Chương 3
"Một gã đàn ông nghèo túng, ăn bám mà còn tự cho mình là quan trọng?"
Tôi cười, nhìn đứa bạn mắng mỏ.
"Chưa vào cửa nhà đã có ham muốn chiếm hữu tiền của tớ rồi. Trước đây tớ còn hứa sẽ tìm việc cho anh ta, cứ tưởng tối nay anh ta sẽ rộng rãi một chút, không ngờ..."
Vừa dứt lời, điện thoại của Lư Chí Tân gọi đến.
"Nhiên Nhiên, em mau quay lại đây. Vừa nãy em đã lật bàn của quán người ta, chủ quán bắt anh bồi thường. Anh không có tiền bồi thường, nếu em không quay lại, anh sẽ bảo chủ quán báo cảnh sát, đến lúc đó em cũng phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho anh."
Lư Chí Tân vẫn còn gào thét trong điện thoại, tôi tắt máy ngay lập tức.
"Sao vậy, Nhiên Nhiên?" Bạn tôi hóng hớt: "Có cần mình tìm người giúp cậu không?"
Tôi lắc đầu, bảo bạn thả tôi xuống lề đường. Xuống xe, tôi gọi điện cho bố, bảo ông tìm vài vệ sĩ đến giúp.
Lư Chí Tân thà chết không chịu bồi thường, làm chủ quán tức đến mức báo cảnh sát. Khi cảnh sát gọi điện cho tôi, xe của tôi vừa vặn lái vào cổng đồn cảnh sát.
Thấy tôi xuống xe, Lư Chí Tân vội vã kéo tôi đến trước mặt cảnh sát.
Anh ta kích động, nước bọt bắn cả vào mặt tôi.
"Cảnh sát, chính là cô ấy đã đập phá quán, cô ấy còn úp cơm lên đầu tôi! Lãng phí là đáng xấu hổ thưa cảnh sát.”
"Ai mà không biết từng hạt gạo đều là mồ hôi công sức, hôm nay cô ấy dám úp cơm lên đầu tôi, ngày mai cô ấy dám chống lại cảnh sát!"
Lư Chí Tân kích động nắm lấy tay cảnh sát: "Tôi muốn bồi thường tổn thất tinh thần!"
Cả đồn cảnh sát đều vang vọng giọng nói của Lư Chí Tân, tôi bước lên, giáng cho anh ta một cái tát trời giáng.
"Úp một bát cơm vào anh mà đã đòi bồi thường tổn thất tinh thần rồi à? Tôi thấy bấy nhiêu đó còn chưa đủ tiền thuốc men cho anh đâu."
Nói xong, tôi tát liên tiếp vào mặt Lư Chí Tân.
"Cho anh thể diện, anh lại còn làm loạn, sinh nhật tôi mà anh mời tôi ăn Sa Huyện à?"
Đánh anh ta vẫn chưa đủ, càng nghĩ tôi càng tức. Tôi lại đá thêm một cú nữa vào Lư Chí Tân. Nhưng tôi không ngờ Lư Chí Tân lại dám động thủ với tôi, anh ta nắm lấy mắt cá chân tôi, giật mạnh về phía sau.
Tôi bị cú kéo đó làm cho ngã xuống đất.
May mà tôi có mang theo vệ sĩ, ngay trước mặt các đồng chí cảnh sát, họ nhanh chóng tháo khớp tay của Lư Chí Tân. Tiếng kêu la của Lư Chí Tân gần như xuyên thủng màng nhĩ tôi, anh ta bị vệ sĩ tát một cái và ngã lăn ra đất.
"Tôi muốn xem camera. Tôi rõ ràng chỉ úp một bát cơm lên mặt anh ta, không hề đập phá bàn ghế, không biết tại sao họ lại nói như vậy."
Chủ quán thấy cảnh này đã sớm sợ tái mặt, cảnh sát nghe tôi nói xong cũng đi tìm chủ quán để kiểm tra camera.
Có một đồng chí cảnh sát không chịu nổi tiếng la hét của Lư Chí Tân, cùng với vệ sĩ giúp anh ta lắp lại khớp tay.
Xem camera mới biết, sau khi chúng tôi đi, Lư Chí Tân đột nhiên đứng dậy lật đổ cái bàn trước mặt, rồi đá đổ hết ghế.
Khi anh ta định bỏ đi thì bị chủ quán gọi lại, Lư Chí Tân lúc này mới hoảng sợ.
Anh ta kéo chủ quán sang một bên: "Anh bạn, hay là anh báo cảnh sát đi. Người vừa úp cơm vào tôi là bạn gái tôi, nhà cô ấy rất giàu, đến lúc đó chúng ta cứ khăng khăng là cô ấy đã đập phá là được.”
"Bảo cô ấy bồi thường, cô ấy chắc chắn bồi thường được. Hơn nữa chúng tôi là người yêu, tiền của cô ấy là của tôi, báo cảnh sát, bồi thường là xong!"
Tôi nhìn những lời nói đó của Lư Chí Tân, thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Lư Chí Tân, các người lật lọng mà không chịu trốn camera à?"
Lư Chí Tân nhìn chủ quán một cách uất hận, rồi hối hận cúi đầu, lẩm bẩm: "Tôi nhớ là tôi đã xem rồi, không có camera mà..."
Cuối cùng ai là người phá quán đã quá rõ ràng, các đồng chí cảnh sát vẫy tay bảo tôi rời đi.
Họ bước đến giáo dục Lư Chí Tân: "Chuyện tình cảm của hai người tôi không muốn nói nhiều, nhưng sinh nhật con gái người ta mà cậu mời người ta đi ăn cơm rang trứng, người ta tức giận là chuyện đương nhiên."
Nhưng Lư Chí Tân không vui, anh ta nắm tay tôi không cho tôi rời đi: "Chúng tôi là người yêu, tôi không có tiền thì cô ấy phải bồi thường thay tôi."