Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 12 - Chương 524: Trở thành chiếc xương sườn của anh

Tố Diệp đã xin nghỉ việc. Sau khi ra khỏi phòng làm việc của giáo sư Đinh, cô đã đánh một đơn xin thôi việc, nhanh gọn, dứt khoát.

Sau khi nhận được đơn, giáo sư Đinh đã gọi cho Tố Diệp rất nhiều cuộc điện thoại nhưng cô không nhận máy. Cuối cùng giáo sư Đinh không còn cách nào khác, đành phải nhắn cho cô một tin: Hà tất phải giận dỗi vì chuyện này chứ? Lẽ nào cô định cả đời này không làm trong ngành tâm lý nữa sao?

Tố Diệp không nhắn lại.

Chỉ có điều, khi đọc được hai câu giáo sư Đinh gửi tới, lòng cô chợt đau nhói.

Thật ra, khi nộp đơn xin thôi việc, Tố Diệp cũng đã ít nhiều cũng đã cảm thấy hối hận. Vấn đề dẫu sao vẫn cứ tồn tại. Hành động của cô có phần bồng bột, nông nổi. Cầm đơn của cô lên tay, Lý Thánh Đản ngỡ ngàng vô cùng. Con bé hết lời khuyên nhủ cô đừng làm thế, rồi nói với cô đạo lý “lùi một bước trời cao biển rộng”, còn nói đây là Trung Quốc chứ không phải nước ngoài, trong công sở vốn không có cái gọi là công bằng.

Nhưng Tố Diệp xuất thân từ người làm nghiên cứu. Khi còn ở nước ngoài, cô toàn ở trong phòng thí nghiệm, còn quá nhiều điều chưa hiểu về cái gọi là “quy tắc ngầm” nơi công sở, mà quan trọng hơn là cô cũng không muốn hiểu. Nhưng có rất nhiều lúc, sự thỏa hiệp và nhượng bộ của một người chưa chắc đã khiến mọi người được chung sống trong hòa bình. Cô biết rất rõ một khi mình chấp nhận bản kiểm tra ấy, cô sẽ phải gánh chịu điều gì.

Có lúc, những người làm trong ngành tâm lý cũng “cứng” như những người nghiên cứu khoa học vậy. Khi đối mặt với công việc của mình, Tố Diệp luôn cứng rắn như thế.

Quan trọng hơn nữa, khi ra khỏi Liêm Chúng, cô vừa hay bắt gặp Phương Bội Lôi. Cô ta nện đôi giày cao gót năm, sáu phân, bước những bước tao nhã. Chiếc đầm công sở ngắn cũn không thể che đi sự phách lối của cô ta.

Bên cạnh cô ta còn có Hà Minh, đang ôm một chồng tài liệu dày cộp trong tay.

Phương Bội Lôi bèn chủ động chào hỏi Tố Diệp, cười đểu: “Yo! Vẫn còn chưa hết giờ làm cơ mà? Sao? Làm bà Niên rồi là muốn bỏ bê công việc à?”

Việc tới tham dự hôn lễ của Tố Diệp đã khiến Phương Bội Lôi chịu kích động. Một là Tố Diệp đã được lấy một người đàn ông mà các cô gái ai cũng tôn là “nam thần”, Niên Bách Ngạn. Không phải cô ta thầm thương trộm nhớ Niên Bách Ngạn, chỉ đơn thuần là ganh ghét Tố Diệp được lấy một người đàn ông tốt như thế. Hai là trong bữa tiệc, Tố Diệp đã chửi mắng cô ta té tát, không sót chỗ nào. Lúc đó cô ta cũng đã uống một ít rượu. Khả năng ăn nói của Tố Diệp đúng là tuyệt vời, khiến cô ta suýt nữa thì muốn treo cổ tự vẫn.

Bình thường, những người lịch sự và chú trọng hình tượng, đặc biệt là phụ nữ, một khi bị bẽ bàng trước mặt ai đó, cô ta sẽ chỉ muốn không bao giờ phải gặp người ấy nữa. Thế nên Phương Bội Lôi rất ghét phải nhìn thấy Tố Diệp. Vừa nhìn thấy Tố Diệp là cô ta lại nhớ tới hình tượng thê thảm của mình trong lễ cưới.

Tố Diệp hiểu tâm lý của Phương Bội Lôi. Cô không nói gì, chỉ cười khẩy, định cứ thế đi thẳng. Nhưng Phương Bội Lôi có vẻ không dễ buông tha: “Nếu tôi mà là cô thì tôi sẽ lập tức tới hiệp hội làm báo cáo kiểm tra đó.”

Nghe xong câu ấy, Tố Diệp dừng bước.

Cô quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Phương Bội Lôi, nhấn mạnh từng chữ: “Không sai! Vì tôi không phải là chị. Ngay cả cái bản mặt mình chị còn chẳng cần nữa, tôi giống chị được sao?”

“Cô nói ai không cần thể diện?” Phương Bội Lôi giận dữ, giậm chân bình bịch, đi tới trừng mắt với cô.

Tố Diệp nhìn cô ta: “Nói chị đấy! Một người nếu biết xấu hổ thì ít nhất sẽ làm những hành động để giữ thể diện của mình. Chị công khai dối trá, ngụy tạo, sau đó sợ đắc tội với Đinh Tư Thừa lại bắt đầu tự bào chữa cho mình. Phương Bội Lôi! Chị sống mệt thật đấy! Chị có bản lĩnh đứng ra nói thì phải có bản lĩnh kiên trì tới cùng chứ, đã muốn hãm hại người khác lại còn lo trước sợ sau, chị làm vậy có ý nghĩa gì sao?”

“Cô…”

“Đừng tưởng tôi không biết mấy suy tính vặt vãnh của chị. Chẳng qua chỉ vì muốn làm trưởng phòng thôi mà? Giờ tôi từ chức rồi, chị có thể bò lên mà không phải lo lắng gì nữa. Nhưng Phương Bội Lôi này, đừng trách tôi không nhắc nhở chị. Loại người dùng thủ đoạn bỉ ổi bán đứng đồng nghiệp như chị không xứng làm trưởng phòng. Chị có tài đức gì để quản lý cấp dưới đây? Một kẻ vì tư lợi cá nhân mà đảo lộn thị phi vốn dĩ không xứng làm một bác sỹ tâm lý, thậm chí còn không xứng làm người!”

“Tố Diệp! Cô ăn nói cho sạch sẽ một chút! Tôi…”

“Được rồi! Đừng ồn ào nữa! Phòng nào phòng nấy vẫn còn khách hàng đấy.” Hà Minh phát đau đầu vì hai người họ, lập tức lên tiếng can ngăn.

Tuy tức giận nhưng Phương Bội Lôi thấy còn khách hàng ở đó nên im miệng, chỉ trừng trừng nhìn Tố Diệp đầy phẫn nộ.

Hà Minh đi tới, đẩy đẩy gọng kính, nhìn cô: “Cô nghỉ việc thật sao? Có bồng bột quá không?”

Từ sau khi Tố Diệp tới phòng tâm lý, ngoại trừ Phương Bội Lôi không ngừng đối đầu với cô ra, còn cả Hà Minh này nữa. Nhưng sau mấy án cùng làm việc với nhau, Hà Minh cũng không còn tỏ ra quá gay gắt với cô nữa. Sau này dần dà Tố Diệp cũng hiểu hơn về con người Hà Minh. Anh ta trong công việc là một người rất cứng nhắc và bảo thủ, trước nay chỉ quan tâm tới công việc, không cần biết người làm là ai. Tính cách không hòa hợp với cộng đồng này cũng khiến anh không biết làm sao để làm việc chung cùng các đồng nghiệp. Dần dần, “không hiểu tình cảm” đã trở thành từ dành miêu tả anh ta.

Tố Diệp gật đầu, nói đã đệ đơn xin từ chức.

Hà Minh lắc đầu tiếc nuối: “Tôi hiểu cách làm của cô. Nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không chấp nhận kiểm tra. Nhưng bác sỹ Tố này, cô đã từng nghĩ tới chưa? Chuyện này thật sự bất lợi đối với cô. Cô mà rời khỏi phòng tâm lý, sau này sẽ phải tự lực cánh sinh rồi!”

Tố Diệp hiểu ý tốt của Hà Minh. Cô nói: “Đây là sự lựa chọn tốt nhất.”

Hà Minh biết đã không thể khuyên cô được nữa, cũng chỉ còn cách gật đầu.

Phương Bội Lôi hừ một tiếng, nói một cách quái gở: “Bác sỹ Hà! Tôi thấy anh lo bò trắng răng rồi thì phải. Thân phận của người ta là gì chứ? Phu nhân của nhà họ Niên, cô hai của nhà họ Diệp, lại còn là đại cổ đông, cô ta không chết đói được đâu!”

Tố Diệp chẳng hơi đâu tranh cãi với loại người như Phương Bội Lôi, cô quay người đi thẳng.

Khi ra khỏi Liêm Chúng, cũng là lúc giờ tan tầm đã điểm.

Người người vội vã qua lại trên đường. Bến xe buýt, ga tàu điện ngầm trở thành những nơi chật chội, bon chen. Đường phố lại càng chật ních nào xe ô tô cá nhân nào taxi.

Tố Diệp ngồi vào ghế lái nhưng chiếc xe vẫn đứng ì trong bãi đỗ xe.

Cô nằm bò lên vô lăng, ruột gan cồn cào khó chịu.

Điện thoại vang lên. Là Niên Bách Tiêu!

Cô nhấc máy. Câu đầu tiên cậu nói là: Hi! Chị không sao chứ?

Giọng của Niên Bách Tiêu cũng có tông khá giống Niên Bách Ngạn. Rất nhiều lúc, nếu tâm trạng của cậu không quá kích động, nói năng không quá khoa trương thì giống Niên Bách Ngạn y như đúc. Trước đây mỗi lần nhận điện thoại của Niên Bách Tiêu, cô lại nhầm tưởng mình đang nói chuyện với anh.

“Vẫn chưa chết!” Cô uể oải đáp lại.

“Em nghe nói chuyện của chị rồi, ở Thượng Hải.” Niên Bách Tiêu nói bằng tiếng Trung.

“Ừm.”

“Chị có vấn đề về trí nhớ, thật sao?” Cậu tò mò.

Tố Diệp nghe câu nói đảo lộn tùng phèo của cậu, đầu như phình to: “Niên Bách Tiêu! Em đang cố tình sát muối vào vết thương của chị phải không?”

Câu ấy rõ ràng đã khiến Niên Bách Tiêu ngây ngốc: “Sát muối? Chị đói ư?”

Tố Diệp ngẩn người, sau đó thì phì cười, tâm trạng bí bách ít nhiều cũng đã thoải mái hơn. Thấy cô cười, Niên Bách Tiêu cũng yên tâm phần nào: “Em có thể ăn cơm cùng chị, nếu chị đồng ý.”

“Em đang ở Thượng Hải cơ mà. Đừng nói mấy lời không có thành ý, nhóc con!” Tố Diệp khó xử.

“Thượng Hải gần Bắc Kinh lắm, đi máy bay.”

“Chị không sao thật mà!” Tố Diệp lên tiếng.

Niên Bách Tiêu hắng giọng: “Thật ra, gọi điện thoại cho chị hôm nay, em muốn nói với chị là, bất luận chị như thế nào, vẫn là người phụ nữ xuất sắc nhất trong lòng em.”

“Cảm ơn em! Tuy rằng ngữ pháp quá tệ nhưng mà chị hiểu rồi.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Tố Diệp vẫn cảm thấy chút ấm áp trong lòng.

Sau khi dự xong cuộc họp cổ đông, Niên Bách Tiêu đã vội vã quay lại Thượng Hải ngay trong đêm. Bên đó phải huấn luyện vất vả thế nào, cho dù không tận mắt chứng kiến cô vẫn có thể tưởng tượng ra. Thậm chí, trong thời gian tập luyện có thể họ còn chẳng có tâm tư quan tâm tới những chuyện diễn ra bên ngoài. Nhưng hôm nay Niên Bách Tiêu lại gọi điện thoại về, thật ra Tố Diệp rất vui.

Niên Bách Tiêu và Niên Bách Ngạn cùng có một điểm chung, đó là thường ngày không giỏi bộc lộ tình cảm. Nói thô một chút thì những lời tốt đẹp chẳng bao giờ nói một cách dễ nghe. Điểm này đã được thể hiện triệt để ở một thanh niên Niên Bách Tiêu đầy sức sống. Vậy mà hôm nay nó có thể nói được mấy lời này, cô rất mừng.

Tố Diệp dặn dò Niên Bách Tiêu cố gắng tập luyện, đừng để những chuyện khác quấy nhiễu, còn ngăn chặn suy nghĩ muốn bay về Bắc Kinh của nó. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tố Diệp mở xem tình hình đường xá lúc này. Vẫn tắc đến phát rồ!

Đường tắc cũng khiến cho tâm trạng người ta bức bối.

Tố Diệp dứt khoát ra khỏi xe, đi bộ.

Tinh Thạch được bao trùm trong ánh hoàng hôn. Có vài phòng đã tan ca.

Khi Tố Diệp xuất hiện ở bàn thư ký, Hứa Đồng đang bàn giao cho người thư ký các lịch trình làm việc của Niên Bách Ngạn trong vòng một tháng tới. Người thư ký ghi chép lại cẩn thận. Khi ngước lên mới bắt gặp Tố Diệp.

“Bác sỹ Tố!” Cô ta vội vàng đứng dậy.

Hứa Đồng lúc này mới nhìn thấy cô. Thấy nét mặt cô có vẻ mệt mỏi, cô ấy bước lên, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Tố Diệp lắc đầu rồi hỏi: Anh ấy đâu rồi?


Hứa Đồng chỉ lên phòng họp trên tầng rồi đáp: Vẫn còn đang họp!

“Tôi muốn vào văn phòng đợi anh ấy.” Tố Diệp cảm thấy vô cùng rã rời, chỉ muốn tìm một cái ghế sofa để nghỉ ngơi một lát.

Hứa Đồng nhanh chóng dẫn cô vào phòng tổng giám đốc, rồi pha cho cô một tách cafe. Sau khi đặt trước mặt cô, cô ấy hỏi: “Có cần tôi lên trên báo cho tổng giám đốc một tiếng không?”

“Không cần đâu. Đừng làm lỡ dở công việc của anh ấy!”

Hứa Đồng thấy cô kiên quyết nên cũng thôi.

“Ban nãy tôi thấy cô bàn giao lịch trình công việc. Sao vậy? Cô đi công tác à?” Tố Diệp chợt nhớ ra.

Hứa Đồng “à” một tiếng rồi nói tổng giám đốc sắp xếp cho cô ấy ra nước ngoài với tổng giám đốc Thịnh một chuyến.

Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ. Cô ấy là trợ lý của Niên Bách Ngạn, tại sao lại sắp xếp cô ấy đi công tác cùng một vị tổng giám đốc khác?

Hứa Đồng ấp a ấp úng vẫn chẳng thể nói ra nguyên do. Cuối cùng cô ấy trả lời: Thái độ của tổng giám đốc rất kiên quyết. Tôi là trợ lý của anh ấy, chỉ biết nghe theo sự sắp xếp của sếp thôi.

“Nếu anh ấy bán cô đi cô cũng không ý kiến gì sao?” Tố Diệp nhớ lại hình dáng của Thịnh Thiên Vỹ, trong lòng nảy lên một cảm giác. Đó là hoàn toàn là một người đàn ông phương Bắc. Không nói tới chuyện cao lớn, tuấn tú, khắp người đều toát lên sự chính trực cởi mở đầy nam tính, cũng là mẫu đàn ông làm điên đảo không ít cô gái.

Đương nhiên, trước đây sở dĩ cô không có cảm giác gì là trong mắt cô chỉ có mình Niên Bách Ngạn, những người khác không thể lọt vào nổi nữa. Giờ nghĩ lại, Thịnh Thiên Vỹ quả thực rất ưu tú.

Lẽ nào Niên Bách Ngạn muốn tác hợp cho Thịnh Thiên Vỹ và Hứa Đồng?

Nghĩ vậy thôi, dĩ nhiên Tố Diệp sẽ không nói ra. Hứa Đồng nghe xong chỉ cười nói: Tôi đâu có đáng giá bằng mấy viên kim cương, bán tôi có ích gì đâu.


Tố Diệp cũng cười. Cô không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò cô ấy ra ngoài mọi việc phải giữ gìn.

Hứa Đồng đi ra.

Cả một phòng làm việc chỉ còn lại mình Tố Diệp.

Cô nằm cuộn tròn trên chiếc sofa màu đen, ngước đầu lên là có thể nhìn thấy bàn làm việc hình cung đối diện, nơi Niên Bách Ngạn làm việc ngày ngày. Trên mặt bàn có loại thuốc lá anh vẫn hút. Cô không hiểu biết mấy về thuốc lá, nhưng vẫn mê mẩn mùi hương nhạt nhòa còn đọng lại trên áo sơ mi của anh. Đương nhiên, anh rất ít khi hút thuốc trước mặt cô. Thứ mùi mãnh liệt đó khi ập vào người ta vẫn có chút ngột ngạt.

Ai mà chẳng có những chuyện phiền lòng. Giống như Niên Bách Ngạn, hay như cô.

Cô đang nghĩ, liệu mình liều lĩnh chạy tới đây như vậy có phải không đúng không? Mỗi khi buồn phiền cô lại tìm tới anh, thế những lúc anh buồn phiền thì sao?

Khi Niên Bách Ngạn họp xong, ánh tịch dương ngoài cửa sổ đã tắt, đêm đen làm mờ ô cửa sổ.

Vì sau khi đi từ phòng họp ra, Hứa Đồng nói cho anh biết Tố Diệp đã tới phòng làm việc thế nên khi trở về nhìn thấy cô nằm trên sofa, anh đi rất nhẹ nhàng.

Hôm nay lẽ ra cô làm việc ở Liêm Chúng. Thông thường, tan ca là cô sẽ về thẳng nhà.

Đặt tài liệu lên mặt bàn, Niên Bách Ngạn ngồi xuống bên cạnh sofa. Anh ngắm gương mặt cô qua những tia sáng yếu ớt len vào phòng.

Trông cô có vẻ mỏi mệt, gương mặt cũng có phần nhợt nhạt. Cô ôm gối nằm trên ghế, đôi giày cao gót nằm ngả nghiêng trên thảm trải sàn. Mắt cá chân cô còn hơi sưng đỏ, nếu nhìn kỹ sẽ có những tơ máu.

Niên Bách Ngạn nhíu mày, giơ tay khẽ nắm lấy chân cô, muốn xem cho kỹ. Anh vừa chạm vào, cô liền tỉnh giấc, đôi mắt to còn mọng nước nhìn về phía anh.

“Sao chân lại xước thế này?” Anh thấp giọng hỏi.

Tố Diệp không nói gì, chỉ ngồi dậy ôm chặt lấy anh, nép vào lòng anh như một đứa trẻ.

Không cần nói Niên Bách Ngạn cũng biết chắc chắn là vì chuyện công việc. Anh trở thành bến đỗ cho cô dựa vào, rất lâu sau mới khẽ cười, nói: “Lúc tâm trạng không vui thì hết làm bỏng tay lại làm sưng chân. Diệp Diệp! Em không được hành hạ bản thân mình như thế.”

Nhưng tâm trạng của Tố Diệp vẫn không thể tươi sáng lên được. Cô cứ níu chặt lấy áo anh, không nói một lời.

Niên Bách Ngạn nhận ra tâm trạng cô thật sự rất tệ. Anh bèn để mặc cho cô dựa như thế. Rất lâu sau, Tố Diệp mới cất lời, giọng nói mềm oặt, bất lực: “Anh còn phải làm việc không?”

Niên Bách Ngạn ôm cô, giơ một tay ra xem giờ: “Còn hai văn bản cần phải xử lý, mất khoảng nửa tiếng nữa.”

“Thế em nằm đây xem anh làm việc được không?” Tố Diệp nói với vẻ tội nghiệp.

Niên Bách Ngạn xoa đầu cô: “Ngày mai anh làm tiếp, chúng ta về nhà đi!”

Nhưng Tố Diệp lại lắc đầu: “Em muốn xem anh làm việc mà.” Giọng cô có chút nghẹn ngào.

Niên Bách Ngạn giật mình, vội nâng mặt cô lên, lúc này mới phát hiện mắt cô đỏ ửng.

“Được được được!” Anh lập tức đồng ý.

Tố Diệp dựa đầu vào vai anh, tâm tình suy sụp. Niên Bách Ngạn cũng không biết phải an ủi thế nào. Anh khẽ hỏi: “Có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Có lẽ không đơn thuần chỉ vì mấy tin đồn bên ngoài.

Tố Diệp cắn chặt môi, một lúc sau mới nói với giọng khàn khàn: “Em nghỉ việc rồi.”

“Ở Liêm Chúng?”

Tố Diệp “ừm” một tiếng rồi nói: “Giáo sư Đinh bắt em phối hợp làm bài kiểm tra của hiệp hội. Em thật sự không muốn làm, trong lúc tức giận đã xin nghỉ việc.”

“Thế rồi buồn rầu?” Niên Bách Ngạn vẫn mỉm cười, giọng nói yêu chiều.

Tố Diệp không trả lời nữa, chỉ cắn môi.

Anh giơ tay gỡ môi cô ra, cười dịu dàng: “Nếu đã quyết định rồi thì phải nhẹ nhõm mới đúng chứ!”

“Anh thấy em làm có đúng không?” Tố Diệp ngước mắt lên, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.

Ánh mắt ấy khiến Niên Bách Ngạn thêm xót xa. Anh hôn lên mũi cô: “Diệp Diệp! Mấy chuyện này không thuộc phạm trù những tiêu chuẩn đạo đức, thế nên không có đúng hay sai, chỉ xem có đáng hay không mà thôi.”

“Em mà chấp nhận kiểm tra thì chẳng khác nào công nhận mấy lời đồn đó, thừa nhận bản thân có vấn đề. Cho dù kiểm tra ra kết quả không có vấn đề gì thì đã sao? Mọi người chỉ thích xem mấy scandal thôi, chứ không thích đọc sự thật.” Tố Diệp sụt sịt.

Nụ cười của Niên Bách Ngạn lớn thêm: “Nếu đã nghĩ được rõ ràng như vậy rồi thì đừng buồn nữa!”

“Nhưng em mất đi một công việc.” Mắt Tố Diệp lại đỏ lên.

Niên Bách Ngạn bật cười, giơ tay xoa đầu cô: “Em còn có anh mà!”

“Anh cứ coi như vô lý sinh sự đi. Lẽ nào em không thể vì mất đi một công việc mà buồn một chút sao?” Thật ra sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn, tâm trạng của cô cũng khá hơn nhiều rồi. Mọi phẫn nộ giờ chỉ còn là tủi thân. Phải, dù đeo một chiếc mặt nạ mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần gặp anh là cô lại không nhịn được mà gỡ nó xuống, thế rồi cố tình kiếm chuyện với anh mà không phải sợ sệt gì.

Cô đã từng nói với mấy khách hàng nữ của mình: Bất luận là khi nào, phụ nữ cũng phải giải quyết tốt chuyện của mình. Đừng đổ mọi chuyện lên đầu người thân hay chồng bạn, nhất là chồng bạn. Anh ấy không phải bố mẹ bạn, không có nghĩa vụ nhận những xấc xược và đón những cơn giận bạn trút ra.


Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy Niên Bách Ngạn như một người thân giống cậu mợ vậy, thậm chí có lúc cô càng cảm thấy anh giống một người cha. Khi không vui, cô chỉ muốn gặp anh rồi sà vào lòng anh, nói với anh rằng: Bách Ngạn! Em bị tổn thương…


Chẳng biết từ lúc nào cô đã có một sự tự tin như vậy. Cô cảm thấy, dường như mình có khóc lóc vô lý vô cớ cỡ nào, anh cũng sẽ không ghét bỏ cô.

“Được rồi!” Niên Bách Ngạn vẫn rất chiều cô: “Em vô lý cũng có phải một, hai lần đâu. Chỉ cần em vui, hành hạ anh thế nào cũng được!”

“Anh chê em hành hạ anh!” Tố Diệp giận dỗi.

Niên Bách Ngạn bị cô chọc cười: “Cũng chỉ có em dám hành anh thôi, còn không cho phép anh than vãn một tý à?”

Tố Diệp nhìn anh qua quầng sáng mờ mờ. Gương mặt anh vẫn quyến rũ và dịu dàng như thế. Cô liền nói: “Bách Ngạn! Hôn em đi!”

Trong đôi mắt anh chất chứa vô vàn tình cảm. Anh cúi đầu, phong kín đôi môi cô.

Cô chủ động níu lấy cổ anh, ngẩng đầu lên, nương tựa vào môi lưỡi anh.

Quyến luyến, say đắm, hơi thở của họ hòa vào nhau. Dần dần đôi môi anh từ dịu dàng chuyển sang tìm kiếm.

Nhiệt độ của đôi bên rõ ràng đã tăng cao. Chiếc di động trên mặt bàn bỗng reo lên. Niên Bách Ngạn buông cô ra, tựa đầu vào trán cô, cười thầm: “Em mà còn chủ động như thế nữa là tối nay chúng ta ngủ trong phòng nghỉ đấy.”

Tâm trạng Tố Diệp đã tốt hẳn lên. Cô đẩy nhẹ anh: “Anh đi làm việc của anh đi!”

Niên Bách Ngạn đứng dậy, đôi mắt đen rõ ràng đang kiềm chế một dục vọng. Anh an ủi cô: “Nghỉ việc không có gì nghiêm trọng quá mức đâu. Diệp Diệp! Em có nguyên tắc của em, cứ kiên trì theo nó là được.”

Tố Diệp gật đầu.

Anh chính là một người đàn ông như vậy đấy. Chỉ cần nói một câu thôi, nghe có vẻ nhẹ nhàng, thản nhiên, vậy mà bao điều tích tụ trong lòng cô đã bay đi đâu mất.

Niên Bách Ngạn nhận điện thoại.

Đã hết giờ làm rồi, có lẽ con người ta cũng thoải mái hơn đôi phần. Khi nghe điện thoại, anh giơ tay cởi ra ba cúc áo sơ mi. Rõ ràng trong anh bớt đi sự nghiêm nghị, còn có cảm giác tùy hứng.

Tố Diệp lại dựa vào sofa, nghiêng đầu nhìn anh.

Sau lưng anh là thành phố về đêm rộng lớn. Đêm đen thần bí, sâu xa giao hòa cùng ánh đèn đường. Anh đứng sững ở đó, trong nói trầm thấp, dễ nghe, như một bản violon-cen giữa trời đất, mang theo sự tĩnh mịch đầy ấm áp.

Trái tim cô cũng yên bình theo nó, trong mắt chỉ còn lại một đáng đứng cao lớn.

Có lẽ là cuộc điện thoại từ Nam Phi gọi sang. Anh nói chuyện rất nghiêm túc. Khi ngồi vào ghế, thấy cô đang nhìn mình, anh khẽ mỉm cười, trong khung cảnh mờ mờ ảo ảo lại càng thêm mê hoặc.

Tình yêu dài lâu nhất giữa một người phụ nữ với một người đàn ông là sự sùng bái.

Một người đàn ông chín chắn, có trách nhiệm. Anh có thể đồng thời làm tốt rất nhiều vai trò: vừa làm sếp, vừa làm bạn đời, vừa làm chồng, làm con trai rồi làm bố. Ngắm Niên Bách Ngạn, Tố Diệp cảm thấy may mắn vì đã tìm được anh.

Được trở thành chiếc xương sườn của anh, cô cảm thấy đời này không có gì phải hối hận.

Sau khi nhận điện thoại, Niên Bách Ngạn lại khởi động guồng quay bận rộn. Thật ra anh rất muốn ở bên cạnh Tố Diệp. Anh biết lúc này cô đang rất yếu lòng. Thấy cô yên lặng nằm kia, anh cũng yên tâm hơn ít nhiều.

Ban đầu Tố Diệp còn ngắm nhìn Niên Bách Ngạn. Về sau có hơi mệt, cô nhắm mắt lại.

Trong mơ màng, cô nghe thấy tiếng điện thoại bàn, di động của anh cũng không được nghỉ ngơi, hình như còn có ai đó vào phòng báo cáo… Mí mắt cô rất nặng, nhưng trong lòng vẫn thương Niên Bách Ngạn.

Thời gian phải làm việc của anh lúc nào cũng nhiều như thế. Rõ ràng anh chẳng thể phân thân ra được, sao cô nhẫn tâm phân chia thời gian của anh?

Nhưng mà…

Anh bận rộn như vậy cũng tốt.

Trong tiềm thức, Tố Diệp nghĩ anh bận như vậy, hoàn toàn không có thời gian chú ý tới những người con gái khác.

Dần dần, cô chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Bên tai vẫn nghe được tiếng anh dặn dò công việc, sau đó hình như cô lại gặp cậu bé ấy. Cậu nói: Được thôi! Anh đồng ý em làm bạn gái của anh…

Ngay sau đó cô lại nhìn thấy mình đang leo núi, rồi trượt chân, rồi lăn từ trên đỉnh núi xuống.

Tố Diệp hét lên một tiếng rồi bất ngờ mở mắt ra.

Cô phát hiện có mấy vị giám đốc đều trợn tròn mắt nhìn về phía mình. Có lẽ tiếng hét vừa rồi của cô đã thu hút sự chú ý của họ. Cô giơ tay lau trán, nhận ra mồ hôi đầm đìa.

Niên Bách Ngạn cũng dừng lại. Sau khi thấy Tố Diệp như vậy, anh bèn nói với các giám đốc đang ngồi nghiêm chỉnh đối diện bàn làm việc: Hôm nay tạm thời tới đây đã!

Họ bèn rời đi.

Tố Diệp nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi rồi.

“Em làm phiền anh làm việc phải không?” Choàng tỉnh khỏi giấc mơ, lại còn ngay trước mặt nhân viên của anh, ít nhiều cô cũng cảm thấy hơi mất mặt.

Ngược lại Niên Bách Ngạn lại tỏ ra áy náy: “Không đâu! Anh cứ bận việc là quên cả giờ giấc, anh quên mất em chưa ăn cơm.”

Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Em không có tâm trạng ăn uống.”

“Dù ít dù nhiều cũng phải ăn một chút.”

Nói rồi, anh lấy giày cao gót của cô lại. Vừa nhìn vào trong, anh lập tức thấy máu.

Anh ngẩng đầu nhìn cô.

Cô hơi ngượng ngập, vội rụt chân lại.

Động tác ấy của cô càng khiến Niên Bách Ngạn thêm đau lòng. Anh bận đến quên cả chuyện chân cô bị thương, chỉ muốn tự tát cho mình mấy cái. Anh đặt giày xuống, hỏi: “Còn chưa nói với anh sao chân em lại bị thương.”

“Thật ra… cũng không có gì!” Cô cảm thấy bàn tay anh nắm chân mình có chút buồn buồn: “Em đi bộ tới Tinh Thạch.”

Niên Bách Ngạn sững người, rồi hỏi ngay: “Đi từ Liêm Chúng tới Tinh Thạch?”

Tố Diệp gật đầu.

“Xe đâu?”

“Đường tắc quá, không muốn lái.” Cô chống cằm lên đầu gối.

“Em thật là…” Trông Niên Bách Ngạn vừa xót xa vừa chẳng biết nói sao. Ai lại đi giày cao gót đi bộ từ Sanlitun tới Tinh Thạch. Bình thường cô lái xe đã quen rồi, đi một quãng đường dài như vậy hai chân chắc chắn trụ không nổi.

Nghĩ vậy, anh ngồi xuống, xoay lưng về phía cô, ra lệnh: “Đi nào, anh cõng em! Lần sau nếu có lười lái xe nhớ phải gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em!”

“Bên ngoài vẫn còn đồng nghiệp làm thêm giờ mà.” Tố Diệp ngỡ ngàng nhắc anh.

“Mau lên đây!” Thái độ của Niên Bách Ngạn rất kiên quyết.

Tố Diệp ngoan ngoãn bò lên lưng anh.

Anh xách đôi giày cao gót của cô vào tay, rồi đứng dậy. Tố Diệp bỗng chốc cảm thấy mình cách mặt đất thật cao, thật cao...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất