cà phê, một giọt cà phê nóng hổi bắn vào ngón tay cô. Sau một giây chau mày, cô vội vàng nhận máy, thư ký bên cạnh lập tức rút giấy ra lau sạch bàn họp.

Phòng họp rất yên tĩnh, tới mức có thể nghe được giọng nói của Tố Khải ở đầu kia điện thoại. Tố Diệp đi tới trước cửa sổ, nhìn dòng xe cộ đi lại như mắc cửi phía dưới và bóng đèn lập lòe xanh đỏ cách đó không xa, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo. Cô vẫn đang nghe máy, trong quá trình không hề chen vào, cho tới khi Tố Khải dứt lời mới lãnh đạm trả lời: “Được, chị đồng ý!” Nói xong cúp điện thoại.

Trở về chỗ ngồi, ngón tay cô vẫn còn đau rát vì bỏng, nhưng đã không còn quan trọng nữa. Ngước mắt lên nhìn mọi người, cô thở dài nặng nề: “Phía cảnh sát đã không còn nghi ngờ Bana nữa, vì họ đã bắt được hung thủ thực sự.”

“Tốt quá rồi! Nếu không chúng ta còn phải căng thẳng lo lắng.” Phương Bội Lôi cũng thở phào, nét mặt trở nên tươi tỉnh hẳn.

“Có câu, người đáng thương tất có chỗ đáng ghét.” Tố Diệp bổ sung: “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Năm xưa Bana tận mắt chứng kiến vụ tai nạn giao thông, nạn nhân chính là vợ chưa cưới của hung thủ. Thì ra năm xưa anh ta cũng có mặt ở hiện trường, chỉ có điều đứng ở quá xa không kịp thời tới cứu, đã phải tận mắt chứng kiến vợ chưa cưới của mình bị cán chết. Cái chết của cô ấy khiến tinh thần của anh ta chịu đả kích nghiêm trọng, sau khi chôn xác vợ chưa cưới, người phụ nữ đầu tiên anh ta ra tay giết hại chính là vợ của người tài xế đó. Người tài xế ấy tối ngày đau khổ, trong một lái xe đã tử nạn. Nhưng tâm lý báo thù của tội phạm đã có sự lệch lạc, anh ta liên tiếp gây án hết lần này tới lần khác, chỉ không ngờ đã bị bệnh nhân mắc chứng mộng du là Bana bắt gặp. Cảnh sát đã tìm được phần mộ người vợ chưa cưới đã ngọn núi phía sau ngôi biệt thự, thi thể bị anh ta chặt xác rất dễ nhận. Anh ta mắc chứng cưỡng ép thế nên các thi thể luôn được xếp đặt rất ngay ngắn, gọn gàng.”

Giáo sư Đinh bất lực lắc đầu, lại là một số phận đáng thương khác.

Hà Minh rất lanh lợi: “Xem ra phía cảnh sát đã ra lệnh cho cô.”

Tố Diệp khịt mũi: “Phía cảnh sát đã chính thức khởi tố vụ án, nhưng còn cần một bản báo cáo phân tích tâm lý tội phạm.”

“Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng đi làm báo cáo phân tích gì đó cho hắn ta đâu.” Phương Bội Lôi nhíu mày: “Một tên tội phạm vô nhân tính, dù có quá khứ đáng thương thế nào đi nữa cũng không thể tùy tiện mang tính mạng con người ra làm trò đùa như vậy được. Bác sỹ Tố, cô nên cẩn thận một chút.”

Tố Diệp thở dài: “Đây là công việc của chúng ta.”

Giáo sư Đinh gật đầu: “Bác sỹ Tố nói đúng. Có những lúc ngành nghề của chúng ta không khác gì các bác sỹ bình thường cả. Cái chúng ta đưa ra là sự thật, không liên quan gì tới bối cảnh lai lịch của người đó.”

Sự việc kết thúc được một thời gian, Tố Diệp khuyên Bana nhập viện trị liệu. Bana sau khi biết bệnh tình của mình, trầm lặng một lúc lâu mới đồng ý. Tố Diệp cuối cùng cũng có thể thở phào, đang do dự không biết phải báo cáo việc này với Niên Bách Ngạn đang đi công tác như thế nào thì đã nghe được một tin tức khiến người ta phải đau đầu: Bana đã bị Niên Bách Ngạn sa thải!

Chính Diệp Lan đã báo với cô tin này. Lúc đó cô đang vụng về pha thuốc cảm cúm để uống, vừa nghe được tin này chẳng nói chẳng rằng, lái xe một mạch tới tập đoàn Tinh Thạch. Lúc đó mới được biết, thì ra Bana lại chạy về làm việc, chỉ là không ngờ rằng khi đang cắt kim cương, anh ta nhất thời lỡ tay, hủy hoại cả một viên kim cương hoàn hảo. Chuyện này bị Niên Bách Ngạn vừa hay đi công tác trở về sớm, bắt tận tay, trong lúc giận dữ không những yêu cầu anh ta phải đền số tiền của viên đá gốc, còn sa thải anh ta. Chính vì hiểu tình trạng của Bana, nên Tố Diệp rất bất bình. Diệp Lan ngăn cô lại, dè dặt nói: “Anh rể không có trong phòng làm việc đâu, vừa xuống máy bay đã tới thẳng trung tâm cắt mài rồi.”

Tố Diệp cười khẩy: “Sao? Còn muốn tới xem Bana có ăn trộm ăn cắp gì của anh ta không chứ gì?”

“Không phải vậy đâu, chị đừng nghĩ xấu về anh rể như thế, viên kim cương đó chẳng phải đã bị Bana làm hỏng rồi sao? Nhưng dù sao cũng phải có hàng cho khách, anh rể tới trung tâm cắt mài là định sẽ đích thân cắt lại một viên kim cương khác.”

“Hả?”

“Vì cả tập đoàn Tinh Thạch, người biết sử dụng kỹ thuật cắt mài bằng lửa xanh ngoài Bana ra chỉ còn anh rể mà thôi.” Diệp Lan nét mặt tự hào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất