Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 125: Chương 125



Sự việc xảy ra đột ngột, căn bản không người phản ứng.
Vĩnh Kỳ vô cùng trấn định: “Một người đổi lấy một người”.
A Nặc Đạt quắc nhiên biến sắc, lớn tiếng quát: “Đem Lam Hi trả lại cho ta!”
Vĩnh Kỳ định thần: “Ta muốn huynh đệ của ta, ngươi muốn nữ nhân này, thực là công bình”.
Sắc mặt A Nặc Đạt thay đổi liên tục.

Tuân tần bị Vĩnh Kỳ bắt giữ, quyến luyện nhìn về phía A Nặc Đạt, đúng là “Tương tư như tơ như lũ, mi gian trong lòng, sớm vô kế lảng tránh”.

Như Ý rốt cuộc hiểu được tâm ý Tuân tần, nàng chưa bao giờ để tâm tới Hoàng đế.

Khó trách nàng ta nhất định phải cùng hắn ra đi, tựa như một khúc thê lương triền miên (Chu Sắc liệt).
Đi.
Vĩnh Kỳ không nhanh không chậm: “Ngươi mạo hiểm đến để đưa Tuân tần đi, tất nhiên không muốn nàng ta chết ở dưới đao của ta.

Chỉ cần ngươi không chịu, Hoàng a mã mất đi một trong những Hoàng tử, ngươi lại mất đi người yêu duy nhất, có đáng không?”
Tuân tần thê lương lắc đầu, kêu lên: “A Nặc Đạt! Đừng tin hắn! Huynh thả con tin trong tay thì cả huynh muội ta cũng không thể sống”.
Vĩnh Kỳ cười mà không nói, chính là phất tay ý bảo thị vệ lui xa hơn mà chính mình tự đưa Tuân tần tiến lên, ngân đao trong tay lại đưa vào một chút, khảm nhập da thịt trắng tuyết của Tuân tần.

Thần sắc A Nặc Đạt bị thống.
Bóng đêm mờ mịt như muốn nuốt hết thảy tất cả.

A Nặc Đạt thấy mọi người đã đứng xa, quát: “Ta với ngươi đổi”.

Vĩnh Kỳ vuốt cằm, thoáng buông tay.

A Nặc Đạt thấy hắn như thế, cánh tay buông lòng, đem Vĩnh Cơ hung hăng đẩy ra, liền muốn phi thân bay đến Tuân tần đang ở trước ngực Vĩnh Kỳ.
Vĩnh Cơ như phùng đại xá, vừa mới thả ra hai bước, kinh hoàng sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, gục xuống.

Hoàng đế dĩ nhiên đang cầm cung trong tay, bỗng nhiên bắn ra một mũi tên.

Khi trúng tên, cánh tay bị thương nặng.

Hai mắt hắn trừng trừng đỏ bừng, phát ra một tiếng thê lương, hai tay vừa muốn giở chủy thủ lên liền ngã hạ xuống.
Vĩnh Cơ.

Vĩnh Cơ sợ tới mức choáng váng.

Hải Lan kinh hô một tiếng, Như Ý chỉ thấy duy nhất trong đầu một mảnh trắng xóa như là lệ tuyết bay xuống lả tả, nước mắt cuồn cuồn rơi xuống.

Nàng cơ hồ là bản năng bình thường, chạy tới Vĩnh Cơ, ôm hắn vào trong người.

Đây là đứa nhỏ duy nhất của nàng, nàng chẳng tiếc tính mệnh mình, chỉ sợ làm bị thương Vĩnh Cơ.
Ánh đèn đuốc rực sáng, nàng dĩ nhiên thấy được chủy thủ kia hạ xuống, cách cơ thể mình bất quá chỉ một khắc.

Ở xa vang lên tiếng kinh hô, nàng cũng không còn chạy được nữa, có một cỗ kình lực thật lớn đập vào chính mình.

Phía sau, chủy thủ đâm thủng da thịt trầm đục.
Cư nhiên, không có một tia đau đớn.

Như vậy, thanh âm kia, từ đâu mà đến?
Xoay người lại mới phát hiện A Nặc Đạt dĩ nhiên ngã xuống.

Như Ý hồi hộp ngẩng đầu xem Vĩnh Cơ.

Vĩnh Cơ ôm thật chặt cánh tay nàng, nước mắt chảy xuống: “Ngạch nương”.
Nàng tinh tế xem lại hết thảy đều không có việc gì, ngoại trừ việc chấn kinh, một chút vết thương đều không có.


Giây lát nàng phục hồi lại tinh thần, có thân ảnh cao lớn đang che chắn trước người nàng, làm cho nàng không thấy nguy hiểm.

Là phục sức ngự tiền thị vệ.
Lòng nàng tự định lại, là Lăng Vân Triệt.

Nàng định thần nhìn lại, mới thấy đầu vai hắn máu chảy ồ ồ, nhiễm đỏ hết cả tay áo, tự nhiên có chút dính vào người nàng.

Hiển nhiên vừa rồi A Nặc Đạt hạ xuống một đao, hắn thay mẫu tử bọn họ chống đỡ.
Hải Lan cùng Dung bội vội vàng tiến đến, bọn thị vệ bắt lại A Nặc Đạt đang ngã trên mặt đất, Hải Lan nhìn nàng nhẹ nhàng khóc nức nở, Dung Bội ôm chặt Vĩnh Cơ.

Tim Như Ý nặng nề run rẩy, âm điệu nàng cũng run rẩy: “Có nặng lắm không?”.
Lăng Vân Triệt mím môi, trầm mặc lắc đầu.

Hắn tỏ vẻ không đau đớn, thong dong mà thản nhiên.

Hắn thấp giọng nói: “Mọi người bình an là tốt rồi”.
Một khắc kia, Vĩnh Cơ, Như Ý, Lăng Vân Triệt, ba người bọn họ gắn bó lẫn nhau.

Khoảng cách tâm cùng tâm gần sát như thế.

Thiên địa cô thanh, sinh mệnh cũng nhỏ bé.

Nhưng quên mình có thể đến cứu giúp chỉ có người này, danh chính ngôn thuận có thể tới cứu chính mình.

Phi thân cứu giúp cùng với một ánh mắt vội vàng, người nào đáng giá để dựa vào?
Nàng ở thanh tỉnh trung, hỗn độn nước mắt chảy xuống.
Năm tháng ở lãnh cung chịu bao dày vò, cứ nghĩ chỉ có bức tường là dựa vào, cuối cùng cũng còn có Lăng Vân Triệt.
Nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều, Vĩnh Kỳ dĩ nhiên tiến lên, cung kính thỉnh nàng: “Hoàng ngạch nương cùng Thập nhị đệ vẫn bình an chứ? Mau tới thỉnh Thái y xem một cái”.
Như Ý thấy hắn trầm ổn đi tới, chuyển mắt lại thấy Tuân tần cũng té ngã trên mặt đất.

Vĩnh Kỳ thấy ánh mắt Như Ý, nhẹ nhàng cười thoải mái: “Đã giải quyết xong rồi.

Nhi thần sẽ không dung thứ nghịch tặc làm tổn thương Hoàng ngạch nương cùng với Thập nhị đệ”.
Quả nhiên, lồng ngực Tuân tần có máu dâng trào lên, thấm đầy mặt đất.

Vĩnh Kỳ trầm định như núi, miệng lại thoải mái: “Loại này làm tổn hại danh dự Hoàng a mã, không thể giữ lại.

Làm bẩn mắt Hoàng ngạch nương, ngay cả chết cũng không hết tội”
Lạnh nhạt quyết tuyệt như vậy là để Hoàng đế thưởng thức, cũng là nàng cùng với Hải Lan nhiều năm kỳ vọng.

Nhưng giờ khắc này, nàng lại cảm thấy Vĩnh Kỳ trước mắt lại xa lạ như thế.

Tất cả mọi người đều xa lạ, ở ngày thường quen thuộc nhưng khi rơi vào hiểm cảnh, mới nhìn được sự xa lạ.
Hải Lan có chút cảnh giác, liền giúp đỡ Như Ý, giữ xa khoảng cách Lăng Vân Triệt một chút, trong miệng dịu dàng mà khách khí: “Lăng đại nhân hộ chủ có công, Hoàng thượng tự nhiên ban thưởng”.
Lời nói này rõ ràng là phân biệt tôn ti.
Lăng Vân Triệt chắp tay, xoay người hướng Hoàng đế quỳ gối: “Hoàng thượng, vi thần hộ chủ bất lực, khiến cho Hoàng hậu nương nương cùng Thập nhị a ca chịu đủ kinh hách, xin Hoàng thượng thứ tội”.
Hoàng đế từ từ nói một hơi: “Mẫu tử Hoàng hậu không sao là tốt rồi”.
Lăng Vân Triệt khom người lui sang một bên, Hoàng đế vươn tay ôn hòa nói: “Hoàng hậu chịu đủ kinh hách, mau tới đây đi”.

Gió lạnh phơ phất thấu xương.

Nàng đứng ở nơi đó, cư nhiên không thể bước được một bước.

Nàng thật hy vọng chính mình có thể sinh trưởng là một gốc cây ở nơi thảo nguyên mờ mịt này, vô tri vô giác đến già.
Hải Lan nhẹ nhàng đẩy cánh tay nàng, nàng vẫn không chút nhúc nhích.


Ánh mắt nàng định thần ở Tuân tần, thấy trước ngực Tuân tần máu tươi chảy ồ ạt.

Hơi thở mỏng manh, thân thể run lên từng đợt, Tuân tần vẫn mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào xác chết A Nặc Đạt, không chịu dời đi nơi khác.
Nàng ta ngoái đầu nhìn lại, nhẹ nhàng cười, đem hình ảnh Hoàng đế đang tức giận ẩn ẩn thu vào đáy mắt, nàng ta liếc mắt nhìn Lăng Vân Triệt chậm rãi nói: “Hoàng thượng, ngươi xem ngươi, thê nhi ngươi ở trước mặt, ngươi còn không bằng một thị vệ, cho nên ta chẳng sợ chết, ta cũng muốn cách xa ngươi ra”.
Nàng ta nói xong, cố hết sức hoạt động thân thể, mỗi lần cử động một tấc là máu tươi trào ra càng nhiều.

Nàng gian nan bò đến A Nặc Đạt, vươn tay khép lại đôi mắt hắn đang nhìn về phía mình.

Tay nàng cực độ ôn nhu, giống như trân bảo suốt đời trân trọng.

Hơi thở nàng càng thêm vô lực, gần như kiệt sức.

Nàng mỉm cười giống như một đóa hoa, đem thân thể mình dựa sát vào A Nặc Đạt .
Hoàng đế yên lặng nhìn hết tất cả, trên trán gân xanh nổi lên, quát: “Ngũ mã phanh thây! Đem hai tiện nô này ngũ mã phanh thây!”
Bọn thị vệ vang dội đáp ứng, thân thủ liền đi đến hai người, Dự phi bĩu môi, miệng theo ý cười, cư nhiên là cười lạnh: “Gian phu dâm phụ, chết không hết tội”.
Hoàng đế cũng không nhìn nàng: “Đúng là chết không hết tội.

Dù chết có một ngàn lần cũng rửa hận không hết”.

Hắn nói: “Phân phó đi xuống, Tuân tần Hoắc Thạc Đặc thị đột ngột phát bệnh mà chết”.
Ngữ ý hắn dày dặc sát ý, ngay cả Yến Uyển đang chiếm sủng ái cũng thấy rùng mình.

Hắn nhìn Lăng Vân Triệt, thấy sắc mặt hắn trắng bệnh, trong lòng chua xót càng đậm, ánh mắt Hoàng đế như tên bắn lén sâu kín vào Lăng Vân Triệt: “Ngự tiền thị vệ Lăng Vân Triệt cứu hộ Hoàng hậu cùng Hoàng tử có công, thưởng hoàng mã quái nhất kiện”.

Hắn nhẹ giọng: “Hoàng hậu cùng Vĩnh Cơ có khỏe không?”
Hoàng đế đến gần hai bước, sờ đầu Vĩnh Cơ, ý bảo Dung Bội mang theo rời đi, nắm cánh tay Như Ý: “Gió lên rồi, đừng đứng ở đây nữa”.
Yến Uyển dẫn mọi người đứng ở phía sau, biết điều nói: “Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng Hoàng hậu”.
Cánh tay Như Ý bị hắn nắm chặt nhưng đầy lạnh lẽo.

Đó là do trong lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, nàng nhẹ nhàng rút tay ra, cúi đầu nói: “Hoàng thượng muốn bắn chết A Nặc Đạt thì cần gì phải gấp gáp nhất thời, thiếu kiên nhẫn như vậy, lấy tánh mạng Vĩnh Cơ phạm hiểm! Thần thiếp chết không hối tiếc nhưng Vĩnh Cơ là con ruột của Hoàng thượng cơ mà”.
Hoàng đế kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, ánh mắt ấm áp chuyển sang lạnh lẽo, hắn vẫn tiếp tục dắt nàng đi về phía trước: “Con ruột của trẫm không có vô dụng như vậy.

Nếu Vĩnh Liễn còn sống sẽ nhạy bén tự bảo vệ mình, nếu là bằng tuổi của Vĩnh Cơ thì nó cũng sẽ không vô dụng như vậy”.

Hắn ngửa mặt lên trời thở dài: “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, vì sao trẫm cùng nàng lại sinh một đứa con tầm thường như vậy chứ?”
Chỉ là một câu nói ngắn gọn nhưng tất cả mọi người phía sau đều bị kinh sợ.

Mọi người biến sắc, nhìn Đế hậu không biết phải làm sao.
Như Ý như bị sét đánh, nàng cư nhiên không nghe thấy thanh âm của trái tim mình đang đập.

Ngay cả đau đớn này cũng đều cảm thụ không nổi.

Nàng quay đầu nhìn về xa xăm, vẻ mặt ủy khuất Vĩnh Cơ chỉ cảm thấy vớ vẩn mà chua xót: “Tư chất Vĩnh Cơ không bằng Vĩnh Kỳ nhưng con còn nhỏ, dễ mẫn cảm mà bị lời nói cha mẹ tác động, trước mặt mọi người mà chửi bới thì thử hỏi ngày sau Vĩnh Cơ làm sao có thể thành người được chứ?”
Trong lòng Như Ý xuất hiện một trận ác lãng cuồn cuộn, lãnh đạm nói: “Hoàng thượng anh minh ngút trời, Vĩnh Cơ sao lại có thể bị so sánh như vậy chứ?”
Dự phi nghe được điều đó, ỷ vào nhiều ngày Hoàng đế gặp nàng, đi nhanh vài bước, xoay tiến lên, cầm khăn tay nói: “Ai gia! Hoàng thượng nói đúng, tuy nói là rồng sinh rồng, nếu không xứng đáng là phượng hoàng thì cũng là chim trĩ, như vậy thì làm sinh con tốt được chứ”.
Hoàng đế cũng không để ý nàng, khoanh tay đứng sau, thở dài: “Nếu Vĩnh Liễn và Vĩnh Tông có ở lúc này, có Hiếu Hiền hoàng hậu ôn thục dốc lòng dạy dỗ thì cũng không khiến trẫm âu lo thế này”.
Vẫn là Vĩnh Kỳ tỉnh táo, lập tức quỳ xuống nói: “Hôm nay gặp họa đều là nhi thần không tốt.

Thỉnh Hoàng a mã bớt giận, nhi thần nhất định sẽ phòng bị nghiêm ngặt, sẽ không quấy nhiễu thánh giá”.

Hoàng đế nhẹ nhàng ôn hòa nói: “Tốt lắm.


Con là đứa con ngoan của trẫm.

Việc xử lý Hoắc Thạc Đặc thị hôm nay cũng do con quyết định thật nhanh”.
Vĩnh Kỳ tạ ơn đứng dậy, giả vờ vẻ mặt kinh ngạc cùng ủy khuất Vĩnh Cơ nói: “Thập nhị đệ còn nhỏ, chưa từng gặp qua trường hợp thế này, khó tránh khỏi chấn kinh, nhi thần sẽ đưa Thập nhị đệ trở về khuyên giải an ủi.

Sau này cũng sẽ cùng Thập nhị đệ cưỡi ngựa bắn tên, học theo tổ tông”.
Hoàng đế hơi vuốt cằm.

Như Ý thấp Dự phi đứng bên, chán ghét.

Nàng chưa từng biết trong ngữ khí chính mình mang theo nhuệ khí, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Dự phi, quát lớn: “Có công nên thưởng, có tội phải phạt! Dự phi, muội đã biết tội chứ?”
Dự phi ngẩn người ra, giương đầu kiêu ngạo, nũng nịu nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp phát hiện thích khách, sau đó che chở Hoàng thượng thì có lỗi gì?”
Sắc mặt Như Ý lạnh lùng, “Nếu không phải muội tùy tiện lên tiếng thì Vĩnh Cơ sao bị bắt, đưa vào chỗ hiểm chết? Muội lấy con nối dõi Hoàng gia vào đặt cược, không thể định trụ thần trí vững vàng, nếu là thích khách bị muội làm loạn, khiến Hoàng thượng bị thương thì phải làm thế nào?”
Dự phi làm sao chịu phục, cãi chày cãi cối nói: “Hoàng thượng có thiên thần bảo hộ, mọi sự bình an!”
Như Ý lãnh đạm nói: “Thật không? Thiên tử an nguy, con nối dòng gặp an nguy, chỉ có muội phạm hiểm! Tuân tần cùng A Nặc Đạt phạm tội, một hồi tám ngày phong ba chung quy cũng do muội dựng lên.

Người đâu, vả miệng nàng ta cho bổn cung, cần phải cho nàng ta nhớ kỹ lời giáo huấn hôm nay”.
Dự phi thấy Hoàng đế hờ hững không nhìn, cũng sinh ý sợ, nhất thời quỳ xuống, nức nở nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương xuyên tạc thần thiếp..”
Hoàng đế làm sao để ý tới nàng, đỡ lấy tay Dĩnh phi nói: “Trẫm hôm nay sẽ đến nơi của nàng”.

Hắn cũng không quay đầu lại: “Lệnh quý phi, Dự phi phạt xong, đuổi về trong cung như cũ”.
Giọng nói Yến Uyển êm ái: “Dạ.

Có cần cấm túc như cũ không ạ?”
Hoàng đế nói: “Trách phạt là chức trách Hoàng hậu, về phần cấm túc thì không cần”.
Dĩnh phi vui mừng, ôm lấy Hoàng đế mà đi.

Dự phi ngây ra như phỗng không biết là bi hay hỉ.
Trên thảo nguyên tiếng gió phần phật, Như Ý ôm chặt Vĩnh Cơ, trầm giọng nói: “Động thủ”.
Cái gọi là vả miệng có hai loại, một loại là tát vào mặt, vào tai là trách phạt tầm thường; một loại khác là dùng cây gỗ mun dài ba tấc giã thẳng vào môi.

Cây gỗ mun kia tính chất kiên cố, đánh nhẹ sẽ bị sung, đánh nữa thì da thịt vỡ tan, răng nanh bóc ra.

Dung Bội chưa bao giờ thấy Như Ý giận dữ như thế, lập tức nhận bản cây gỗ mun từ trong tay Tam Bảo, liền bắt đầu động thủ.

Dự phi sợ tới mức hồn phi phách tán, giãy dụa, hai tiểu thái giám lập tức đi lên nắm chặt lấy nàng, lại phòng bị nàng đau đớn mà hô hoán loạn mắng, liền lấy vải lụa trắng bịt miệng nàng lại, Dung Bội nhấc tay liền đánh.
Hoàng đế mặc dù đã đi xa nhưng nhóm tần phi tận mắt thấy cây bản mun chạm vào da thịt mềm mai, văng lên nhiều huyết châu.

Yến Uyển không biết tức giận cái gì cũng nghiêm mặt, không chịu cầu tình.

Mọi người thấy Hoàng hậu cùng quý phi tức giận, lại không thích kiểu phô trương của Dự phi từ trước càng không có người dám cầu tình.

Dự phi vặn vẹo tránh né nhưng không thể được, Dung Bội xuống tay vừa mạnh vừa chuẩn, không lưu tình chút nào, đánh thẳng xuống cho máu vẩy ra, cuối cùng rang cửa cùng máu tươi của Dự phi rơi xuống mặt đất, máu me nhầy nhụa.
Khác quý nhân nhát gan, sợ tới mức kinh hô lên một tiếng, liền chạy trốn sau Hải Lan.

Hải Lan ôn hòa vỗ vỗ tay nàng, quay đầu ôn nhu nói: “Quy củ đã muốn làm.

Hoàng hậu nương nương đừng động khí lại, sáng mai thỉnh quý phi làm chủ, đưa Dự phi muội muội trở về đi”.
Sắc mắt Yến Uyển không chút thay đổi: “Du phi tỷ tỷ nói đúng”.

Nàng nhìn Dự phi như nhìn vào cỏ rác khinh bỉ: “Răng nanh cùng máu cũng đã đổ.

Dự phi cũng nên nhớ rõ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói”.
Dứt lời, Như Ý đứng dậy trước mọi người rồi rời đi.
Yến Uyển trở lại lều trại, khuôn mặt phù dung lạnh lùng trầm xuống, hơi thở sâu xa mà áp lực.

Xuân Thiền thấy thần sắc nàng không tốt, liền cho mọi người đi ra ngoài, bưng lên một chén anh đào tô lạc đến.

Anh đào năm nay chế thành quả vỏ cứng ít nước, từng viên tựa như san hô châu đỏ tươi bình thường, vẫn không mất đi vị ngọt thuần hậu, càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Xuân Thiền cẩn thận dò xét sắc mặt nàng nói: “Tiểu chủ, uống chén tô lạc nhuận yết hầu đi.

Mờ vừa rồi bị sự việc kia kinh hách…”
Yến Uyển lạnh lùng nói: “Đúng là kinh hách! Bổn cung còn không có nghĩ đến hắn không muốn sống đến tình trạng này!” Thanh âm của nàng tiêm lệ, tuy rằng đã đè thấp cực lực nhưng cũng giống âm thanh mảnh sứ vỡ sắc bén xẹt qua: “Đều do tiện tì Dự phi sinh ra việc này! Thật đúng là tiện nhân nhiều thị phi!”
Yến Uyển lấy chén tô lạc trản trên tay Xuân Thiền, tay giơ lên thật cao, muốn ném đi.


Xuân Thiền sợ tới mức quỳ xuống, vội la lên: “Tiểu chủ, tối nay phong ba đã nhiều lắm rồi, tiểu chủ đừng làm kinh động thánh giá nữa”.
Lời này cực kỳ hữu ích.

Yển Uyển nay đã giải quyết lục cung, quyền cao chức trọng.

Nhất thời kinh động chợt đến, liền có thể gây ra phong ba.

Trên mặt Yến Uyển cực lực khắc chế chậm rãi buông dến, dường như không có việc gì để nói: “Tô lạc lạnh này đi đổ đi”.
Nàng dứt lời, khí hỏa chưa hạ: “Hoàng thượng sao lại mềm lòng như vậy chứ? Tiện tì đó nên đưa về cấm túc, không cho tiện tì đó thấy ánh mặt trời mới đúng!”
Sắc mặt Xuân Thiền lộ ra chút vui mừng: “Tiểu chủ không biết Hoàng thượng buông thả Dự phi là vì trong lòng Hoàng thượng đang phân lượng lại nặng nhẹ với Hoàng hậu nương nương sao?”
Yến Uyển ngẩn người ra, chợt hiểu được, nói: “Có lẽ vậy.

Đáng thương Lăng Vân Triệt, liều mạng cứu một nữ nhân mà Hoàng thượng không xem trọng, hắn vì cái gì chứ? Chẳng lẽ trong mắt, trong lòng hắn, đối với nàng ta mà không buông bỏ được sao?”
Yến Uyển quay mặt đi chỗ khác, khóe mắt lóe ra một chút tinh lượng.

Xuân Thiền chăm chú nhìn kỹ mới phát giác là một giọt nước mắt trong suốt, mỏng manh ở nơi khóe mắt mà rơi xuống.

Xuân Thiền sợ tới mức hết hồn, một lúc lâu không dám ngẩng đầu nhìn lên.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Yến Uyển trầm giọng nói: “Hộp trang sức của bổn cung đâu?”
Xuân Thiền lưu loát nhanh tay đem đến, đó là một hộp trang sức nhỏ làm từ gỗ đàn hương, cực kỳ tinh xảo hoa lệ.

Bàn tay Yến Uyển mềm mại đưa lên, trap mở ra, Xuân Thiền chỉ cảm thấy châu quang trước mắt sáng lòa, không sao mở mắt ra được.

Trong hộp kia có đại ngọc lục bảo, thủy tinh oánh thúy.

Trân châu lại nằm ở giữa, vàng óng ánh trơn bóng, là kim châu sản sinh trong biển.

Có ngọc bích cùng hồng ngọc đều là vật khó có được.
Xuân Thiền biết Yến Uyển xưa nay yêu quý nhất là trân châu nên nàng được phục sủng cũng như sau khi liên tục sinh dục khiến Hoàng đế vui mừng, lại ban cho không ít.

Nhưng ánh mắt Yến Uyển hơi lưu luyến, mở ra một ngăn tối trong tráp, lấy ra một quả ngân nhẫn.
Xuân Thiền mắt sắc, liếc mắt một cái nhìn ra trên mặt ruby bất quá chỉ dùng tán toái ruby tiết ma phấn chế thành, tuy rằng cũng có màu đỏ nhưng ánh sáng héo tàn, không hề có hoa hòe, thật không đáng giá vài quan tiền.

Cái này được đặt trong hộp, chỉ sợ làm bẩn châu ngọc quý báu này.

Nhưng Xuân Thiền hiểu được, ngẫu nhiên mà Yến Uyển lấy cái nhẫn này ra chỉ trong thời điểm cực kỳ khó khăn.

Ví dụ như nàng vừa hầu hạ Yến Uyển trước một ngày thị tẩm; ví dụ như có năm Lăng Vân Triệt bị gọi đến Vĩnh Thọ cung; ví dụ như Yến Uyển phát giác Lăng Vân Triệt đối với Hoàng hậu có ánh mắt khác thường.

Nàng không dám suy tưởng vì đây là bí sự quỷ dị năm xưa.
Xuân Thiền rốt cục nhịn không được nói: “Tiểu chủ, người xem khối bảo thạch màu đỏ kia, nếu cho Nội Vụ phủ chế thành nhẫn, nếu được đeo trên bàn tay trắng nõn của ngài, chắc buổi tối có thể hiện ra ruby quang tươi đẹp trong sáng lắm”.

Yến Uyển cúi đầu, có chút đăm chiêu, nhẹ nhàng vỗ về chiếc bảo thạch phấn nhẫn: “Mặc dù nó thô bỉ nhưng nó cũng là thứ tốt nhất để nhắc nhở bổn cung đừng quên lai lịch trước đây”.
Xuân Thiền xưa nay biết vị tiểu chủ này kiêng kị nhất là người bên ngoài bàn tán chuyện xuất thân cung thân của nàng, là con của tội thần.

Nay tự mình nhắc đến, nàng cũng ngương ngùng không tiếp lời, chỉ phải uyển chuyển khuyên nhủ: “Tiểu chủ cùng Lăng đại nhân ngày xưa cũng quen biết, tiểu chủ có lòng tốt, tự nhiên thương hại cho Lăng đại nhân trong hiểm cảnh hôm nay.

Lăng đại nhân có công cứu Hoàng hậu, tự nhiên một bước lên mây, tiểu chủ không cần lo lắng”.
Đáy mắt Yến Uyển đỏ lên, chợt quay đầu nói: “Hắn một bước lên mây nhưng vẫn tự hủy hoại tương lai, bổn cung sợ chính hắn đều không minh bạch rõ ràng.

Ở trước măt Hoàng thượng như vậy mà liều lĩnh đi cứu Hoàng hậu cùng Thập nhị a ca, chẳng phải cũng làm cho Hoàng thượng lạnh bạc…”
Xuân Thiền nhạy bén nói: “Đúng vậy! Lăng đại nhân cũng không cố hết mình, tiểu chủ còn cố cái gì nữa?” Yến Uyển ngẩn người ra, nước mắt lưng tròng nhìn Xuân Thiền, Xuân Thiền cúi đầu ôn nhu: “Làm Lăng Vân Triệt bị tổn hại thì có thể hoàn toàn lật đổ Hoàng hậu.

Nếu không như vậy thì sao dao động được Hoàng hậu? Tiểu chủ trăm ngàn lần đừng quên điều mà trước khi lâm chung Ngụy phu nhân đã dặn dò”.
Yến Uyển yên lặng một chút, lãnh đạm nói: “Gian phu dâm phụ kia cũng thật vô dụng, bắt giữ Vĩnh Cơ như vậy mà không thể giải quyết xong chuyện”.
Xuân Thiền trầm tĩnh nói: “Tuy rằng con của Hoàng hậu bị thất sủng nhưng rốt cuộc cũng có danh phận con trai trưởng cho nên chúng ta phải hiểu rõ chúng ta phải trông cậy vào tiểu a ca.

Thật sự đáng tiếc.

Cho nên những chuyện về sau, chúng ta chỉ cần trông cậy vào chính mình, đừng trông cậy vào người khác nữa”.
Ồn ào náo động đã qua, đêm tĩnh đã đến, trên thảo nguyên tiếng côn trùng kêu chít chít, rõ ràng lọt vào tai; gió thổi u lạnh.

Ngọn đèn kia liền vụt sáng vài cái, Yến Uyển trầm mặc không nói, nước mắt tự nhiên rơi xuống..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất