Chương 40.2: Đây chỉ là sai sót trong công việc.
Thẩm Tuấn Hoa nhìn dáng vẻ ung dung của cô, không khỏi nhíu mày một cái, ra hiệu một ánh mắt cho hai trưởng phòng bên cạnh, ba người đều ngồi xuống.
Thẩm Tuấn Hoa nói: “Bạn Lâm, tôi đã nghe nói đến chuyện của em rồi. Vấn đề học tịch của em, đúng là phòng giáo vụ đã làm sai. Do sự bất cẩn trong công việc của các nhân viên hành chính như giáo viên Cao, dẫn đến học tịch của em bị nhầm lẫn với một học sinh đã bị thôi học, đây là sai sót trong công việc của chúng tôi”
Lâm Tố Tâm chớp mắt mấy cái, có chút không tin vào lỗ tai mình.
Rõ ràng phòng giáo vụ đã bị Đỗ Lâm Nhi mua chuộc, sau đó đuổi học mình, thế mà lại giải thích là sai sót trong công việc?
Thẩm Tuấn Hoa lại nói: “Mặc dù nhà trường chúng tôi đã phạm một số sai lầm trong công việc, nhưng bạn Lâm, em cũng có thể áp dụng cách tiến hành khiếu nại bình thường, không nên áp dụng hành vi quá khích, điều này cũng vì tốt cho em. Em đến phòng giáo vụ làm ầm ĩ mấy lần, những chuyện đó đều không nên. Mọi chuyện phát triển thành tình trạng này, chính em cũng có trách nhiệm”.
Lâm Tố Tâm cười lạnh nói: “Hóa ra vẫn là lỗi của em sao?”
Thẩm Tuấn Hoa nói: “Nói như vậy cũng không phải, trách nhiệm chủ yếu vẫn là phòng giáo vụ vì đã bất cẩn trong công việc, đương nhiên cũng có một số giáo viên của phòng hậu cần vì thành tích công việc, không xác minh tình hình mà đã gạch tên em ra khỏi ký túc xá, những chuyện đó cũng không nên. Bây giờ nhà trường đã khôi phục tư liệu năm học lớp mười của em, nhưng vì em không tham gia kỳ thi cuối kỳ, không có thành tích, cho nên phải tham gia thi lại trước khi khai giảng học kỳ sau, sau khi thi đạt tiêu chuẩn thì mới có thể lên lớp mười một”.
Lâm Tố Tâm nghe đến đây, cho rằng mình sẽ rất tức giận, nhưng cô phát hiện ra, thật ra mình vô cùng bình tĩnh.
Cô hỏi: “Em còn phải tham gia kỳ thi cuối kỳ sao? Nhưng mà, tháng cuối cùng của năm lớp mười em đã bị từ chối vào lớp học, xin hỏi em phải vượt qua kỳ thi thế nào? Còn nữa, thầy đã thừa nhận đây là lỗi của trường, thế sao không bồi thường cho em?”
Thẩm Tuấn Hoa thấy cô tỏ thái độ như thế thì càng thêm bất ngờ, ông ta tưởng rằng khi mình nói như thế, Lâm Tố Tâm hoặc là bị dọa đến mức không dám nói lời nào, hoặc là tức giận đến mức nhảy dựng lên phản bác, nhưng mà cô lại vô cùng bình tĩnh hỏi lại ông ta.
Cái vẻ này, thật sự quá khác thường. Lẽ nào, cô ta thật sự có chỗ dựa nào hay sao?
Điều này cũng không hợp lý, nhà họ Hạ quản lý học viện Ngân Diệu đã nhiều năm, bắp đùi nhà họ Hạ cũng đâu dễ ôm như thế*, trừ khi dính dáng đến con cháu trực hệ của nhà họ Hạ, hoặc là con cháu đích tôn trong mười gia tộc lớn nhất, nếu không thì…tổng điều hành sẽ không dễ dàng ra mặt giúp học sinh đâu.
(*) Ý là “ôm đùi”, tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế để hưởng lợi.
Dù sao, khắp nơi trong trường đều có thế lực, đám con cháu tranh giành tình nhân, đánh lộn tranh chấp, cũng là ân oán cá nhân trong thời kỳ trưởng thành, không liên quan gì đến lợi ích gia tộc, giúp ai cũng bị nghi ngờ là thiên vị.
Cho nên, lần này tổng điều hành gọi bọn họ đến đây, chắc chắn là vì sự kiện đuổi học này đã vi phạm nội quy trường học nghiêm trọng, nếu làm lớn lên, sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn cho danh dự của trường, chứ không thể là vì giúp Lâm Tố Tâm đâu.
Còn thái độ của Lâm Tố Tâm…
Chỗ bảo vệ quả thật có người truyền tin cho ông ta, nói là hai ngày nay Lâm Tố Tâm đều ngồi xe của cậu ba Hạ ra vào, nhưng điều đó có thể nói rõ vấn đề gì đâu?
Con em nhà giàu nào mà không thích dây dưa với một vài mỹ nữ thanh thuần trong trường? Thân phận của cậu ba Hạ là gì chứ?
Lâm Tố Tâm còn quá trẻ, thật sự xem mình có thể khiến Hạ Minh Tuyên ra mặt giúp cô ta đấy à?