Chương 25.2: Thật sự bị nuôi nhốt rồi
Lâm Tố Tâm nghe xong lời anh ta nói càng tức giận hơn và nói: “Ra oai cái gì, đều là bị anh ép! Rốt cuộc anh có ý gì? Nếu đã bảo tôi hôm nay đến phòng giáo vụ, tại sao không nói rõ với giáo viên ở đó, anh biết hôm nay tôi xấu hổ như thế nào không?”
Hạ Minh Tuyên nghe xong câu này, không biết tại sao lại bật cười, có vẻ rất vui.
Lâm Tố Tâm khó chịu: “Trêu đùa tôi vui lắm đúng không? Vậy anh cứ cười tiếp đi, tôi cúp máy đây!”
Hạ Minh Tuyên lúc này mới thôi cười, thấp giọng nói: “Tiểu nha đầu, em lại dám cúp điện thoại của tôi xem!”
Giọng nói trầm thấp lại gợi cảm dường như có ma lực, tay Lâm Tố Tâm run lên, không dám cúp điện thoại.
Hạ Minh Tuyên nói: “Tôi không cười em, tôi nghĩ là em đã làm rất tốt. Làm vị hôn thê của tôi thì phải có sự quyết đoán như thế. Nếu như bị người khác hù dọa vài lần đã khóc rồi, vậy thì tôi đau đầu lắm.”
“Đừng nói linh tinh, tôi không phải vị hôn thê của anh!” Lâm Tố Tâm cau mày nói.
“Được thôi.” Hạ Minh Tuyên rất biết lắng nghe, “Tạm thời vẫn chưa phải.”
Lâm Tố Tâm nói: “Sau này cũng không phải.”
Hạ Minh Tuyên nói: “Cái đó không chắc, việc sau này ai mà biết được chứ?”
Lâm Tố Tâm nói: “Anh đừng có nói nhảm, tuy mẹ tôi kêu gia đình anh chăm sóc tôi, nhưng không có công không nhận lộc, tôi sẽ không lấy những thứ không nên là của tôi. Vừa rồi có người gửi rất nhiều đồ đến, nói là anh mua cho tôi, những thứ này quá quý giá, tôi không thể nhận.”
Hạ Minh Tuyên không vui nói: “Đừng nói với tôi những thứ này nên hay không nên, nếu đã tặng cho em thì em cứ nhận đi. Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, em không cần cảm thấy gánh nặng.”
Không đáng bao nhiêu tiền! Tay Lâm Tố Tâm run lên, lại suýt nữa đập vỡ điện thoại.
Lâm Tố Tâm kiên trì nói: “Dù sao tôi cũng sẽ trả lại tiền cho anh.”
Hạ Minh Tuyên cười, “Vậy được rồi, máy tính xách tay 250.000, điện thoại 200.000, hai bộ lễ phục 550.000, một bộ âu phục 150.000, đồng phục……”
Lâm Tố Tâm nghiến răng nói: “Được rồi, tôi biết tôi không trả được, dù sao thì tôi cũng sẽ không lấy!”
Hạ Minh Tuyên cười nhẹ một tiếng nói: “Được rồi, tiểu nha đầu, đừng có tự trọng như vậy, tự trọng không thể đem ra ăn được. Em có biết tại sao tôi muốn ép em, để người khác nhìn thấy em ngồi xe của tôi, chứ không để em bí mật làm xong học bạ không?”
Lâm Tố Tâm nói: “Không phải là anh cố ý trêu đùa tôi sao? Xem tôi làm trò cười cho thiên hạ rất vui!”
“Tôi giống người vô vị như vậy sao?”
“Giống!” Lâm Tố Tâm không chút do dự.
Hạ Minh Tuyên bất lực nói: “Tôi chỉ muốn để em biết, nếu em muốn hoàn thành việc học của mình ở Học viện Ngân Diệu thì em phải thừa nhận quan hệ với tôi. Em cho rằng nếu em thận trọng, lặng lẽ là có thể ở lại trong trường ư?”
“Tại sao không? Tôi đã ở được cả năm rồi!” Lâm Tố Tâm phản bác nói.
Hạ Minh Tuyên nói: “Đó là trước kia, không có ai để ý em. Nhưng bây giờ thì khác, sau khi chuyện giữa em và Mộ Hàn Khanh bị phanh phui, chỉ cần em còn ở trong trường một ngày, Đỗ Lâm Nhi sẽ không bỏ qua cho em. Cậu của Đỗ Lâm Nhi cũng là thành viên của ban giám đốc nhà trường, tôi không thể tùy tiện đuổi cô ta. Giáo viên ở phòng giáo vụ ức hiếp em, tôi có thể đuổi bà ta, nhưng nhóm fan hâm mộ của Mộ Hàn Khanh đông như vậy, lẽ nào tôi có thể đuổi hết bọn họ? Kể cả có đuổi hết bọn họ, những người khác sẽ loại trừ em, cô lập em. Lẽ nào tôi còn có thể ép buộc họ làm bạn với em sao?”