Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 11 - Chương 509: Mọi việc cứ nghe anh, được không?

Bắc Kinh, tám giờ tối.

Lâm Yêu Yêu từ công ty trở về. Vừa vào đến cửa, cô bé giúp việc Hỷ Bảo đã đứng đón ngay ngoài cửa. Cô bé đón lấy chiếc túi của Lâm Yêu Yêu rồi thấp giọng nói với cô: Chị Yêu Yêu! Cô Nguyễn đến rồi!

Lâm Yêu Yêu nghe xong ngẩn người, nhưng chẳng mấy chốc, áp lực tấn công bất ngờ.

Sau khi đi nghỉ tuần trăng mật trở về, Diệp Uyên đã thực hiện lời hứa của anh, phủ quyết quyết định lúc trước của Nguyễn Tuyết Mạn, khăng khăng muốn ra ngoài ở riêng. Ban đầu đương nhiên Nguyễn Tuyết Mạn sẽ không đồng ý, bà ta gần như vừa khóc vừa gào còn định treo cổ tự tử, làm cho Lâm Yêu Yêu cảm thấy không đành lòng, mấy lần đã muốn thỏa hiệp.

Nhưng Diệp Uyên quá hiểu Nguyễn Tuyết Mạn, chẳng qua chỉ là mấy trò khổ nhục kế. Anh bèn dùng lý lẽ thuyết phục, lấy tình cảm lay động. Nguyễn Tuyết Mạn thấy thái độ của Diệp Uyên kiên quyết, đã lấy lý do anh thường xuyên phải bay tuyến quốc tế, sợ Lâm Yêu Yêu cô đơn, muốn họ tới sống cùng bà ta. Lâm Yêu Yêu muốn mọi chuyện êm dịu bèn khuyên Diệp Uyên. Diệp Uyên cũng tạm thời đồng ý.

Nhưng mới sống chung được mấy ngày, Nguyễn Tuyết Mạn đã hoàn toàn thể hiện uy quyền của mẹ vợ ra, bắt Lâm Yêu Yêu phải luôn ghi nhớ thân phận dâu trưởng của mình trong nhà họ Diệp, can dự vào cuộc sống bình thường của cô. Đến cả thời gian thức dậy mỗi ngày cũng có giới hạn, buộc phải dậy lúc sáu giờ, sau đó tự tay làm bữa sáng cho bà ta, không cho phép Lâm Yêu Yêu tiệc tùng bên ngoài, buổi tối tan ca là phải về nhà. Ngoài những điều này ra, bà ta còn yêu cầu rất hà khắc việc ăn mặc của cô, ví dụ như không được mặc những bộ quần áo quá hở hang.

Quần áo Lâm Yêu Yêu mặc rất ít có bộ hở hang, thế nên về điểm này không có gì phải sợ. Nhưng điều đáng sợ là, Nguyễn Tuyết Mạn cấm cô không được mặc váy, nhất là khi ở trong văn phòng, nhất thiết phải mặc quần dài. Giày cao gót không được quá cao, cũng không được quá thấp. Quá thấp sẽ làm xấu đi hình tượng phu nhân chủ tịch, còn quá cao thì trông lại quá lẳng lơ, phong tình. Thế nên giày cao gót luôn phải giữ ở mức độ khoảng năm, sáu phân.

Tất cả tiền lương của Lâm Yêu Yêu cũng phải nộp lại hết. Nguyễn Tuyết Mạn có toàn quyền quản lý gia đình này.

Đương nhiên còn có một số quy định lặt vặt khác. Ví dụ như: Lúc ăn cơm, mặt mày không được hớn hở, phải biết ăn trông nồi, ngồi trông hướng. Tới dịp cuối tuần bắt buộc phải đi tham gia một số hoạt động đoàn thể của các phu nhân. Chỉ được chơi mấy trò chơi thể thao như bowling, yoga. Phải có thời gian cố định để tham gia các bữa tiệc, các buổi triển lãm đồ cao cấp…

Qua nhiều lần bị giày vò, Lâm Yêu Yêu dĩ nhiên chịu không nổi, nhưng cô chưa bao giờ oán thán trước mặt Diệp Uyên. Cô cảm thấy bây giờ Nguyễn Tuyết Mạn sống đơn độc một mình cũng đáng thương lắm. Nhưng dần dà, Nguyễn Tuyết Mạn dường như càng lúc càng trở nên quá đáng, thậm chí còn thường xuyên mang nhà gái ra nói, đại ý vẫn là cảm thấy cô trèo cao.

Diệp Uyên thận trọng nhận ra vấn đề. Cuối cùng có một hôm, anh hỏi được từ Lâm Yêu Yêu rất nhiều chuyện, trong giây phút bàng hoàng đã quyết định kiểu gì cũng phải sống riêng. Ban đầu Nguyễn Tuyết Mạn mắng Diệp Uyên là không có lương tâm, Diệp Uyên bèn lôi chuyện cháu nội tương lai ra, nói với bà ta rằng muốn được thấy cháu nội thì phải cho họ một chút không gian.

Câu nói này hệt như “Thượng phương bảo kiếm”. Nguyễn Tuyết Mạn đã lập tức đồng ý.

Diệp Uyên lấy tên của Nguyễn Tuyết Mạn mua một căn nhà, không quá xa nhà của họ. Dẫu sao nghĩ tới chuyện mẹ sống một mình, anh cũng không yên tâm, nên còn mời thêm hai người giúp việc. Một người là quản gia cũ của nhà họ Diệp, chuyên chăm sóc cho Nguyễn Tuyết Mạn. Người còn lại là một cô gái Tứ Xuyên, nhỏ tuổi hơn một chút, rất khéo ăn nói cũng rất chính trực, do Lâm Yêu Yêu lựa chọn.

Khi Lâm Yêu Yêu hỏi cô bé: Em tên là gì?

Cô bé cười rất thật thà, đáp: Em là Hỷ Bảo.

Lâm Yêu Yêu cảm thấy cái tên này rất may mắn, thế nên Diệp Uyên đã mời Hỷ Bảo tới giúp việc nhà.

Sự việc cuối cùng cũng bình yên trở lại. Thế nhưng Nguyễn Tuyết Mạn cứ cách vài ba hôm lại tới nhà Diệp Uyên. Lần nào bà ta cũng vênh váo cái mác mẹ chồng. Lâm Yêu Yêu coi bà ta già cả, không thèm chấp. Khi Diệp Uyên không có ở nhà, cô cũng nhắm một mắt, mở một mắt cho êm chuyện.

Tuy rằng Lâm Yêu Yêu cố gắng không để bụng, nhưng chỉ cần Nguyễn Tuyết Mạn tới nhà là sẽ luôn đưa ra cho cô vô vàn các vấn đề hóc búa, khiến cô cũng có gánh nặng tâm lý.

Thế nên khi nghe thấy Hỷ Bảo nói Nguyễn Tuyết Mạn vừa tới, cô bèn hít sâu một hơi, chôn vùi tiếng thở dài vào lòng, nghĩ bụng chưa biết chừng lại bắt cô tham gia hoạt động hay buổi gặp mặt gì rồi, vì ngày mai chính là thứ bảy.

Không phải vì cô không muốn tham gia mấy hoạt động đó. Quan trọng là vì hai lần trước đi cùng Nguyễn Tuyết Mạn dự mấy hoạt động của mấy vị phu nhân, khi đối phương rõ ràng có ý khích bác thân phận của cô, Nguyễn Tuyết Mạn không những không nói đỡ cho cô lại còn thở dài: Ai bảo con tôi thích cơ chứ, hết cách thôi!

Tuy Lâm Yêu Yêu quả thực là một cô bé Lọ Lem nhưng cũng sẽ có những cảm xúc đối chọi.

Diệp Uyên đã bay tuyến quốc tế, chẳng biết tối nay có quay về được không. Cứ nghĩ tới việc mẹ chồng đang trấn thủ trong nhà, Lâm Yêu Yêu lại chẳng biết làm sao, chỉ có thể bấm bụng đi vào.

Hỷ Bảo nói với cô rằng: Sắc mặt của cô Nguyễn rất khó coi.

Lòng Lâm Yêu Yêu lại nặng thêm một phần.

Vào nhà, cô thấy Nguyễn Tuyết Mạn đang ngồi trong phòng ngủ của họ, nét mặt quả thực rất âm u. Thấy cô quay về, bà ta bực bội nói một câu: “Cô đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn hỏi cô!”

Lâm Yêu Yêu nghe thấy tiếng trái tim đập những nhịp căng thẳng. Cô giơ tay khép cửa phòng ngủ lại.

“Thưa mẹ!” Cô đặt túi xách xuống.

Nguyễn Tuyết Mạn không lên tiếng. Bà ta vứt “bộp” mấy thứ trong tay lên mặt bàn: “Cô nói đi! Đây là thuốc gì?”

Lâm Yêu Yêu nhìn theo tay của bà ta. Một hộp thuốc yên lặng nằm đó. Sắc mặt cô chuyển từ sự ngỡ ngàng ban đầu trở thành ngượng ngập. Nguyễn Tuyết Mạn thấy vậy đứng bật dậy, nói với vẻ không vui: “Cô giấu con trai tôi uống mấy thứ này có phải không? Lâm Yêu Yêu! Cô đúng là đồ đàn bà thâm độc. Đã không muốn sinh con cho nhà họ Diệp chúng tôi thì còn gả về nhà này làm cái gì? Cô có tư cách gì uống mấy loại thuốc này? Đã bàn bạc với con trai tôi chưa mà được uống?”

Lâm Yêu Yêu bỗng chốc á khẩu. Chuyện này phát sinh quá đường đột, khiến cô không thể tiếp chiêu. Đích thực, Diệp Uyên không biết chuyện cô uống thuốc.

Nguyễn Tuyết Mạn càng được thể làm già: “Giờ cô đã là con dâu của nhà này rồi, sinh con cháu nối dõi cho nhà họ Diệp là chuyện quá đỗi bình thường. Cô uống thuốc thế này là có ý gì?”

Lâm Yêu Yêu phát đau đầu vì mấy lời ồn ào của Nguyễn Tuyết Mạn. Rất lâu sau có mới hỏi: “Tại sao mẹ lại vào phòng ngủ lục lọi đồ đạc của chúng con?”

“Đây là phòng của con trai tôi. Tôi vào lục lọi bất cứ thứ gì cũng không phạm pháp chứ? Sao? Cô chột dạ à? Hôm nay tôi cứ tới lục đồ đấy, đã sao? Nếu không phải vì tôi lục ra, tôi và con trai tôi sẽ mãi mãi không biết đã bị cô qua mặt!”

Lâm Yêu Yêu cũng bình tĩnh lại rất nhanh. Cô nén giận, nói: “Mẹ! Phòng này đúng là của Diệp Uyên. Mẹ cũng có quyền ra vào, nhưng cũng cần phải tôn trọng quyền riêng tư của con cái chứ ạ? Cho dù không phải vì con, vì con trai mẹ, mẹ cũng phải làm vậy!”

Nguyễn Tuyết Mạn vừa nghe vậy, cả người đã giận run lên: “Hay lắm! Giờ cô đang lên lớp tôi phải không?” Nói rồi bà ta lấy di động ra: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Diệp Uyên!”

Đầu Lâm Yêu Yêu sắp nổ tung đến nơi nên cũng mặc kệ bà ta.

Bà ta đang định gọi thì Hỷ Bảo gõ cửa vào và nói: Anh Diệp về rồi ạ!

Lâm Yêu Yêu sững người, không ngờ tối nay anh đã quay về. Còn mải suy nghĩ đã có người đi vào. Cửa vừa đóng lại, Nguyễn Tuyết Mạn như gặp được cứu tinh, lập tức lao tới.

Chẳng mấy chốc, Lâm Yêu Yêu đã nghe thấy tiếng Nguyễn Tuyết Mạn nức nở mách tội: Uyên à! Cái con vợ đó của con thực sự quá lợi hại rồi. Bây giờ nó lại còn dám cưỡi lên cổ mẹ, dạy bảo mẹ cơ đấy…

Lâm Yêu Yêu không đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ uể oải gập người ngồi xuống sofa.

“Con mau lại đây mà xem, xem cái con vợ tốt đẹp mà con cưới về đã giấu con làm chuyện gì!” Nguyễn Tuyết Mạn kéo Diệp Uyên vào trong phòng ngủ, vội vàng lấy chỗ thuốc trên mặt bàn lên cho anh xem.

Diệp Uyên cầm tờ hướng dẫn sử dụng của hộp thuốc lên, chết đứng.

Lâm Yêu Yêu muốn giải thích gì đó, nhưng lại chẳng thể nói được câu nào.

“Cả con cũng bị nó lừa gạt phải không? Đây chính người vợ mà con cưới về đấy. Diệp Uyên! Ngay cả con nó cũng không muốn sinh cho con, rốt cuộc con thích nó ở cái điểm gì?” Nguyễn Tuyết Mạn chữ nào chữ nấy đều nhắm chuẩn.

Diệp Uyên ngước mắt lên nhìn Lâm Yêu Yêu, ánh mắt có phần tối đi. Lâm Yêu Yêu thì cúi gằm, giữ im lặng.

“Uyên à! Con…”

“Mẹ!” Diệp Uyên lên tiếng ngắt những lời cáo buộc của Nguyễn Tuyết Mạn, rồi anh nhìn về phía bà ta, nở nụ cười: “Việc cô ấy uống thuốc, con biết. Là con bảo cô ấy uống đấy!”

“Cái gì?” Nguyễn Tuyết Mạn thất kinh.

Lâm Yêu Yêu cũng ngước lên nhìn Diệp Uyên với vẻ sửng sốt.

Diệp Uyên thản nhiên liếc qua Lâm Yêu Yêu rồi tươi cười đút chỗ thuốc vào trong túi, an ủi Nguyễn Tuyết Mạn: “Bây giờ con toàn phải bay tuyến quốc tế nên bận túi bụi, thế nên vẫn chưa muốn có con ngay. Vì thế con mới bảo cô ấy uống thuốc. Mẹ hiểu lầm Yêu Yêu rồi, có trách thì mẹ cứ trách con!”

“Uyên à! Con nói năng linh tinh gì vậy? Bận việc thì không đẻ con nữa sao? Đó thật sự là cái cớ của con hay con đang nói đỡ cho nó?” Nguyễn Tuyết Mạn quyết không bỏ qua: “Trong nhà có cả đống người giúp việc lớn nhỏ. Nếu thật sự sinh con còn phiền hai đứa phải làm gì hay sao? Con coi gia đình chúng ta là gia đình bình thường thật đấy à? Theo mẹ thấy, đây là ý của vợ con, con chỉ đang bênh nó thôi! Đang yên đang lành ra ngoài làm việc làm cái gì? Đã lấy chồng rồi thì phải hiểu được địa vị và phận sự của mình trong cái nhà này. Uyên à! Ngày trước mà con lấy Tịch Khê thì đã chẳng có mấy chuyện bát nháo này!”

“Mẹ! Mẹ nói vậy là không đúng rồi!” Ngữ khí của Diệp Uyên có phần nặng nề: “Chuyện này mẹ thật sự không thể trách Yêu Yêu được, đây đúng là chủ ý của con. Còn nữa, mẹ đừng hơi một tý là lôi Tịch Khê ra có được không? Giờ con đã lấy Yêu Yêu thì cô ấy chính là vợ của con. Đây đã là sự thật được xác định rồi. Lẽ nào mẹ không muốn gia đình con được thuận hòa, vui vẻ sao?”

Nguyễn Tuyết Mạn tức giận nhìn Diệp Uyên: “Được! Con cứ bênh nó chằm chặp đi. Rồi có ngày con sẽ hối hận!”

Dứt lời, bà ta xông ra khỏi phòng, nộ khí bừng bừng.

Diệp Uyên gọi Hỷ Bảo tới, dặn con bé đi theo Nguyễn Tuyết Mạn, đưa bà về tận nhà mới thôi. Hỷ Bảo gật đầu, vội vàng đuổi theo.

Khi tất cả mọi việc bình yên trở lại, Diệp Uyên mới móc hộp thuốc ra, lôi từ trong ra mấy vỉ thuốc. Nhìn thấy đã có mấy viên trống rỗng, nét mặt anh có phần lạnh lùng.

Anh đi tới bên sofa, ngồi xuống, nhìn chỗ thuốc trong tay, im lặng hồi lâu.

Lâm Yêu Yêu mím môi, cảm thấy cổ họng khô rát. Cô nhìn đi chỗ khác, trong đầu chỉ hiện lên câu nói ban nãy của Nguyễn Tuyết Mạn: Ngày trước mà con lấy Tịch Khê thì đã chẳng có mấy chuyện bát nháo này!

Tim cô nghẹn lại, có chút khó chịu, nhưng lại không thể trút ra ngoài.

Diệp Uyên nãy giờ vẫn không nói câu nào. Nhìn một lúc, anh mới từ từ bật từng viên thuốc còn lại ra, sắc mặt u ám đến kinh người. Lâm Yêu Yêu không biết anh định làm gì, nên nhất thời cũng chẳng biết nói gì. Cô cũng giữ im lặng.

Rất lâu sau, Diệp Uyên mới lên tiếng, giọng nói rất thấp: “Yêu Yêu! Sau này đừng uống mấy loại thuốc này nữa, không tốt cho sức khỏe của em đâu!”

Nói rồi, anh đứng dậy vứt cả đống thuốc cùng hộp thuốc trong tay mình vào trong thùng rác.

Lâm Yêu Yêu cúi đầu, sống mũi hơi chua xót.

Diệp Uyên ngồi lại xuống bên cạnh cô, giơ tay kéo cô vào lòng. Sắc mặt anh đã thoải mái hơn ít nhiều. Anh dịu giọng nói: “Sinh cho anh một đứa con đi!”

Một cảm giác ấm ức vu vơ từ đầu kéo tới. Lâm Yêu Yêu cũng chẳng biết mình bị làm sao, cũng chẳng hiểu tại sao lại bất ngờ có cảm xúc này. Cô đỏ mắt, gạt tay anh ra: “Diệp Uyên! Anh không thể như vậy được! Anh không thể cưỡng bức để có được tôi, cưỡng ép tôi lấy anh, giờ lại còn ép buộc tôi sinh con cho anh!”

Dứt lời, cô đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ngủ.

Diệp Uyên sững người ngồi ở đó rất lâu…

Cùng là vấn đề con cái, dường như Tố Diệp và Lâm Yêu Yêu có chung một số phận, nhưng… lại có chút khác biệt.

Vì cuối cùng Tố Diệp cũng gật đầu, thế nên Niên Bách Ngạn một lần nữa mời tiến sỹ Ray Strand tới La Paz để chẩn đoán. Sau khi người trợ lý kiểm tra xong cho Tố Diệp, lúc đợi kết quả, tiến sỹ Ray Strand bắt đầu hỏi cô mấy câu đơn giản.

“Niên phu nhân! Cô phát hiện tình trạng này của mình từ khi nào?”

Tố Diệp há miệng, suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Là… sau khi đứa con không còn nữa.”

“Lúc đó cô chọn uống thuốc hay chọn phẫu thuật?” Tiến sỹ Ray Strand hỏi rất tường tận.

Trái tim Tố Diệp như bị một lưỡi dao chà qua xát lại đến đau đớn. Cô cảm thấy cổ họng mình thắt lại. Cô muốn nói ra sự thật nhưng lại ngại có mặt Niên Bách Ngạn ở đây, đành bấm bụng nói: “Tôi chọn thuốc…”

“Là sảy thai tự nhiên!” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng ngắt lời cô.

Tố Diệp hoảng hốt quay đầu nhìn anh.

Anh chỉ nhìn cô mỉm cười, rồi giơ tay khoác qua vai cô.

“Sảy thai tự nhiên?” Tiến sỹ Ray Strand nhíu mày, sắc mặt nặng nề.

Niên Bách Ngạn nói nốt giúp Tố Diệp những lời còn lại: “Khi ở trong nước, các bác sỹ chẩn đoán cơ thể vợ tôi không phù hợp để mang thai. Đứa bé đã bị sảy khi tâm trạng cô ấy phải chịu kích động.”

Nghe xong, tiến sỹ Ray Strand thì gật gù như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Còn Tố Diệp, cõi lòng cô sớm đã cuộn dâng sóng lớn!

Không thể nào.

Làm sao anh lại biết được sự tình? Sao lại có thể biết tường tận đến mức đó?

Tim cô bắt đầu đập thình thịch, làm cho lồng ngực cô đau đớn không thôi. Cô không muốn anh biết sự thật, không muốn một chút nào. Nhưng anh cứ thế lặng lẽ biết chuyện, biết từ lúc nào cô còn chẳng rõ.

Dường như Niên Bách Ngạn cũng nhận ra tâm trạng có sự thay đổi. Anh thu chặt tay lại.

“Vậy bây giờ cô có đang áp dụng biện pháp tránh thai nào không?” Tiến sỹ Ray Strand lại hỏi.

Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô. Anh cảm thấy là không.

Nhưng Tố Diệp trầm mặc, rất lâu sau mới khẽ nói một câu: “Có…”

Cả cơ thể cao lớn của Niên Bách Ngạn chợt cứng đờ. Nét mặt anh bàng hoàng. Anh không biết là cô đã tránh thai, sao có thể?

“Sau khi mất con, tôi đã… tiêm thuốc tránh thai.” Lúc ấy cô một lòng muốn rời khỏi Niên Bách Ngạn, vì đau lòng, vì tuyệt vọng, càng vì sự khiếm khuyết của bản thân. Nhưng cô cũng không dám chắc chắn liệu Niên Bách Ngạn có buông tha như vậy hay không. Lỡ như anh không để cho cô đi, lỡ như anh lại… Thế nên cô đã cầu cứu bác sỹ, đề phòng bất trắc. Không phải cô không thể mang thai, mà là không thể sinh.

Lúc ấy bác sỹ sống chết không đồng ý. Vừa mới làm phẫu thuật làm sao có thể tiêm như vậy được? Nhưng Tố Diệp bất chấp mọi giá cũng phải nghĩ cách. Cô suýt nữa ép bác sỹ rằng sẽ tự sát. Cuối cùng không còn cách nào khác, bác sỹ đành phải tiêm cho cô.

Thế nên, cô không hề lừa gạt Niên Bách Ngạn. Lúc đó cô nói với anh cô đã tránh thai, đây là sự thật.

Còn Niên Bách Ngạn dường như cũng nhớ lại những lời cô từng nói. Một nỗi đau bất chợt dâng lên trong lòng. Không phải là phẫn nộ càng không phải trách móc cô đã giấu giếm anh, ngược lại anh rất đau lòng.

Anh đã ép cô đến mức ấy rồi sao?

Nghĩ lại, anh chỉ muốn tát cho mình mấy cái.

Anh thu tay lại, ôm chặt lấy cô.

Anh muốn hết lòng bảo vệ người con gái này, hết lòng yêu thương vợ mình, chị vậy thôi.

Tố Diệp nghĩ anh sẽ giận tím mặt, thế nên ban nãy khi kể lại chuyện này cô có phần dè dặt. Nhưng bây giờ thấy anh ôm mình rất chặt, khóe mắt cô chợt ươn ướt. Cô nhìn anh, cảm động vì nỗi xót xa hiện lên trong đáy mắt anh.

Bách Ngạn… Bách Ngạn…

Cô thầm gọi tên anh hết lần này đến lần khác.

Cuộc đời này được một người đàn ông như anh yêu thương, quá đủ.

Người trợ lý của Ray Strand bước vào, mang theo kết quả kiểm tra. Tiến sỹ Ray Strand cầm lấy, lần lượt xem thật kỹ.

Tố Diệp bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

Nhưng chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, siết chặt trong tay mình, cho cô một nguồn động viên rất lớn.

Cảm giác căng thẳng đó tan biến một cách kỳ diệu. Cô cảm nhận được rất rõ ràng sức mạnh từ lòng bàn tay anh.

Sau khi xem xong kết quả, tiến sỹ Ray Strand nhìn về phía Tố Diệp: “Có một chuyện có thể khẳng định, việc cô áp dụng biện pháp tránh thai là hoàn toàn chính xác. Nhưng sau này nếu muốn tránh thai, tôi có thể kê cho cô một số loại thuốc không có tác dụng phụ.”

Tố Diệp nghe xong, tim như nứt vỡ.

Giọng nói của cô như biến đi đâu mất. Rất nhiều vấn đề nhức nhối trong lòng cũng hóa thành hư vô.

Vẫn là Niên Bách Ngạn lên tiếng: “Ray Strand! Kết quả thế nào?”

Tiến sỹ Ray Strand đặt kết quả xuống, nét mặt nghiêm túc: “Thật ra việc chẩn đoán của bệnh viện trong nước không có vấn đề gì. Nếu để vợ anh mang thai quả thực rất nguy hiểm.”

“Thế là sao?” Cuối cùng Tố Diệp đã tìm lại được tiếng nói của mình.

Niên Bách Ngạn vỗ nhẹ lên tay cô, ý bảo cô không cần căng thẳng như vậy.

Tiến sỹ Ray Strand nói: “Niên phu nhân! Cơ thể cô muốn thụ thai không thành vấn đề, sẽ thụ thai hoàn toàn bình thường, nhưng điều kiện của tử cung để nuôi dưỡng đứa trẻ trong bụng không tốt. Cũng tức là, cô có thể mang thai, nhưng một khi mang thai, theo sự lớn dần của thai nhi, thì tính mạng của cô cũng sẽ càng ngày càng nguy hiểm. Những chuyện trong y học, chúng tôi không dám chắc một trăm phần trăm, chỉ có thể nói với cô tính nguy hiểm lớn nhất còn tồn tại.”

Trái tim Tố Diệp như bị người ta nắm chặt, sau đó bóp mạnh. Hô hấp của cô trở nên gấp gáp: “Tiến sỹ Ray Strand! Ý ông muốn nói, tôi có thể mang thai?”

Ông ta tỏ ý muốn cô bình tĩnh lại, rồi nói rõ ràng với cô rằng: “Cô có thể mang thai, nhưng rất nguy hiểm. Niên phu nhân! Vấn đề của cô nằm ở sự nguy hiểm này!”

“Tôi chỉ muốn biết nếu tôi mang thai thì khả năng gặp nguy hiểm là bao nhiêu? Hoặc là, có cách gì để giữ lại đứa trẻ hay không?” Tố Diệp hỏi thẳng.

Tiến sỹ Ray Strand sững người.

Niên Bách Ngạn nghe xong nhíu mày, xoay người Tố Diệp lại, thấp giọng nói: “Diệp Diệp! Mọi chuyện cứ nghe anh, được không?”

Tố Diệp không biết anh định thế nào nhưng trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Niên Bách Ngạn bèn nhìn về phía tiến sỹ Ray Strand: “Tôi cần một biện pháp tránh thai tiên tiến nhất, tôi sử dụng!”

“Bách Ngạn!” Cô bàng hoàng.

Cả tiến sỹ Ray Strand cũng không ngờ Niên Bách Ngạn lại nói vậy. Ông ta nhìn anh rất ngạc nhiên, rất lâu sau đôi mắt toát lên một sự ngợi khen: “Rất nhiều đàn ông Trung Quốc không muốn thiệt thòi cho bản thân.”

Niên Bách Ngạn cười khẽ rồi nhìn Tố Diệp: “Sức khỏe vợ tôi không tốt.”

Một câu nói ngắn gọn nhưng đủ để khiến người xúc động.

“Không! Anh không thể…”

“Suỵt…” Niên Bách Ngạn ra hiệu cho cô im lặng.

Tố Diệp nghe như máu huyết trong người đều đang chảy ngược, toàn thân bất lực.

Lại tới buổi tối, Tố Diệp được nhìn ngắm một bầu trời đầy sao trên hồ muối.

Ở đây, về đêm lại càng thiêng liêng, thần thánh.

Không có một bầu trời bị ô nhiễm, ánh sao vô cùng rực rỡ. Mà trước gương khổng lồ trước mắt cô cũng tựa như được gạt vào vô số vì sao.

Từ hồ muối về đến khách sạn, tới tận sau khi lên giường.

Tố Diệp lặng yên nằm trên ngực Niên Bách Ngạn, cảm nhận sức mạnh từ những cơ bắp của anh. Bên tai vẫn là những tiếng anh lẩm bẩm gọi cô trong màn ân ái mãnh liệt, thầm trầm mà quyến rũ.

Cô nhắm mắt lại, thở cùng nhịp thở của anh.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh hành lang trắng xóa của bệnh viện.

Bọn họ kết hôn vội vàng nên không kiểm tra sức khỏe trước khi cưới. Lúc cô kiểm tra, Niên Bách Ngạn tiện thể kiểm tra luôn một lần. Đây là trách nhiệm dành cho đối phương. Cô nhìn thấy anh đi lấy kết quả, nghe được bác sỹ nói với anh rằng: Anh à! t*ng trùng của anh có khả năng sống rất cao, hoạt động rất mạnh mẽ, sức khỏe hoàn toàn không có vấn đề gì.

Những lời sau đó cô không nghe tiếp nữa. Nghĩ đến cơ thể không hoàn chỉnh của mình, lòng cô đau như dao cắt.

Còn cả việc anh đã biết sự thật về đứa bé…

Đêm về, khi cô được anh bế lên giường, cô gần như đã chủ động, thể hiện một sự điên cuồng chưa bao giờ có. Cô muốn dùng hết sức mình cảm nhận sự tồn tại của anh, vì anh hoàn hảo như thế, khiến cô cảm thấy mình… không xứng.

Cô chủ động tạo bất ngờ cho Niên Bách Ngạn. Khiến cho màn ân ái càng thêm triền miên, quấn quýt.

Mở mắt ra, nhìn cánh tay rắn rỏi đang ôm lấy mình, cô kéo tay anh lại, đan vào tay mình. Thật ra, khoảng thời gian này cô đã nghĩ rất kỹ rồi, cô muốn sinh cho anh một đứa con. Suy nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng Tố Diệp cũng biết rõ quyết định của anh. Phải làm sao để thuyết phục được anh mới là vấn đề.

Suy đi tính lại, cô vẫn không nói thẳng.

Ánh mắt cô vô thức dừng lại trên cánh tay anh. Vết sẹo ấy vẫn còn rất rõ ràng. Cô bèn nhớ lại cuộc đối thoại ngày trước với anh.


“Vết thương trên cánh tay anh hình như đã lâu lắm rồi.”

“Đúng là lâu lắm rồi, từ khi còn rất nhỏ.”

“Xem ra không phải là chuyện nhỏ?”

“Coi như là bị thương vì người khác?”

“Người khác?”

“Một đứa bé.”

“Con gái sao?”

“Con gái!”

“Nhìn không ra đấy! Bé tý mà đã vướng vào chuyện tình cảm rồi?”

Vuốt nhẹ lên vết sẹo trên cánh tay anh, cô bất giác nhớ tới một cảnh trong giấc mơ của mình. Cậu bé ấy kéo cô chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng vẫn bị đám người kia đuổi kịp.

Sau đó cô lại nhớ về cảnh tượng ở công viên hải dương, khi anh che cho mình, cảm giác ấy thật thân quen.

Cô nghĩ hết từng cảnh này tới cảnh khác trong giấc mơ. Gương mặt Tưởng Bân biến thành Niên Bách Ngạn, cậu bé đó hình như cũng bị thương. Còn nữa, bây giờ cô đã không thể phân biệt rõ sự khác biệt giữa anh và Tưởng Bân nữa rồi…

“Bách Ngạn!” Tố Diệp xoay người, ngẩng đầu nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh, do dự hỏi: “Lúc nhỏ… chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất