Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 716: Chú không đẹp bằng con

Niên Bách Ngạn nhìn Kỷ Đông Nham, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Nhìn thấy anh cười như vậy, lòng tự trọng của Kỷ Đông Nham càng bị tổn thương. Anh ấy hắng giọng: “Chúng tôi không được quên nhẫn cưới à?”

“Quên đem theo nhẫn cưới? Chuyện lớn như vậy mà cậu dám làm ư? Nếu cậu thật sự đã kết hôn với cô ấy thì nên biết cô ấy mà nhìn thấy cậu quên nhẫn cưới sẽ muốn giết chết cậu ngay.” Niên Bách Ngạn nhướng mày.

Tố Diệp vô thức nhìn Niên Bách Ngạn, ánh mắt bất giác dừng lại trên ngón áp út của anh. Con ngươi cô co rụt lại. Anh vẫn đeo nhẫn cưới, chiếc nhẫn trước khi vào tù anh đang đeo. Nó được gìn giữ bốn năm, sau khi ra ngoài thì ra nó vẫn vừa với tay anh đến vậy. Trái tim cô được nhẹ nhàng khuấy đảo vì được nhìn thấy chiếc nhẫn cưới ấy, cũng là vì lời nói của anh.

Anh vẫn còn nhớ lời cô nói.

Đó là một lần tình cảm của họ sau khi cưới, Niên Bách Ngạn đã mang tới cho cô một trải nghiệm tình ái say đắm. Sau khi kết thúc cô rất muốn khóc, vì hai người đã phải trải qua quá nhiều, quá nhiều, kỳ thực tận sâu trong đáy lòng cô cực kỳ sợ hãi sẽ mất đi anh. Cô nép trong lòng anh, nói với anh rằng: Anh nhớ nhé! Nhẫn cưới đã đeo lên rồi là không được tháo xuống. Nếu anh lén lút tháo nó xuống bị em phát hiện, em sẽ giết chết anh.

Thật ra đó chỉ là một câu nói đùa. Lúc ấy cô tin tưởng Niên Bách Ngạn sâu sắc, tin chắc rằng anh sẽ yêu quý chiếc nhẫn ấy.

Thế nên, khi nghe Niên Bách Ngạn nói như vậy xong, Tố Diệp trong lòng vô vàn cảm khái.

Kỷ Đông Nham đương nhiên không biết lại có chuyện như thế, nhất thời câm nín. Dẫu sao anh ấy cũng không phải Niên Bách Ngạn, làm sao biết được những chuyện đã từng xảy ra với họ?

“Rõ ràng chỉ là cừu lại đòi mang cái đuôi lớn của sói? Kỷ Đông Nham! Câu này nói cậu đấy. Trên ngón áp út của cậu không có một vết tích nào của việc đeo nhẫn. Cậu bảo tớ phải tin hai người thương yêu nhau kiểu gì đây?” Niên Bách Ngạn cố tình tỏ ra khó xử rồi quay sang Tố Diệp: “Ngược lại là ngón đeo nhẫn của em, cho dù đã tháo nhẫn xuống vẫn còn vết. Chiếc nhẫn hôm qua em đeo quá kích cỡ quá mảnh, hoàn toàn không đè được vết nhẫn vốn có của em. Chứng tỏ bốn năm nay em đều đeo chiếc nhẫn mà anh trao cho em.”

Tố diệp thảng thốt, vô thức nhìn xuống ngón áp út của mình. Quả không sai, trên đó có một dấu vết mờ mờ. Đây là chuyện cô chưa bao giờ phát hiện ra. Không cần nghĩ cũng biết ngón đeo nhẫn của Kỷ Đông Nhan không có một dấu vết nào. Anh ấy vốn dĩ đã kết hôn đâu lấy đâu ra vết nhẫn?

Thất sách…

“Tôi…” Tố Diệp buột miệng thốt ra một chữ, định phản bác nhưng khổ nỗi không có đối sách. Cuối cùng, cô đành cắn răng buông một câu: “Con gái tôi tên là Diệp Tịnh Hảo, chứ không tên là Niên Tịnh Hảo. Anh… anh từ bỏ đi.”

Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ khẽ nhếch môi cười nói: “Anh nhớ có người đã từng nói với anh rằng sau này tốt nhất sẽ sinh hai đứa con. Một đứa theo họ bố, một đứa theo họ mẹ, như vậy sẽ công bằng hơn.”

Đó là một quãng thời gian khá vui vẻ và thoải mái. Anh ôm cô cùng ngồi trên chiếc ghế dựa rộng rãi. Cô nằm trong lòng anh, mái tóc dài xõa xuống cánh tay anh khiến anh ngưa ngứa, ấm áp. Anh nhắm chặt mắt, gò má cô vùi vào cổ anh. Cô nói: Bách Ngạn sau này chúng ta sinh hai đứa con nhé. Tốt nhất là một trai một gái. Con trai theo họ Niên, con gái thì theo họ em.

Lúc đó không phải anh không muốn có con mà vẫn lo lắng cho sức khỏe của cô. Nhưng thấy Tố Diệp khao khát và mong đợi như vậy, anh cũng không muốn tạt nước lạnh, bèn cười nói: “Em được gả vào nhà họ Niên rồi, con dĩ nhiên phải mang họ Niên.”

Tố Diệp lập tức trách anh quê mùa, nói anh là người đàn ông gia trưởng điển hình, lại nói bây giờ đều thịnh hành chuyện đó, làm vậy cũng là để tâm lí người phụ nữ được cân bằng.

Anh thấy cô sốt ruột bèn dỗ dành: Được được được! Nếu điều đó làm em vui.

Tố Diệp sướng rơn nhưng chẳng mấy chốc ánh mắt đã buồn trở lại. Rất lâu sau cô mới nói: Thế thì con gái để họ Diệp đi, vì em cũng họ Diệp. Nói xong câu ấy cô lại len vào lòng anh.

Không nhiều lời thừa thãi, chỉ một câu như vậy đủ để anh hiểu sự thay đổi trong nội tâm của cô. Cuối cùng cô đã hoàn toàn tha thứ được cho bố mình. Sau bao năm ghi thù ghi hận, sau bao lần đau đớn gào khóc, cuối cùng cô cũng đã trút bỏ. Có lẽ cô không muốn phải hối hận thêm nữa. Hay có lẽ từ lâu cô đã cảm nhận được tình yêu mẹ dành cho bố.

Nghe xong lời đó, anh cũng không nói gì nhiều, chỉ ôm cô thật chặt.

Bây giờ nghĩ lại, Tố Diệp thật sự đã làm như vậy. Đương nhiên, Niên Bách Ngạn tuyệt đối tin tưởng câu nói này của Tố Diệp là thật. Anh hoàn toàn không cảm thấy kì lạ khi con mang họ Diệp.

Tố Diệp không ngờ Niên Bách Ngạn lại lấy chuyện khi trước ra để chặn họng mình, nên lại nghẹn lời. Vẫn là Niên Bách Ngạn ung dung. Anh cười khẽ, bổ sung thêm một câu: “Thế nên cho dù con bé mang họ Diệp cũng chẳng chứng minh được điều gì. Em bảo anh bỏ cuộc bằng cách nào đây?”

Tố Diệp há hốc mồm. Cô cảm thấy miệng khô cong bèn với lấy cốc nước, tu ừng ực hết sạch nước trong cốc.

“Tốt quá, tốt quá rồi! Bây giờ mọi người đều vui vẻ rồi.” Kỷ Đông Nham bất ngờ lên tiếng: “Tôi mệt chết mất thôi!” Sau đó lại quay sang nhìn Tố Diệp: “Anh đã bảo em màn kịch này không dễ diễn mà. Em muốn sửa cái tính xấu của cậu ta thì chí ít đừng để lại manh mối chứ. Anh đã nói với em rồi, mắt của Niên Bách Ngạn rất hiểm. Chỉ một chút xíu manh mối thôi cậu ta cũng sẽ. Thiệt thòi này đâu phải em mới chỉ chịu lần một lần hai.”

Tố Diệp quay đầu, nghiến răng: “Không phải chứ? Đã buông súng đầu hàng rồi.”

Kỷ Đông Nham làm động tác dơ tay đầu hàng: “Bà cô ơi! Anh thật sự không giỏi trò này đâu, lại không phải diễn viên chuyên nghiệp. Chẳng bằng em bắt anh và cậu ấy đấu với nhau một ván trên thương trường còn hơn.” Sau đó anh ấy nhìn sang Niên Bách Ngạn giải thích: “Nói thật với cậu vậy, tớ chính là một diễn viên bị cô ấy bắt tới đột xuất, cả kịch bản cũng không có. Từ hôm qua tới giờ, hoàn toàn là do tớ phát huy tại hiện trường, tớ đâu phải Ảnh đế. Giờ thì tốt rồi, cậu muốn chê cười kiểu gì thì chê. Nhưng chỉ có một điểm, chuyện mất mặt hôm nay của tớ nếu như để người ngoài biết được thì tớ sẽ không tha cho cậu đâu, Niên Bách Ngạn.”

“Anh…” Tố Diệp thua sạch cả ván, hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi cảm thấy thể diện bị mất sạch, cô đứng bật dậy: “Kỷ Đông Nham! Cuối cùng em đã hiểu rồi. Anh vốn là cỏ đầu tường*!”

*Ẩn dụ chỉ những người không có chủ yến, gió chiều nào xoay chiều ấy.

“Anh…” Kỷ Đông Nham ngỡ ngàng. “Sao anh lại trở thành cỏ đầu tường?”

“Cả anh nữa!” Lần này Tố Diệp dám đường hoàng nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ phẫn nộ. Cô chỉ tay vào anh: “Anh… anh quá đáng lắm rồi!”

Lúc này, Tiểu Tịnh Hảo cũng vừa ăn hết kem dâu tây. Chẳng biết nó kiếm ở đâu ra mấy chiếc kẹo mút, đang vui vẻ cùng các nhân viên đi về phía này. Nhìn thấy cảnh ấy, nó nghiêng đầu nhìn Tố Diệp với vẻ hiếu kì.

Tố Diệp thấy Tịnh Hảo tới, đành kiềm chế ngọn lửa phẫn nộ trong lòng. Cô không thể cãi nhau với ai trước mặt con trẻ. Tiểu Tịnh Hảo lại vui vẻ nhảy chân sáo tới trước: “Chú Kỷ! Cho chú kẹo này.” Rồi đưa cho Kỷ Đông Nham chiếc kẹo mút trên tay.

Kỷ Đông Nham cong môi, nhướng mày nhìn Tố Diệp.

Tố Diệp cắn chặt môi.

Tiểu Tịnh Hảo vòng qua Tố Diệp rồi lại trở về bên cạnh Niên Bách Ngạn, tươi cười làm nũng anh. Vừa nhìn thấy con bé, khóe môi anh lại trở nên hiền hòa. Anh xoa đầu nó nhẹ nhàng nói: “Chỉ chú Kỷ mới có kẹo thôi sao?”

Tiểu Tịnh Hảo lắc đầu.

Niên Bách Ngạn cười tươi nhìn nó.

Tiểu Tịnh Hảo làm nũng: “Con có rất nhiều, rất nhiều kẹo. Trong lòng bàn tay có, trong đầu có, ở đâu cũng có.”

Niên Bách Ngạn nghe thấy câu ấy càng bật cười lớn hơn. Tư duy logic của trẻ con từ trước đến nay vẫn rất kì lạ. Tiểu Tịnh Hảo nói câu ấy xong bèn bắt đầu cúi đầu lục túi, thật sự lấy ra được không ít kẹo. Nó nhét toàn bộ cho Niên Bách Ngạn rồi cười ngọt ngào với anh: “Đây đều là kẹo của con.”

“Để làm gì? Cho bố cả sao?”

Tiểu Tỉnh Hảo gật đầu rất mạnh.

“Hảo Hảo! Con thiên vị quá rồi đấy!” Kỷ Đông Nham bất bình.

Tiểu Tịnh Hảo nghiêng đầu: “Hứ!”

Kỷ Đông Nham chẳng biết nói sao.

Tiểu Tịnh Hảo ôm cánh tay Niên Bách Ngạn, nói với Kỷ Đông Nham: “Con thích chú đẹp.”

“Chú không đẹp à?” Kỷ Đông Nham tổn thương.

“Chú không đẹp bằng con.” Tiểu Tịnh Hảo suy ngẫm rồi nói.

Kỷ Đông Nham câm nín.

Tâm tư của Niên Bách Ngạn bị cô nhóc này khuấy loạn cả lên. Anh bế con bé lên, nhìn nó rồi nói: “Hảo Hảo, không được gọi là chú, biết không? Phải gọi là bố.”

Hàng mi tiểu Tịnh Hảo khẽ nhíu lại: “Chú không phải là chú sao?”

“Là bố.” Niên Bách Ngạn sửa đổi một cách kiên nhẫn. Dứt lời anh ngước mắt nhìn Tố Diệp, ánh mắt trở nên nghiêm khắc: “Diệp Diệp! Em dạy con gái anh như vậy sao? Em đã nói gì với con bé? Em là bác sĩ tâm lí nên biết có những lời không được nói bừa. Như thế sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lí của bọn trẻ. Lúc ở trường mẫu giáo, Hảo Hảo nhìn thấy các bạn khác có bố tới đón đã buồn bã nhường nào?” Anh không phải không nhìn thấy cảnh tượng Tịnh Hảo ở trường mẫu giáo khi đó. Khi Bội Bội chạy về phía Diệp Uyên, nó cúi đầu nét mặt không vui.

Bây giờ nghĩ lại, trái tim anh cũng đau theo.

Thông thường, khi Tố Diệp thật lòng biết sai, cô sẽ thừa nhận. Trước đây khi làm sai chuyện gì cô lại bám lấy Niên Bách Ngạn như gấu Koala. Bây giờ trong chuyện này, nghe thì có vẻ Tố Diệp đã sai thật, có vẻ như Tố Diệp đã vô lí. Nhưng cô không những không nhận sai mà tâm trạng còn rất kích động. Cô cuộn chặt tay lại thành nắm đấm giận dữ quát lên: “Anh cũng nói tôi là bác sĩ tâm lí, giáo dục con cái thế nào tôi rành hơn anh! Anh chẳng biết chuyện gì cả, dựa vào đâu để định tội tôi?”

Dứt lời, cô vớ lấy túi xách xông ra trước, lập tức bế Tiểu Tịnh Hảo bỏ đi.

Niên Bách Ngạn sững người. Khi anh đứng dậy định đuổi theo thì Kỷ Đông Nham chặn lại, uể oải nói: “Vợ con cậu không chạy được đâu, ngồi xuống đã, trò chuyện mấy câu.”

Nghe được câu ấy, Niên Bách Ngạn biết Kỷ Đông Nham không phải chỉ muốn ôn lại chuyện cũ đơn giản đển thế, bèn để mặc cho Tố Diệp đi. Anh ngồi xuống, thở dài nặng nề.

“Cậu ấy à chẳng hiểu gì tâm tư phụ nữa cả.” Kỷ Đông Nham mặt dày chọn món ăn trước. Gọi xong, cậu ta vào thẳng đề bằng câu đó.

Niên Bách Ngạn không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Năm ấy Tố Diệp không kí đơn ly hôn. Khi cô ấy tìm tới tớ, đã đưa cho tớ một lá đơn giả, chính là lá đơn mà cậu nhìn thấy. Thật ra nếu mang tới luật sư để xác nhận là có thể biết thực chất không có hiệu lực. Nghe Tố Khải nói, lúc ấy sau khi cầm lá đơn ly hôn của cậu, cô ấy đã nhốt mình trong phòng tròn ba ngày không ra khỏi cửa, không đi làm cũng không gặp gỡ ai. Tới khi gặp mặt mọi người trở lại, cô ấy không nhắc một chữ nào tới chuyện ly hôn nữa.” Kỷ Đông Nham nhắc lại chuyện năm đó với muôn vàn xúc cảm.

Đây đều là những chuyện Niên Bách Ngạn không biết, sau khi được nghe, lòng anh bức bối đến đau đớn.

“Sau khi cậu bị đưa đi, Tố Diệp đã phát hiện mình có thai. Khoảng thời gian đó, tính tình cô ấy trở nên đặc biệt tồi tệ, tính cách cũng rất không tốt, nhất là những khi nghén. Cô ấy gần như ăn gì nôn ấy. Tớ tới thăm cô ấy, lần nào sắc mặt của cô ấy cũng tái nhợt đến kinh người.” Kỷ Đông Nham nhớ lại quá khứ: “Cô ấy yêu cầu mọi người không được nói với cậu chuyện cô ấy mang thai. Ban đầu mọi người còn tưởng cô ấy đang giận cậu, giận vì cậu không gặp cô ấy. Đến nỗi mà khi cô ấy đưa tớ đơn ly hôn, tớ cũng không nghĩ là giả. Tớ tưởng cô ấy thật sự đang hận cậu. Tới tận khi cô ấy nhập viện, mọi người mới hiểu nỗi khổ tâm của cô ấy.”

“Nhập viện?” Tim Niên Bách Ngạn run lên.

Kỷ Đông Nham gật đầu: “Phải, nhập viện. Từ lúc mang thai, Tố Diệp đã rất độc lập, nhất là những lúc đi khám thai, cô ấy chưa cho bất kì ai đi theo mình vào phòng làm việc của bác sĩ chính. Cậu mợ của Tố Diệp cùng những người bạn bên cạnh đều rất lo lắng cho cô ấy. Nhưng cũng may có Yêu Yêu ở bên cạnh cô ấy. Nhưng tới khi cô ấy sắp bước vào tháng thứ năm thì nhận được thông báo nhập viện, hơn nữa còn bị liệt vào danh sách những người gặp nguy hiểm cao. Lúc đó mọi người mới hiểu thật ra cô ấy mang thai là sẽ nguy hiểm. Bác sĩ khuyên cô ấy nhập viện, để giám sát bất cứ lúc nào, sợ cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Thế là cô ấy vào viện, ngày nào cũng ở trong viện.”

Nói tới đây, Kỷ Đông Nham ngẩng đầu lên nhìn anh: “Lúc đó cô ấy muốn mọi người yên tâm nên nói rằng cô ấy không sao, đứa bé cũng sẽ không sao, cô ấy nhất định sẽ sinh con ra một cách khỏe mạnh. Ngày nào mọi người cũng căng thẳng lo lắng. Bây giờ nghĩ lại, thật ra người buồn nhất chính là Tố Diệp. Là mẹ, cho dù niềm tin có mạnh mẽ đến đâu, thì cô ấy cũng chỉ là phụ nữ, cũng có lúc không gắng gượng nổi. Người ngoài còn thấy sợ, huống hồ là cô ấy? Ắt hẳn lúc đấy cô ấy đã phải chịu đựng những dằn vặt về tâm hồn và thể xác còn nặng nề hơn. Có lúc tớ không chịu nổi nữa, nói với cô ấy rằng: Chuyện này em nên để Bách Ngạn biết. Cậu đoán xem cô ấy nói thế nào? Cô ấy nói cậu là một người kiêu ngạo như thế bây giờ vào tù, cuộc sống ở trong đó nhất định không dễ dàng. Đừng khiến anh ấy phải lo lắng về chuyện này.”

Trái tim Niên Bách Ngạn đau đớn như bị nghiền nát.

Thật ra trên đường đưa Hảo Hảo tới nhà hàng, anh nhìn Hảo Hảo, đã chắc chắn đó là con gái của mình. Sau khi hạnh phúc thì anh đã sợ hãi. Tố Diệp đã sinh con khi không có anh bên cạnh, lúc ấy cô đã lo sợ nhường nào, nguy hiểm nhường nào.

Bây giờ, sau khi nghe Kỷ Đông Nham kể như vậy, anh lại càng áy náy và đau đớn. Lúc đó anh không biết Tố Diệp đã mang thai. Nếu biết, có đánh chết anh cũng không đưa đơn ly hôn. Lúc ấy khi cầm đơn ly hôn, trái tim Tố Diệp hẳn là đã tan nát.

Anh là thằng khốn.

“Nhưng cũng may, thể chất của Tố Diệp rất tốt. Hảo Hảo sinh đủ tháng, đẻ tự nhiên. Tố Diệp chỉ ngủ mê một ngày vì cô ấy quá mệt. Khi thấy con được bình an, cô ấy cũng trút được hòn đá tảng trong lòng. Lúc được đẩy ra khỏi phòng đẻ, cô ấy đã nói với tớ một câu thế này: Cũng may, em còn xứng với Niên Bách Ngạn.”

Một tiếng nổ ầm vang trong đầu Niên Bách Ngạn, ngay sau đó là một nỗi đau khó nói thành lời. Anh đau xót khi lúc ấy mà Tố Diệp vẫn còn nghĩ đến anh.

“Bốn năm, Tố Diệp nuôi Hảo Hảo cũng không dễ dàng. Không liên quan tới chuyện vật chất mà vì một người mẹ đơn thân nuôi con thì sẽ có rất nhiều bất tiện. Cô ấy trông Hảo Hảo rất chặt, sợ con bé xảy ra dù chỉ là một chút chuyện. Nhất là bây giờ trẻ con đều phải đi học mẫu giáo, việc đón đưa cô ấy phải đích thân thực hiện. Có lúc con bé được ông cậu bà mợ đưa đi. Về sau cô ấy đều rất sợ hãi, phải xác nhận rằng Hảo Hảo đang ở trong trường mẫu giáo mới được.” Nói đến đâyKỷ Đông Nham thở dài: “Tớ nghĩ một là có liên quan đến chuyện cô ấy gặp nạn lúc nhỏ, hai là cô ấy sợ một khi Hảo Hảo gặp chuyện gì, cô ấy khó mà giải thích với cậu.”

Niên Bách Ngạn cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Nhớ tới những lời mình vừa nói với cô và nét mặt của Tố Diệp, anh quả thực day dứt.

“Thật ra cô ấy vẫn luôn mong ngóng cậu ra tù. Sau khi bản án được tuyên cô ấy đã đánh dấu ngày cậu ra tù lên cuốn lịch. Sau khi biết tin cậu được giảm thời hạn chấp hành hình phạt cô ấy còn vui mừng hơn bất kì ai. Nhưng nói cô ấy không giận cậu chút nào là nói dối. Cậu nghĩ mà xem, cô ấy là phụ nữ lại đang mang thai, chồng không những không gặp mặt còn đưa đơn ly hôn, điều này quả thực khiến cô ấy rất khó chịu. Đương nhiên cậu không biết sự tình nên có thể tha thứ được, về điểm này Tố Diệp thông suốt hơn ai hết. Cậu muốn tốt cho cô ấy, nhưng đồng thời cũng khiến cô ấy mất đi lòng tin đối với chính mình. Thật ra cô ấy sợ nhất là sau khi ra tù liệu cậu thật sự có không cần cô ấy nữa hay không, thật sự cho rằng đã ly hôn thì quan hệ của hai người cũng sẽ kết thúc hay không. Cô ấy bèn tìm tới mình để giở trò này. Cô ấy muốn trút giận đồng thời cũng muốn do thám cậu, xem xem rốt cuộc suy nghĩ của cậu thế nào. Tớ biết việc làm này khá ấu trĩ, nhưng nỗi khổ của Tố Diệp tớ cũng rõ, cũng muốn khích cậu một chút. Tố Diệp nói rồi từ đầu tới cuối chưa bao giờ hận cậu, chỉ trách cậu đưa đơn ly hôn. Cô ấy nói, trong lúc mang thai đau khổ nhất, nghĩ tới việc còn chồng thì trong lòng sẽ không cảm thấy khổ nữa, sẽ có động lực để tiếp tục gắng gượng. Nhưng cậu lại kiên quyết cắt đi suy nghĩ duy nhất có thể động viên cô ấy, cậu bảo cô ấy không giận được sao?”

Niên Bách Ngạn gật đầu nặng nề. Anh hiểu chứ, tất cả đều đã rõ ràng.

Một lúc lâu sau anh mới cất giọng khàn khàn hỏi: “Cô ấy và Hảo Hảo giờ đang sống ở đâu?”

“Lúc sinh thời, Diệp Hạc Phong chẳng phải đã mua một căn nhà đứng tên Tố Diệp sao, giờ mẹ con họ đang sống ở căn nhà đó. Không phải Tố Diệp muốn chuyển nhà, tại trường mẫu giáo mà Hảo Hảo đang theo học có điều kiện rất tốt, để tiện cho việc đưa con đi học cô ấy mới chuyển qua đó.” Kỷ Đông Nham giải thích.

Niên Bách Ngạn hiểu rồi. Anh biết vị trí của căn nhà đó. Nó quả thực rất gần trường mẫu giáo, cũng tiện đưa đón con. Nghĩ tới bao năm nay Tố Diệp nuôi con vẫn phải dè dặt, cẩn trọng, anh lại vô cùng áy náy. Đáng nhẽ đây là trách nhiệm của anh, cũng là nghĩa vụ của anh mới phải. Tố Diệp oán anh trách anh, cho dù là căm hận anh cũng đều hợp tình hợp lý. Anh tuyệt đối không oán thán nửa lời.

“Kể thêm cho tớ nghe về chuyện của bốn năm qua đi, tớ muốn biết.” Niên Bách Ngạn khẽ nói. Anh muốn biết nhiều hơn, về Tố Diệp, về Tịnh Hảo, đứa con của họ…

“Không thành vấn đề! Nhưng phải gọi một bình rượu ngon lên đây.” Kỷ Đông Nham nhân cơ hội đó thêm dầu vào lửa.

Niên Bách Ngạn không nhịn được cười…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất