Chương 37.1: Nợ thêm cũng không lo.
Lâm Tố Tâm oe oe khóc lớn, khóc rồi khóc, cảm thấy không thở nổi, sau đó lập tức tỉnh lại.
Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, đã tám giờ rưỡi sáng rồi, nhanh chóng xuống giường, tìm một cái áo thun và quần jean mặc vào, sau đó vào phòng tắm rửa mặt.
Cô vừa đánh răng vừa nhớ lại cảnh tượng trong mơ, luôn cảm thấy hôm qua mình đã nằm mơ một giấc mơ vô cùng kỳ lạ mà lại vô cùng chân thật, trong mơ dường như còn xuất hiện Hạ Minh Tuyên, nhưng mà làm thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc nó có nội dung gì. Nhưng mà, sao cô lại mơ thấy cái tên điên cuồng kiêu ngạo kia nhỉ? Ừm, không thể nào, chắc chắn là nhớ nhầm rồi.
Cô vừa rửa mặt xong thì nghe thấy có người gõ cửa phòng, cô đi tới mở cửa, người hầu nữ bên ngoài cung kính nói: “Cô Lâm, cậu ba bảo tôi đưa cái này cho cô, cô hãy thay bộ đồ này, cậu ấy còn bảo cô nhanh chóng xuống phòng ăn, nói là buổi sáng có chuyện quan trọng”
Nói xong, người hầu nữ đưa vào tay cô một hộp lớn có logo hai chữ C.
“Cho tôi?”. Lâm Tố Tâm kinh ngạc chỉ vào mình, mới sáng ra đã diễn trò gì đây?
Lâm Tố Tâm để cái hộp lên bàn trang điểm, mở hộp giấy xinh đẹp tinh xảo ra, bên trong có một chiếc váy cổ điển màu trắng đen, còn có kẹp tóc đồng bộ, vòng tay và một đôi giày giày đế vuông bằng da dê.
Lâm Tố Tâm không khỏi giật mình trong giây lát.
Hạ Minh Tuyên lại tặng quần áo cho cô, rốt cuộc mấy ngày nay anh ta đã vung bao nhiêu tiền trên người mình rồi?
Cô lấy bộ đồ trong hộp ra, phát hiện bên cạnh hộp có một tấm thiệp mạ vàng màu trắng, mở ra nhìn, trên đó viết một hàng chữ: “Nếu cô muốn trả tiền thì…280 nghìn”
Chữ viết của Hạ Minh Tuyên giống y như người anh, vô cùng ngang ngược, nét chữ không tiết chế thổ lộ phần khí thế đó, gần như muốn chọc thủng cả tờ giấy.
Tay Lâm Tố Tâm run lên một cái, suýt chút nữa thì xé tan tấm thiệp thành từng mảnh. Cái người này không khiêu khích mình thì sẽ chết đúng không? Mình cũng đâu xin tiền anh ta, anh ta nhất quyết mua cho mình, và lần nào cũng không quên cười nhạo cô một cái, đây là ý gì?
Nhưng mà, Lâm Tố Tâm cũng biết, cậu ba Hạ phần lớn chỉ độc miệng thôi, nếu anh ta trông cậy vào việc cô trả tiền lại, nói không chừng thẳng thừng bán đứng cô còn dễ dàng hơn một chút. Đương nhiên, Lâm Tố Tâm cũng hy vọng có thể sớm ngày kiếm tiền trả lại cho anh, như thế thì sẽ không cần mạo hiểm bị anh quấy rầy nữa, còn có thể đổi tất cả thành tiền mặt và ném vào mặt anh, nghĩ đến đó thôi đã cảm thấy thoải mái hết cả người.
Chỉ là, dựa vào tốc độ xài tiền ba ngày hơn hai triệu của cậu ba Hạ, Lâm Tố Tâm cảm thấy, cô không có hy vọng trả lại số tiền này đâu.
Vấn đề này phải giải quyết như thế nào, cô thật sự không biết, nhưng mà, nợ thêm cũng không lo, dù sao cũng nợ hai triệu rồi, cộng thêm 280 nghìn này nữa, cảm giác cũng không nợ nhiều lắm…đúng không?
Lâm Tố Tâm trải quần áo lên giường, hơi do dự. Không biết vì sao Hạ Minh Tuyên lại vô duyên vô cớ tặng quần áo cho mình, còn dặn cô nhất định phải thay ra. Dựa vào lời nói vừa rồi của người hầu nữ, ngày hôm nay có chuyện rất quan trọng…rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Cô suy nghĩ một chút, vẫn thay quần áo, đeo trang sức mà Hạ Minh Tuyên đã chuẩn bị.
Mặc dù không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng cô cảm thấy, Hạ Minh Tuyên làm việc luôn có mục đích, nếu không nghe lời anh, cậu ba Hạ sẽ chẳng biểu hiện ra mặt cái gì cả, nhưng nói không chừng sau lưng sẽ chỉnh đốn cô thê thảm mất