Chương 8.2: Thế gia
Thấy cô quay thẳng người đi ra cửa, Phùng Tư Tư vội giữ cô lại, nói: "Chờ một chút."
Lâm Tố Tâm quay đầu nhìn cô ấy, Phùng Tư Tư nói: "Cậu cứ đi như thế này à?"
"Không thì sao?"
Phùng Tư Tư nói: "Cậu xem cậu mặc áo thun quần jean, vừa rồi dọn đồ nên đầu tóc còn rối bời. Sắp gặp một nhân vật lớn rồi có muốn ăn mặc chỉnh tề một chút, thay đổi quần áo tử tế khong."
Lâm Tố Tâm khẽ giật mình: "Cái này... Không cần chứ?"
"Sao lại không cần? Phải cho Tổng điều hành một ấn tượng tốt chứ! Bây giờ trong trường có rất nhiều người bắt nạt cậu như vậy, nếu cậu cho Tổng điều hành một ấn tượng tốt thì người khác cũng không dám đối xử với cậu như vậy."
Lâm Tố Tâm nói: "Nhưng mà... Tôi lại không có ý định tiếp tục ở học Ngân Diệu, làm chuyện phí thời gian như này làm gì?"
Phùng Tư Tư lập tức nhảy dựng lên, kinh ngạc nói: "Cậu thực sự không có ý định học ở đây nữa sao? Trước đó cậu nói với tôi, tôi còn tưởng cậu đang đùa đây!" Thấy Lâm Tố Tâm gật đầu, cô ấy lại nói: "Bây giờ cậu cũng sẽ không bị cho thôi học đâu, hiệu trưởng Trần đã tham gia vào việc này chắc chắn sẽ có thể giữ học tịch của cậu! Có thể vào được học viện Ngân Diệu khó khăn biết bao, cậu xem hàng năm có bao nhiêu người ghi danh vào học viện Ngân Diệu như vậy, thật sự có thể thông qua cuộc thi để vào đều là những người học giỏi như Hiểu Đình, cậu từ bỏ thì thật đáng tiếc đấy!"
Lâm Tố Tâm lắc đầu nói: "Nhưng học phí ở đây mắc quá, tôi không giống cậu không có áp lực về kinh tế, cũng không giống Hiểu Đình giành được học bổng toàn phần. Không chỉ cao gồm học phí cao mà còn phí sinh hoạt mỗi tháng. Với tôi mà nói học phí một năm một trăm vạn là quá cao, hiện tại tiền tích kiệm của tôi cũng không thể hỗ trợ tôi học cho đến khi tốt nghiệp, cũng không thể trả học phí khi đến hạn, chẳng bằng ra sớm chuyển sang học trường khác thì hơn."
"..."
Lúc này Phùng Tư Tư lúc này ra, gia đình Lâm Tố Tâm cũng không giàu có gì, cũng không có học bổng, vì học ở đây đều đã bán nhà rồi. Cô rất muốn giúp giúp Lâm Tố Tâm về mặt kinh tế nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nói ra. Là con gái của vợ lẽ, tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng chỉ có ba vạn tệ, thuộc thế hệ giàu có thứ hai ở Ngân Diệu, lại thuộc vào mức nghèo rớt mùng tơi cho nên quanh năm suốt tháng cũng không tiết kiệm được đồng nào.
Lâm Tố Tâm thấy vẻ mặt bối rối của cô ấy cũng biết cô ấy đang nghĩ gì, cô kéo tay cô ấy, cười nói: "Được rồi, ý tất của cậu tôi xin nhận. Nhưng một năm tôi ở Ngân Diệu anyf cũng không vui vẻ, cậu vẫn nên để tôi đi thì hơn. Cho dù không học cùng nhau thì chúng ta vẫn là bạn bè mà?"
Lúc này Phùng Tư Tư mới lộ ra ý cười, nói: "Được, cho dù cậu tới đâu chúng ta cũng là bạn bè."
Lâm Tố Tâm gật gật đầu, đẩy cửa phòng ra.
Ngoài cửa, Trần Dư Mặc đã nghe đầu đuôi mọi việc từ trong miệng của thầy Tôn, dạy dỗ thầy Tôn một trận đồng thời quyết định điều tra kỹ lưỡng các nhân viên làm trái quy định trong việc nghỉ học lần này,
Thầy Tôn giống như một quả cà tím bị sương giá đánh gục, mặt mày tái mét, đã tự dự đoán được tương lai xui xẻo của mình. Thấy Lâm Tố Tâm ra, ánh mắt ông ta phức tạp vừa phận hận vừa sợ hãi, hoàn toàn không thể lý giải nổi vì sao một sinh viên nữ có vẻ yếu đuối không làm được gì lại khiến ông ta phải chịu tổn thất lớn như vậy.
Ông ta âm thầm tính toán trong lòng, nếu như có thể giữ được vị trí ở phòng quản lý ký túc xá, sau này nhất định phải tìm cơ hội để Lâm Tố Tâm đẹp mặt, còn cả Phùng Tư Tư ở cùng cô nữa, không thể buông tha được.
Lâm Tố Tâm đã lờ mờ nhận ra ánh mắt của ông ta, trong lòng vô cùng căm ghét, hoàn toàn không để ý đến ông ta, đi thẳng đến trước mặt Trần Dư Mặc, nói: "Em chuẩn bị xong rồi. Hiệu trưởng Trần, mong thầy đưa em đến đó."