Hất Cẳng Tên Bạn Trai Đã Nghèo Còn Hay Ra Vẻ

Chương 5

Chương 5
"Trừ đi những món quà tôi tặng anh, còn lại 34155,8 tệ, tôi cũng không phải người tính toán chi li, làm tròn xuống thành 34155 tệ là được."
Tôi lấy mã QR thanh toán của Wechat ra, đưa đến trước mặt anh ta. Lư Chí Tân lộ ra bản chất: "Sao lại là ba vạn tệ? Khi chúng ta ở bên nhau, anh căn bản không tiêu tiền của em."
Tôi cầu cứu nhìn các đồng chí cảnh sát: "Anh ta không muốn trả tiền thì làm sao? Không thể để anh ta đi được, chẳng phải đây là vừa chiếm tiện nghi vừa nghèo sao?"
Nhưng dù sao cũng chỉ là cãi vã giữa một cặp đôi, các đồng chí cảnh sát không có thẩm quyền để giải quyết vấn đề này cho tôi. Nhưng họ đã cho tôi một gợi ý khác.
"Nếu cô thực sự muốn lấy lại tiền, có thể kiện anh ta ra tòa, để tòa án cưỡng chế thi hành."
Tôi nhướn mày nhìn Lư Chí Tân: "Anh muốn tôi kiện anh, hay là bây giờ trả tiền?"
Lư Chí Tân lảng tránh ánh mắt, cuối cùng dưới sự chứng kiến của các đồng chí cảnh sát, anh ta ký một tờ giấy nợ, hẹn trong vòng một năm sẽ trả hết.
Tạm biệt Lư Chí Tân, tôi và bạn thân cùng nhau đi bar xả stress.
"Cậu nói xem lúc đó cậu làm sao mà nhìn trúng một gã đàn ông nghèo túng như vậy? Rốt cuộc anh ta tốt ở điểm nào?"
Tôi cười khổ: "Ai mà biết anh ta thay đổi lớn như vậy? Ban đầu tớ còn định sau khi tốt nghiệp sẽ giới thiệu anh ta với bố mẹ. Không ngờ anh ta lại thù ghét người giàu đến thế."
Bạn thân tôi thở dài: "Chưa chắc anh ta đã thù ghét người giàu đâu, chỉ là không muốn cậu cũng giàu có thôi, có những người có thể đồng cam cộng khổ, nhưng không thể cùng nhau hưởng sung sướng."
Không ngờ ngày hôm sau ra ngoài, tôi lại nhìn thấy bóng dáng của Lư Chí Tân. Anh ta đi xe đạp công cộng, ngồi rình rập ở cổng khu chung cư của chúng tôi.
Thấy tôi ra, anh ta vội vàng chạy đến.
"Nhiên Nhiên, trước đây em đã hứa với anh, em sẽ tìm việc cho mẹ anh và anh, em còn nhớ không?"
Thấy tôi không nói gì, Lư Chí Tân nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt u ám.
"Em yên tâm, bất kể là nghề gì em đưa cho anh và mẹ anh, bọn anh đều sẽ đồng ý. Nhưng đây là điều em đã hứa từ trước, em sẽ không nuốt lời chứ?"
"Chia tay rồi, tại sao tôi phải tìm việc cho anh? Mắt tôi bị mù, chẳng lẽ đầu óc cũng bị mù sao? Anh là loại người gì, mà đáng để tôi đối xử khác?"
Nói xong tôi định bỏ đi, Lư Chí Tân bước lên một bước chắn trước mặt tôi. Anh ta lộ vẻ tổn thương, cúi đầu nhìn tôi như không thể tin được.
"Không ngờ em lại là loại người này, Tiết Nhiên. Chẳng lẽ biệt thự nhà em đều là em thuê à? Thực ra em chẳng có tiền bạc hay quyền thế gì cả. Em không có khả năng tìm việc cho anh, anh cũng không trách em, nhưng em giả vờ thì không hay rồi."
Thấy tôi không nói gì, Lư Chí Tân càng nói càng khẳng định câu trả lời của mình.
Anh ta nhếch mép cười với tôi: "Nếu em như vậy, thì thú vị lắm đây."
Bảo vệ mà tôi gọi vừa vặn cầm gậy điện chạy đến, tôi chỉ vào Lư Chí Tân hét lớn:
"Chú ơi, người này, cháu hoàn toàn không quen, anh ta là một tên biến thái, lần sau đừng cho anh ta vào nữa."
Chú bảo vệ cười gật đầu với tôi: "Được rồi, cô Tiết, tôi biết rồi."
Chơi cả ngày bên ngoài, về đến nhà bố tôi gọi tôi vào thư phòng.
"Nhiên Nhiên, con bây giờ cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, có dự định gì chưa? Có muốn vào công ty của bố thực tập không?"
Tôi rất rõ năng lực của mình, hơn nữa rất nhiều nhân viên cũ trong công ty của bố đều quen tôi, tôi vào đó chắc chắn sẽ có người nói ra nói vào.
Tôi không thích hóng hớt, và cũng không muốn trở thành chủ đề bàn tán.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất