Chương 30.2: Thấy tôi hiểu rõ cậu chưa!
Những chuyện này chẳng qua là chuyện đã xảy ra vào nửa năm trước, bây giờ nhớ lại, giống như đã xảy ra ở đời trước rồi vậy.
Lâm Tố Tâm thở dài.
Phùng Tư Tư nói: “Sao lại thở dài? Không thoải mái sao?”
Lâm Tố Tâm điều chỉnh tâm trạng, lắc đầu nói: “Không sao”
Phùng Tư Tư nói: “Đừng than thở nữa, cậu xem, cậu còn muốn thi vào nhạc viện Thiên Hải, người ta là sinh viên nhạc viện, chẳng phải cũng làm thực tập sinh đó sao?”
“Cái này khác”
“Khác chỗ nào?”. Phùng Tư Tư bất mãn lầu bầu: “Cuối cùng chẳng phải giống nhau sao? Rất nhiều sinh viên tốt nghiệp nhạc viện đều không tìm được việc làm, cuối cùng vẫn tham gia vào những công việc liên quan đến âm nhạc thịnh hành. Cậu thật sự không suy nghĩ lại một chút sao?”
Lâm Tố Tâm nói: “Cậu không hiểu”
Mặc dù có quy tắc bất thành văn trong làng âm nhạc cổ điển, nhưng đa số người vẫn yêu thích âm nhạc thuần túy, nỗ lực để theo đuổi những thành tựu âm nhạc cao hơn. Nhưng làng giải trí thì khác, đó là nơi vàng thau lẫn lộn, đủ thứ công danh lợi lộc và dục vọng xen lẫn vào nhau, không phải là nơi cô có thể ứng phó.
Lâm Tố Tâm liếc mắt nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Phùng Tư Tư với vẻ mặt phức tạp. Cô cảm thấy e rằng Phùng Tư Tư cũng không thể thích ứng với cuộc sống trong làng giải trí, nhưng mà, bây giờ cho dù có nói cô ấy thế nào, cô ấy cũng sẽ không nghe mình!
Phùng Tư Tư nói: “Nhưng mà, tôi đã giúp cậu đăng ký trực tuyến rồi!”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra: “Cái gì?”
Phùng Tư Tư lấy ra một cái phong thư lớn từ trong túi xách, rút ra từ bên trong một vài tờ giấy A4.
“Ở đây có hai phần, một phần của tôi, một phần của cậu”. Phùng Tư Tư thu xếp lại giấy tờ trong tay, lựa ra vài tờ từ bên trong, đưa cho Lâm Tố Tâm: “Những thứ này là của cậu, cậu có mang theo thẻ căn cước đến không? Lát nữa cùng nhau đưa cho nhân viên công tác là được rồi”
Lâm Tố Tâm trợn mắt nhìn tờ giấy thật mỏng trước mặt, trên đó điền chi tiết tất cả các thông tin cá nhân của cô.
Họ tên: Lâm Tố Tâm.
Ngày sinh: ngày 6 tháng 11 năm 199X.
Nhóm máu: A.
Chiều cao: 158 cm.
Cân nặng: 37 kg
Số đo ba vòng: 70A, 55, 78.
…
Lâm Tố Tâm nhìn những thông tin này, trên trán chảy xuống ba vạch đen. Cái chiều cao này, cân nặng này, số đo ba vòng này…thật sự vô cùng thê thảm, cái gì gọi là nghèo đến mức chỉ còn lại cái mặt? Chính là đây!
Phùng Tư Tư còn sáp lại gần, dương dương đắc ý nói: “Thế nào? Tôi hiểu cậu chứ? Tất cả thông tin đều điền rất hoàn chỉnh. Tôi còn chọn mấy tấm hình của cậu trong điện thoại di động để đính kèm đó”
Lâm Tố Tâm lật ra đằng sau, quả nhiên có mấy tấm ảnh chân dung lớn tương đối mờ, ảnh thì không có gì để nói, tuy chất lượng hơi kém nhưng xem ra cô vẫn vô cùng thanh tú xinh đẹp.
Lâm Tố Tâm vừa nhìn bảng kê khai vừa gật đầu: “Ừm, hình như viết đều đúng, ngay cả lời giới thiệu bản thân cậu cũng biết giúp tôi? Để tôi xem xem, bản thân từ nhỏ đã có tình yêu nồng nhiệt với âm nhạc, sở trường là…hát?”
Chủ của thân thể này thế mà lại thích hát? Kiếp trước ngũ âm của cô không được đầy đủ lắm…lẽ nào Phùng Tư Tư viết vớ vẩn?
“Âm vực rộng, có thể hát ra âm thanh cá heo một cách hoàn mỹ?”
Thổi phồng quá là trâu bò…
“Còn có nền tảng khiêu vũ nhất định?”
Quá vớ vẩn…
Phùng Tư Tư nhìn cô với vẻ mặt mong đợi và muốn được khen ngợi.
Lâm Tố Tâm gấp đôi tờ giấy lại, nhét vào trong túi xách.
“Được rồi, cảm ơn cậu, bản kê khai để tôi giữ lại đem về nhà thưởng thức”.