Chương 32.2: Ngoại hình đẹp là một lợi thế.
Phùng Tư Tư “cắt” một tiếng, chướng mắt nói: “Cái gì đấy, là mấy đứa con gái vừa rồi ở sau lưng nói cậu “nhân phẩm kém cỏi”, bảo cậu không nên đăng ký đây này, kết quả mình cũng không phù hợp quy định? Còn hở mồm ra là “anh trai”, làm như nhân phẩm của mình tốt lắm!”
Lâm Tố Tâm nhìn sang, phát hiện mấy nữ sinh này nhiều nhất chỉ mười ba mười bốn tuổi, ngũ quan chưa nẩy nở, lại ăn mặc vô cùng trưởng thành, trông không phù hợp cho lắm.
“Quên đi, họ vẫn là trẻ con mà, đừng so đo với họ”
Phùng Tư Tư bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, anh trợ lý đẹp trai này có chịu nổi lời cầu xin của họ mà cho họ đi không?”
Lâm Tố Tâm lắc đầu, chỉ vào một góc cách đó không xa.
Có không ít thiếu nam thiếu nữ không đúng yêu cầu tuổi tác đang tụ tập ở đó, hiển nhiên là bị nhân viên từ chối cho vào trong. Có một số người cũng không muốn rời đi mà bao vây nhân viên công tác dây dưa không ngớt, nhưng cuối cùng vẫn bị khuyên về lục tục.
Trong hàng của hai người họ có tổng tộng mười sáu nhân viên xét duyệt, hai người một nhóm, cho nên, nhân viên trật tự sẽ cho đi vào một lần tám người.
Phùng Tư Tư đưa thẻ căn cước cho nhân viên vừa rồi, đối phương gật đầu, ý bảo cô ấy đi vào.
Sau khi Phùng Tư Tư đi vào thì cũng không vội đi xét duyệt, mà là dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Tố Tâm.
Nhân viên cũng nhìn Lâm Tố Tâm: “Học sinh, thẻ căn cước của em đâu?”
Lâm Tố Tâm do dự một chút, dưới ánh mắt mong đợi của Phùng Tư Tư, cô vẫn cho tay vào túi, lục tìm thẻ căn cước ra. Dù gì cũng đã tới rồi, hay là vào trong đó xem chuyện gì xảy ra đã rồi nói tiếp.
Nhân viên nhìn lướt qua rồi hếch cằm với cô một chút, ý bảo cô đi vào.
Lâm Tố Tâm bước nhanh tới, Phùng Tư Tư vui vẻ giơ ngón tay cái với cô. Hai người tìm một nơi không có người và bước tới.
Nhân viên xét duyệt của Lâm Tố Tâm là một mỹ nữ tóc ngắn khoảng hai mươi tuổi và một chàng trai anh tuấn khoảng chừng ba mươi tuổi.
Lâm Tố Tâm cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, không khỏi nhìn thêm mấy cái, nhưng nghĩ không ra là rốt cuộc đã thấy ở đâu. Nhưng mà, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, cô và giải trí Băng Toản đều có quan hệ cực kỳ xa vời, cũng không thể nào quen biết nhân viên công tác của Băng Toản được đâu, chắc nhận lầm người thôi!
Nhưng mà, giải trí Băng Toản không hổ là công ty hàng đầu trong ngành, không nói đến nghệ sĩ, ngay cả nhân viên công tác bình thường mà cũng có ngoại hình xuất chúng như vậy sao?
Mỹ nữ tóc ngắn nhận lấy thẻ căn cước của Lâm Tố Tâm, kiểm tra một chút rồi trả lại cho cô, cầm lấy phiếu đăng ký nhìn: “Lâm Tố Tâm, 16 tuổi, tên không tệ, ngoại hình cũng rất có ưu thế, chỉ lùn một chút. Ấy, nhìn không ra nha, trông em gầy gầy như thế mà có thể hát ra âm thanh cá heo à?”
Lâm Tố Tâm co rút khóe miệng, không biết nên trả lời thế nào, không thể nói phải, cũng không thể nói không phải, chỉ có thể tin tưởng “im lặng là vàng”, mỉm cười một cái.
Mỹ nữ tóc ngắn nói: “Ngoại hình ưa nhìn là một lợi thế”. Cô ấy huých khuỷu tay vào người đàn ông bên cạnh, hỏi: “Ài, anh, anh nói xem khuôn mặt cô ấy có phải hơi giống…nữ thần ngọc nữ trước kia không, tên là…Đàm, Đàm Chiêu Linh?”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, không ngờ nhân viên của Băng Toản lại có ánh mắt độc ác như vậy, nhưng cô không muốn tiết lộ thân phận của mình. Cũng không biết vì sao, chỉ là tiềm thức của cô nói cho cô biết, một ngôi sao nữ đang nổi tiếng vô cùng chết trong một căn nhà trọ nhỏ không có tiếng tăm gì ở Thiên Hải, chắc chắn không phải là chuyện gì bình thường, cô hẳn là phải cẩn thận hơn.
Người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi màn hình vi tính, cẩn thận quan sát cô một lúc, sau đó vô cùng không khách sáo nói: “Em thấy ai cũng có khuôn mặt của người nổi tiếng sao? Cô bé này giống Đàm Chiêu Linh, nam sinh trước đó thì có khí chất giống ảnh đế Thượng Thanh Hoa, ngày hôm qua còn có em gái nào đó có giọng nói giống như Merlinda. Em vẫn chưa thôi, anh đã nói với em từ sớm rồi, lăn lộn trong làng giải trí không chỉ dựa vào khuôn mặt, hầu hết những người thi đậu hằng năm đều không phải là những người có ngoại hình xuất sắc nhất trong số những người đăng ký”.