Chương 11.2: Hôn ước của cậu chủ
Lâm Tố Tâm nghiến răng, nếu anh đã cảm thấy tôi không tốt chỗ này không tốt chỗ nọ, vậy thì nhanh chóng thả tôi đi đi! Ở đây giả vờ làm sói tinh ranh gì chứ! Lâm Tố Tâm rất muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng tình hình này cô muốn đi cũng không đi được, vả lại cũng không thể chọc giận người đàn ông này.
"Thôi được." Cô kìm nén lửa giận: "Mặc dù anh lấy tôi nhìn bề ngoài không có lợi ích gì, nhưng tôi biết, anh chắc chắn sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Anh cứ nói thẳng đi, rốt cuộc anh có mục đích gì? Lẽ nào anh cũng là tên biến thái ấu dâm sao?"
Hạ Minh Tuyên bị cách miêu tả này chọc cười, cầm tách trà cười nửa buổi, mới đáp: "Ấu dâm, vậy em cũng phải là nhi đồng mới được. Cũng lớn thây như thế rồi, đừng giả vờ đáng yêu có được không?"
Lâm Tố Tâm rất muốn tát anh một cái, nhưng mà, cô không dám, chỉ có thể đập bàn một cái.
"Cậu ba nhà họ Hạ, anh chơi đủ chưa? Tôi biết anh là cậu chủ có quyền có thế, dễ dàng chơi khăm một cô gái mồ côi như tôi, nhưng tôi không có thời gian và sức lực chơi trò chơi này với anh. Tôi tin anh nếu muốn chơi trò "vợ chưa cưới" gì đó, chắc chắn có rất nhiều cô gái bằng lòng hợp tác, anh hãy tha tôi đi."
Hạ Minh Tuyên đáp: "Em nói gì thế? Tôi giống người nhàn rỗi như thế sao? Tôi nói chuyện này là có bằng chứng rõ ràng."
Hạ Minh Tuyên thấy cô không tin, cầm một tập tài liệu trên bàn trà, đưa cho cô.
Lâm Tố Tâm nhận lấy rồi xem, bên trong là một xấp ảnh dày cộm.
Bức ảnh trên cùng là một cô bé phúng phính bụ bẫm, trông khoảng nửa tuổi, đôi mắt to sáng và trong vắt, khóe môi còn dính một ít nước bọt. Cô bé mặc váy ren nhỏ màu hồng, trên đầu đội mũ tai thỏ, trông cực kỳ đáng yêu, làm người khác rất muốn dùng sức véo má một cái.
Lâm Tố Tâm bỗng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hạ Minh Tuyên mỉm cười ám muội, nói: "Chưa từng gặp à? Đây chính là ảnh lúc nhỏ của em đó, siêu đáng yêu, ngoài mũ tai thỏ, còn có tai mèo, tai hổ, tai gấu,... Chỗ tôi đều có. Kể ra thì, lúc nhỏ em thật đáng yêu, đáng yêu hơn bây giờ nhiều. Bức thỏ này là bức mà tôi thích nhất."
Mẹ nó, còn nói mình không phải ấu dâm!
Lâm Tố Tâm nắm chặt bức ảnh, để qua một bên. Những bức sau đó quả nhiên giống như Hạ Minh Tuyên nói, có nhiều bức chân dung trẻ sơ sinh. Mặc dù đều là những bức ảnh chưa đầy một tuổi, nhưng ngũ quan xinh xắn như Lâm Tố Tâm rất hiếm gặp, cộng thêm hiện tại cô vẫn còn chút phúng phính, vì thế rất dễ nhận ra, đây đúng là ảnh của cô.
Cô lại lật xem, xuất hiện một bức ảnh cậu bé sáu, bảy tuổi ôm cô bé lúc nãy. Tuy cậu bé đó còn nhỏ, hơn nữa răng cửa còn rụng một chiếc, trông vô cùng đáng yêu. Nhưng mà, ngũ quan tuấn tú của cậu bé, vầng trán đầy đặn, sống mũi cao và thẳng, vẫn là đã tuyên bố rõ ràng đây chính là người đàn ông ngồi đối diện cô. Trong ảnh cậu bé ôm cô bé vào lòng, mặt cô bé đầy ý cười, ôm chặt cổ cậu bé, dây nước bọt vào mặt của cậu.
Lâm Tố Tâm suýt đã xé nát bức ảnh. Bản thân lúc nhỏ thật sự không biết phòng bị, sao lại có thể ngố như thế, điên cuồng ôm kẻ tự đại này chặt đến vậy. Đúng là quá khứ đen tối không muốn nhìn lại!
Hạ Minh Tuyên vội nói: "Ài, em đừng mạnh tay như thế, cầm nhẹ đặt nhẹ nào, đây đều là những bức ảnh cũ mười mấy năm rồi, chất liệu vốn dĩ đã kém, không chịu nổi lực tay của em đâu. Chúng đều là vật quý giá được tôi cất kỹ, sau này phải quét vào máy tính, làm thành bản trình chiếu, chiếu trong lễ cưới của chúng ta."
"Xoẹt" một tiếng, Lâm Tố Tâm vẫn là không nhịn nổi, xé mất một góc bức ảnh.