Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 4: Chương 4



Sáng sớm hôm sau, sau khi nhanh chóng rửa mặt chải đầu, Thanh Anh liền ngay đến cung Phú Sát thị hầu hạ.

Để dễ bề chủ trì tang nghi, tính toán mọi việc, Phú Sát Lang Hoa vẫn ở lại gần nơi thiền điện.
Thanh Anh đi khi trời mới hửng sáng, Như Tâm vén rèm nghênh tiếp, cười nói: “Tiểu chủ đến thật là sớm.

Chủ tử nương nương chỉ vừa mới thức dậy.”
Thanh Anh khiên tốn cười nói: “Ta đáng lẽ nên đến sớm hầu hạ chủ tử nương nương thức giấc.”
Mành bên trong được nhấc lên, các cung nữ cầm từng chồng khăn lần lượt tiếp nhau lui ra ngoài.

Thanh Anh biết Phú Sát thị đã rửa mặt xong, tiếp theo sẽ hầu trang điểm.
Như Tâm hướng vào trong bẩm báo khẽ: “Chủ tử, Thanh phúc tấn đến.”
Chỉ nghe được một giọng nói rất dịu dàng: “Mời nàng vào đây đi.”
Hai thị nữ đứng hầu vén rèm, hơi cúi người nghênh đón Thanh Anh với dáng vẻ kính trọng.

Thanh Anh thầm tụng ca trong lòng, dẫu là có quốc tang, quy củ tại cung Phú Sát thị vẫn chẳng có chút đổi thay nào.
Khi Thanh Anh tiến vào, Phú Sát thị đang ngay ngắn ngồi trước gương, búi tóc đã được ma ma hầu hạ búi sơ sơ.

Tuổi tác Phú Sát thị và hoàng đế tương đương, tư nghiên hương sắc trời sinh khiến nhan sắc cũng tươi tắn như còn đương xuân.

Trang sức chỉ có một miếng ngọc bích đơn thuần không chế tác nhiều, có vẻ như Phú Sát thị phá lệ, phục sức giản dị nhẹ nhàng như cành hoa bạch mộc lan trong làn gió, vừa thanh khiết lại trang tĩnh lay động lòng người.
Thanh Anh thỉnh an người, Phú Sát thị quay đầu lại cười, “Đứng lên đi.

Hiếm khi được thấy muội đến sớm như vậy.”
Thanh Anh đứng dậy tạ ơn, Phú Sát thị chỉ vào hộp trang sức trên bàn nói: “Trong tang gia không thích hợp trân châu trang sức cầu kì, nhưng quá đỗi thanh giản cũng khiến người ta chê cười.

Muội trước nay có mắt nhìn tốt, mau tới thay ta chọn vài món.”
Thanh Anh cười, “Chủ tử nương nương thứ gì đẹp mà chưa từng thấy qua chứ, người chỉ muốn chê cười thiếp thân mà thôi.”
Phú Sát thị mỉm cười, Thanh Anh chọn lấy một bộ diêu phượng hoàng điểm thúy bằng bạc, nàng nói: “Hôm nay là ngày đại tang cuối cùng, ngày mai là lễ đăng cơ chính thức.

Chủ tử nương nương tuy tố trang nhưng cũng nên đeo ít trang sức.

Bộ diêu phượng đính thúy vũ này, mắt phượng là ngọc lam, đem kết hợp thêm vài đóa trân châu hoa bằng ngọc màu lam, hẳn rất đoan trang tao nhã nhưng vẫn giữ được sự trắng trong thuần khiết.
Phú Sát thị quay sang phía ma ma chải tóc, cười nói: “Còn không mau làm theo lời Thanh phúc tấn.”
Thanh Anh lùi lại một bước, đứng ở bên cạnh hầu hạ mọi việc.

Phú Sát thị trông thấy vậy cũng không nói thêm lời nào.

Đợi đến khi trang điểm xong tất cả, mới chạm rãi cười: “Trắc phúc tấn thật cẩn thận quá, đến hầu ta cả những thứ nhỏ nhặt này, thật là làm khó cho muội.”
Thanh Anh vội đáp: “Thiếp thân không dám.”
Phú Sát thị ngắm mình trong gương, cười bảo: “Muội dùng các loại châu sức rất đẹp.

Nếu ngay cả việc đối nhân xử thế, cũng không thể có sai sót gì cả, có thể coi là người phúc tuệ đều song tu.” Phú Sát thị nhắm mắt, chốc lát nghiêm nghị nói, “Người như muội thế này, cuối cùng cũng chịu ủy khuất.”
Thanh Anh không hiểu sở chỉ của Phú Sát thị, vội vàng quỳ xuống nói: “Thiếp thân ngu dốt, không rõ sở chỉ của nương nương, xin nương nương giáo huấn.”
Phú Sát thị trông đôi mắt Thanh Anh, chậm rãi nói: “Muội tiến vào vương phủ trở thành trắc phúc tấn như thế nào, tự muội biết rõ.”
Thanh Anh quỳ trên mặt đất, chung quy không biết nên nói thế nào, đành yên lặng cúi đầu, bất động.
Phú Sát thị thấy nàng ta một mực cúi đầu, khẽ lộ ra ý cười bảo: “Ta và muội là tỷ muội lâu, ta mới hỏi muội vậy.

Như muội, chung quy thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà.

Cũng khó trách Cao thị luôn muốn chiếm lấy vị thế của muội.”
*Tiêu Hà(蕭何) (?-193 TCN) vốn là người huyện Bái (ở vùng Giang Tô ngày nay), là Thừa tướng nhà Hán.

Tiêu Hà cùng với Trương Lương, Hàn Tín là “tam kiệt nhà Hán” (Phi Tam kiệt tất vô Hán thất nghĩa là không có tam kiệt trợ giúp thì không có triều Hán).

Ông có đóng góp nhiều cho thành công của Lưu Bang trong thời Hán Sở tranh hùng.

Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc(成也蕭何,敗也蕭何, “thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà”).
Thanh Anh miễn cưỡng mỉm cười, “Thiếp thân và Cao tỷ tỷ cùng hầu hạ hoàng thượng, không thể nói nổi ra là ai chiếm lấy của ai.


Thiếp thân nếu có chỗ không bằng, Cao tỷ tỷ cũng nên chỉ giáo muội.”
Phú Sát thị thản nhiên cười một tiếng, “Chỉ giáo? Ngày trước khi còn ở vương phủ, cô ta còn dám chỉ dạy muội sao? Hiện tại thời thế thay đổi, muội định xử trí thế nào đây?”
Thanh Anh nghe nói vậy, bất giác mồ hôi lạnh rơi ròng ròng, nhẹ giọng nói: “Chủ tử nương nương…”
Phú Sát thị chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, rồi khôi phục lại thần thái đoan nhã hiền huệ, dịu dàng nói: “Được rồi.

Ta cũng chỉ nhắc nhở muội một câu vậy thôi, sự tình chắc cũng chưa đến tận mức ấy.” Phú Sát thị có chút khoa trương, “Cuối cùng thì ta cũng là hoàng hậu, là chính thê kết tóc cùng hoàng thượng.

Nếu muội biết an phận thủ thường, ta cũng không để Cao thị tiếp tục gây khó dễ cho muội.”
Thanh Anh nghe vậy, chỉ còn biết tạ ơn, “Đa tạ chủ tử nương nương.

Chủ tử nương nương luôn đối xử công bằng với muội và Cao tỷ tỷ, người muội có thể trông chờ cũng chỉ có chủ tử nương nương.”
Ánh mắt Phú Sát thị xa xăm, bỗng chốc dừng lại trên cổ tay nàng, thấy trên cổ tay trắng nõn của Thanh Anh ngoại trừ chiếc vòng tay bằng vàng đính ngọc phỉ thúy mang kim liên hoa, không còn bất cứ trang sức nào khác, thầm gật đầu: “Chiếc xuyến vòng trên tay muội, là vật phẩm quý giá do Hoàng thượng cho hoàng tử An Nam sang tiến cống, nhân gian chỉ có một đôi.

Khi ấy tiên đế ban cho Vương phủ chúng ta.

Ta nghĩ đến muội và Cao thị địa vị tương tự, liền ban cho hai muội mỗi người một chiếc.

Ý rằng hai người các muội giữ thân giữ tâm, hơn nữa cũng muốn đôi bên hiểu rằng, đều là trắc phúc tấn, tuy hai mà một, không nên so đo trên dưới ít nhiều.

Cho đến hôm nay muội cũng vẫn mang nó ngày ngày.”
Vòng tay này nguyên là cống phẩm cực kỳ trân quý từ An Nam quốc.

An Nam vốn nổi tiếng về phỉ thúy tốt, nhưng có một đôi như vậy rất hiếm thấy.

Một chuỗi phí thủy biếc xanh lớn nhỏ bằng nhau, càng thêm quý giá ở chỗ phỉ thúy không lẫn nửa điểm tạp sắc, màu sắc của bích tựa gió thoảng lay động làn nước biếc.

Dường như khi soi dưới ánh mặt trời, từng đường vân như oánh bạch quang ngân, hiện lên ánh kim, tựa như lông chim khổng tước.

Nhờ bích phỉ thúy sắc u trầm, nên đặc biệt kết hợp với vàng đỏ khảm thêm kim diệp bao quanh hạt ngọc châu, mỗi viên phỉ thúy được trạc bằng đôi mạ vàng thật mỏng hình giống như liên hoa, càng tăng thêm phần độc đáo.
Năm đó, khi hoàng đế vẫn còn là Tứ hoàng tử, lúc được ban đôi vòng tay này cũng vô cùng sung sướng, dẫu cho sủng hạnh hai vị tân hôn trắc phúc tấn, nhưng vẫn giao cho đích phúc tấn Phú Sát thị.

Phú Sát thị hiểu được tâm ý của hoàng đế, liền chuyển tặng lại cho Thanh Anh và Hi Nguyệt.
Thanh Anh cúi đầu, vuốt ve chiếc vòng tay, vẻ mặt nàng an phận hiền hòa , “Chủ tử nương nương nói phải.

Thực sự cảm động mà luôn ghi nhớ phần tâm ý này của nương nương, cho nên nàng ta theo lời nương nương căn dặn năm ấy, lúc nào cũng mang theo, lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân mình.”
Phú Sát thị nhu hòa nói: “Muội quả là người hiểu chuyện.

Ta nghe Cao thị cũng đều mang theo mỗi ngày, nhưng có lẽ chưa chắc đã còn nhớ.” Bỗng nhiên nàng ta nói, “Chà, đêm qua Cao thị vượt quá giới hạn, ta không phải là không biết, chỉ là từ nay về sau muội cũng nên để mắt đến muội ấy.” Thanh Anh lại nhớ đến lời Hải Lan nói đêm qua, vừa định mở lời đã thấy Phú Sát thị nói tiếp, “Trước khi muội đến hoàng thượng đã có khẩu dụ, ban đài kỳ cho tộc Cao thị, đài kỳ này là Tương Hoàng kỳ, còn ban cho họ Cao Giai thị.

Đại Thanh ta trăm năm nay khai quốc, được hoàng thượng khẩu dụ ban đài kỳ, có được đặc vinh hạnh này chỉ có một mình Cao thị, vả lại chỉ có hai bậc Chính Hoàng kỳ và Tương Hoàng kỳ lại là thân tín của thiên tử, chuyện này quan trong cỡ sao chắc là muội cũng rõ ràng.”
Trong lòng Thanh Anh hơi kinh hãi, muốn nói điều gì nhưng chỉ có thể kinh ngạc nghèn nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra đến một lời nên đành mỉm cười.
Phú Sát thị quay lại sau lấy ra từ hộp trang sức một đôi hoa tai linh lung lam bảo, miệng nói: “Từ khi còn ở phủ đệ, địa vị của muội cao quý hơn Cao thị, xem ra hôm nay, nàng ta đã có thể sánh vai ngang hàng.

Chà… Muội trước nên quy an đi.”
Thanh Anh chậm rãi bước ra khỏi điện tẩm của Phú Sát thị, chỉ thấy miệng lưỡi khô rát, chưa bao giờ nàng phiền não đến thế.

Ngày trước… Trước đây bị Tam a ca Hoằng Thời* cự tuyệt trong nhục nhã, cũng chưa từng trải loại cảm giác này.
*Trong Hậu Cung Chân Hoàn truyện, Tam a ca Hoằng Thời từng khước từ Thanh Anh khiến nàng uất hận hắn.

Trong đầu nàng mỗi lần nghĩ đến hai chữ “Hoàng Thời” chỉ thấy thêm phiền chán, cố gắng loại bỏ nó ra khỏi tâm trí, Nhị Tâm đỡ nàng từ từ đi ra ngoài.
Đã qua đi mùa hè nóng nực, ngẫu nhiên trong thanh khí có làn gió thổi đến, xem ra không khí cũng đã thanh lương, mát mẻ hơn rồi.

Đằng trước như có người đang cười nói, Thanh Anh nhíu mày, vừa định lên tiếng đã thấy Cao Hi Nguyệt cùng Kim Ngọc Nghiên tình cảm thắm thiết đi tới.

Nhìn thấy Thanh Anh, Kim Ngọc Nghiên chẳng còn đường lui, bèn quỳ gối hành lễ, về phần Cao Hi Nguyệt lại chỉ nhìn Thanh Anh cười mỉm, “Muội muội đến thật sớm nhỉ.”
Thanh Anh tự biết tình thế hiện tại không giống ngày xưa, không còn cùng Cao Hi Nguyệt bình lễ, nàng chỉ cười nói: “Đến sớm chi bằng đến đúng lúc.


Chủ tử nương nương vừa rửa mặt chải tóc xong, vừa lúc có thể tiến vào.”
Hi Nguyệt gật đầu, cười nói: “Vào cung đã vài ngày, muội muội đã quen chưa?”
Thanh Anh nói: “Phiền tỷ tỷ quan tâm, muội tất thảy đều tốt.”
Hi Nguyệt gật đầu, “Đã quen là tốt rồi.

Ta chỉ sợ muội muội đã quen ngủ giường ấm ở vương phủ, không quen nằm gối lớn giường cao trong Tử Cấm thành, thình lình nửa đêm tỉnh giấc lẻ loi một thân một mình, bỗng dưng sợ hãi.”
Mi tâm Thanh Anh hơi chau, nét mặt vẫn tươi cười, “Cao tỷ tỷ thật biết nói đùa.

Hoàng thượng hiếu thuận với tiên đế, mấy hôm nay đều ở Dưỡng Tâm điện, chẳng lẽ tỷ tỷ vẫn còn hoàng thượng bầu bạn sao?”
Hi Nguyệt kiêu ngạo liếc mắt nhìn nàng, “Muội muội thông minh cơ trí, về sau có lẽ sẽ là kỳ phùng địch thủ.

Cảnh Nhân cung Ô Lạp Na Lạp hoàng hậu có lẽ cũng giống như muội muội, lúc nhàn nhã lại cùng nhau an thoại chuyện nhà.” Nàng ta thấy thần sắc Thanh Anh lộ vẻ xấu hổ, bèn đến gần khẽ nói, “Đứng giữa thái hậu và Ô Lạp Na Lạp hoàng hậu, lúc rảnh rỗi thay vì tranh thủ tình cảm, chẳng bằng muội muội ngẫm lại xem nên tự giải quyết thế nào thì hơn.”
Cao Hi Nguyệt vẫy tay gọi Ngọc Nghiên, thân thiết nói: “Đứng ở đằng kia làm gì? Còn không mau theo ta đi vào.”
Ngọc Nghiên đáp “Vâng”, liếc mắt nhìn qua Thanh Anh, đắc ý nắm lấy tay Hi Nguyệt, điềm điềm mật mật tiến vào.
Có làn gió nhẹ lướt trên má.

Trong kinh thành, gió tháng Chín, hóa ra là loại gió bụi mờ mờ ảo ảo, mơ hồ cảm thấy sự mát mẻ khiến ánh mắt người say mê.
Nhị Tâm đợi họ vào trong rồi mới đỡ Thanh Anh chậm rãi bước tiếp về phía trước, khẽ nói với vẻ tức giận: “Nguyệt phúc tấn căn bản cũng giống như người thôi, thụ lễ của người cũng không hoàn lễ, nàng ta…”
Thanh Anh thản nhiên nói: “Cuộc sống là như thế, sau này còn khó khăn hơn.

Nếu ngay cả một chút như vậy cũng không trụ nổi, ta sao có thể ở cùng nàng ta mấy năm qua.” Hít một hơi, “Mặt khác nàng ta lớn hơn ta vài tuổi, ta nhường nhịn vài phần, nghe nàng ta huấn đạo chút cũng là nên.

Chỉ cần nàng ta không quá phận là được.”
Nhị Tâm muốn nói xong lại thôi, Thanh Anh liếc nhìn nàng ta, “Ngươi muốn nói gì?”
Nhị Tâm ngoan ngoãn tuân theo theo, “Tiểu chủ nói vậy là vì hiểu rõ Hi Nguyệt phúc tấn, không phải chúng ta cho phép sao nàng ta thể quá phận.”
Thanh Anh nhướng mày, âm trầm nói: “Biết chuyện không nhất định phải nói ra.

Nột vu ngôn mẫn vu hành vốn là điểm tốt của ngươi, sao giờ lại giống như A Nhược tâm trực khẩu khoái?”*
Nhị Tâm cúi đầu không nói, chỉ vươn tay ra, “Nô tỳ biết sai.

Tiểu chủ, phải đến hành lễ trước vong linh tiên đế.”
*Nột vu ngôn, mẫn vu hành: Bậc quân tử thường chậm trong lời nói nhưng hành động thì nhanh, sáng suốt
*Tâm trực khẩu khoái: nghĩ sao nói vậy
Một ngày này khóc tang trước vong linh, Hi Nguyệt theo lý quỳ trước Thanh Anh, Phú Sát thị không nói lời nào, trái lại đối đãi với Cao thị càng khách khí hơn bình thường.

Trên dưới hạ nhân trong điện cũng gió chiều nào theo chiều ấy, tạm thời không màng chuyện kinh ngạc hôm qua, đối đãi Hi Nguyệt càng thêm phần kính trọng.
Qua canh ba giờ Thìn, các thái phi từng người nhập điện, cùng các tần phi của tân đế chia làm hai nhóm hai bên, khóc tang ưu sầu.

Người trong điện tuy nhiều, nhưng nhìn qua ngó lại đều là tố phục ngân khí, một màu trắng ai ai tự khói sương.

Tựa như linh hồn một người cũng khiến sắc mặt người khác thành thương tâm nhường nào.

Không quá nửa canh giờ sau, Phúc cô cô đưa thái hậu đến.

Mấy hôm trước còn khóc tang, nay thần sắc thái hậu đã tốt lên nhiều.

Thái hậu là Hi quý phi của tiên đế, luôn được sủng ái, sống trong nhung lụa, nhan sắc cũng được chăm sóc thập phần tận tâm, nhìn như mới ngoại tam tuần.

Nay trong lòng bi thương, vì tiên đế mà đau lòng đã mấy ngày không ăn không uống, cả người tiều tụy đi rất nhiều.

Tựa như hồng nhan từng tràn xuân sắc, đến một sớm mai đã biến thành đóa hoa lẻ loi.
Lang Hoa thấy thái hậu vào điện, vội cùng mọi người hành lễ theo nghi thức.

Thái hậu hơi cúi người, “Được rồi.


Bây giờ là lúc tận tâm tận hiếu vì tiên đế, không cần nhiều lễ nghi như vậy.”
Lang Hoa vội đáp “Vâng”, đứng lên đỡ Thái hậu.

Thanh Anh thường cùng Lang Hoa vào cung yết kiến nhiều nhất, liền bước đến định đỡ thái hậu.

Thế mà Hi Nguyệt gạt nàng ra, bước lên đỡ lấy tay thái hậu, nhu hòa nói: “Thái hậu ưu phiền đã nhiều ngày, khó tránh khỏi thương nhớ tiên đế mà tổn hại đến thân mình, cũng nên chú ý đến phượng thể.”
Thái hậu gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay Hi Nguyệt, “Ngươi thật là có lòng.”
Đợi khi thái hậu đến gần, Thanh Anh mới dám ngẩng đầu nhìn bà.

Hồi trước vào cung tấn kiến, thái hậu khi ấy còn là Quý phi được sủng ái, dẫu có Ninh tần cùng Khiêm tần xinh đẹp, hậu sinh khả úy, thì rốt cuộc bà mới là người tiên đế hợp ý bầu bạn nhiều năm, y phục và trang sức luôn được tinh tế, không khi nào sơ suất.

Nay cẩn thận đánh giá, rốt cuộc tuế niên vô tình, khiến ưu thương không hình không ảnh hằn lên làn da của bà, khóe mắt hiện lên những vết chân chim.

Thái hậu trang điểm nhẹ nhàng, dung nhan tiều tụy ảm đạm, dẫu là gấm tơ mỹ lệ vững chắc, cũng không tránh khỏi vết tích của tháng năm, không còn tươi đẹp như thuở ban đầu.
So với trước lúc tiên đế qua đời, phục sức của thái hậu mộc mạc đi nhiều.

Tang phục trắng muốt, bên dưới là tố phục gấm lụa trắng điểm lá trúc, màu sắc thanh đạm lại đầy bi thương, ống tay áo điểm hình hoa phật thủ bằng chỉ bạc; sắc đen và xanh đậm hai màu hòa quyện, vô cùng tinh xảo.

Búi tóc cài một cây trâm tân nguyệt, màu sắc quang hoa khiến những sợ tóc bạc như đám bồng thảo khó coi giữa mái tóc đen tuyền, từng sợi từng sợi làm cho người ta phải chú ý.
Tâm trạng Thanh Anh rầu rĩ, theo thái hậu và Lang Hoa quỳ trước vong linh, buồn bã thê lương, ai oán khóc.
Ngày ngày phải khóc than tuy mệt mỏi, nhưng cũng phải tự coi mình như là chân nến trước vong linh, hoặc là bị kim ti chiếu thẳng vào từ tấm màn che trắng tinh, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn.
Đến giờ dùng ngọ thiện, vì trước đó không lâu Lục Quân hạ sinh Tam a ca, thái hậu bèn cố ý để nàng trở về tịnh dưỡng.

Lục Quân cảm kích vạn phần, lập tức rời đi.

Tiếp nối Lang Hoa, Hi Nguyệt và Thanh Anh đến thiền điện phụng dưỡng thái hậu dùng ngọ thiện.
Ngọ thiện của thái hậu vốn dĩ phải dùng ở Thọ Khang cung.

Theo quy củ của hoàng triều, tân đế không thể cùng tần phi của tiên đế sống chung tại đông tây lục cung.

Cho nên tiên đế vừa băng hà, các di phi trong lục cung đều được sắp xếp đến ở tại Thọ Khang cung.

Thái hậu cũng tạm ở lại chính điện trong cung Thọ Khang, vẫn chưa chuyển đến Từ Ninh cung – nơi vốn dành riêng cho thái hậu.

Hôm nay là ngày cuối cùng khóc tang tiên đế, thái hậu không muốn phiền đến kiệu xe, nguyện dành nhiều thời gian tưởng nhớ tiên đế, bèn dặn dò ngự thiện phòng đưa ngọ thiện đến dùng tại thiền điện.
Lang Hoa định thừa dịp dùng thiện buổi trưa đi thăm Nhị a ca, nhưng thái hậu ở đây, theo hiếu đạo nàng ta cũng phải tận tâm phụng dưỡng, một chút cũng không được sai sót.

Đến giờ thiện thực, Lang Hoa thêm cơm, Hi Nguyệt chia thức ăn, Thanh Anh múc canh, người hầu hạ tuy nhiều nhưng một tiếng ho than cũng không nghe thấy, tĩnh lặng tựa chốn không người.
Thái hậu nhìn Lang Hoa hầu hạ bên cạnh, bất giác hỏi: “Nhị a ca tuổi hãy còn nhỏ, sao con không hồi cung chăm sóc mà lại ở đây hầu hạ ai gia?”
Lang Hoa mỉm cười, “Thái hậu có điều không biết, để có thể tận tâm quản lý mọi việc trong hậu cung thần thiếp ấn theo quy tắc của tổ tông, đưa Nhị a ca đến A ca sở cho các ma ma săn sóc.”
Thái hậu thoáng kinh ngạc, dường như việc này ngoài ý của bà, “Vậy sao? Con không tự mình trông nom nó hai ngày cũng không sợ nó không quen ở A ca sở sao?”
Khuôn mặt Lang Hoa điềm tĩnh, dường như rất an lòng, “Theo bản triều gia pháp , một khi hạ sinh a ca hay hoàng nữ, nếu có ý chỉ, tần phi địa vị thấp phải giao cho tần phi địa vị cao hơn nuôi nấng; nếu không có ý chỉ thì đều giao cho các ma ma tại A ca sở trông nom, tránh để mẫu tử tình thâm, không thể toàn tâm hầu hạ hoàng thượng, cũng bỏ lỡ cơ hội khai chi tán diệp, nối dõi cho hoàng tộc.

Thần thiếp không dám không làm gương, thế nên đều đưa Nhị a ca và Đại a ca đi rồi.”
Thái hậu trong giây lát, sau thở dài nói: “Vậy thật là làm khó cho con.

Nói vậy Tam a ca của Tô thị cũng không nên giữ bên người nuôi dưỡng.

Phúc cô cô, phân phó mệnh cho cách cách Tô thị mau chóng đưa Tam a ca đến A ca sở, cũng để nàng ta chuyên tâm hầu hạ hoàng đế.”
Phúc cô cô vâng lệnh phân phó, sau quay lại bên cạnh hầu hạ thái hậu.
Theo quy tắc, thái hậu dùng bữa trước tiên sẽ uống một bát canh.

Thanh Anh thấy trên bàn có một bát canh chân giò hầm măng trắng, những miếng măng trắng như tuyết nấu với chân giò hun khói tươi ngon, nước canh vàng óng khiến người vừa nhìn đã muốn ăn, liền dùng ngân chước như ý múc một thìa vào bát, gắp thêm một miếng măng đưa đến đặt trước mặt thái hậu.
Thái hậu uống một ngụm, hơi cúi người, “Luận đến uống canh, không gì tuyệt hơn chân giò Kim Hoa hun khói phối với vị ngon của măng.

Món canh này thơm ngon, măng cũng được hầm đến rất mềm.

Chỉ là vị ngon đều đã thưởng thức, những món sau dù có ngon cách mấy, dẫu có biết vậy cũng không còn thấy ngon nữa.”
Phúc cô cô là lão ma ma theo hầu thái hậu đã nhiều năm vội cười bảo: “Thái hậu luôn thích món canh này, nhưng mấy ngày liền thương nhớ tiên đế hao tổn tinh thần, chuyện ăn uống vốn vô vị, hôm nay vừa bắt đầu đã thưởng qua canh ngon, e là những món sau đều không dùng được.”
Thanh Anh hoảng sợ, vội quỳ xuống nói: “Thần thiếp chỉ nhớ thường ngày thái hậu thích món canh này, mà quên mất khẩu vị của thái hậu, thần thiếp quá sơ suất.”
Hi Nguyệt thấy Thanh Anh như vậy, nhịn chẳng nổi bèn cười lạnh một tiếng, chỉ phó sống chết mặc bay.
Lang Hoa cũng nói: “Chỉ là canh thôi mà.

Măng dù tươi nhưng ăn nhiều hại dạ dày, không thích hợp với thái hậu.”
Thái hậu khoát tay, uể oải nói: “Bỏ đi.

Ngươi cũng là hiếu tâm mà thôi, là tại bản thân ai gia không thiết ăn uống.” Thái hậu liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, miễn cưỡng nói, “Cho người mang xuống đi.


Ai gia nhìn cũng không muốn ăn.”
Hi Nguyệt cười lãnh đạm không thành tiếng, chậm rãi nói: “Gần đây thái hậu khó ăn uống phượng thể hao gầy, khó khăn lắm mới dùng chút ngọ thiện, vì hiếu tâm của muội muội mà mới uống một hớp cách đã không còn thiết ăn gì nữa.

Buổi chiều hôm nay còn phải làm
lễ thêm mấy canh giờ, muội muội định để thái hậu chịu đói như vậy sao?”
Thanh Anh cắn môi, khấu đầu nói: “Xin thái hậu thứ tội, không nên vì thần thiếp nhất thời phạm sai mà ảnh hưởng đến phượng thể thái hậu.

Thái hậu muốn trách phạt thần thiếp cũng không oán than hối hận, nhưng xin thái hậu tĩnh dưỡng thân thể nhiều hơn một chút.”
Tinh thần thái hậu mệt mỏi, cũng không muốn dùng thiện.

Lang Hoa thấy vậy liền múc một bát cháo, dùng ngân chước lấy một thìa nhẹ thổi rồi đưa đến tay thái hậu, “Dù thái hậu không muốn ăn uống nhưng xin người nên nghĩ cho tiên đế mà ăn một chén cháo chứ.”
Ánh mắt thái hậu lướt nhìn qua, miễn cưỡng nhắm mắt lại, nản lòng nói: “Ai gia không đói bụng.”
Phúc cô cô chau mày, khẽ nói: “Chủ tử nương nương, thái hậu đã nhiều ngày không ăn uống, cùng lắm cũng chỉ có thể dùng chút cháo loãng, cháo nấu đặc thế này e là người không thể ăn được.”
Lang Hoa không nản lòng, mỉm cười nói: “Loại gạo dùng nấu cháo này là ngự điền mới tiến phẩm, hạt nào hạt nấy tròn mẩy trong suốt, ăn vào có vị ngọt, khi nhai vừa dẻo lại vừa mềm, nấu cháo là thích hợp nhất, vừa vào miệng đã tan.

Hoàng thượng nhiều ngày đau buồn chuyện tiên đế băng hà, lại bận rộn chuyện triều chính nên không thiết ăn uống.

Nhi thần dặn dò ngự thiện phòng nấu loại cháo này, hoàng thượng cũng có thể ăn vài miếng.”
Giờ thái hậu mới gật đầu, “Con là thê tử nguyên phối của hoàng đế, nên quan tâm nhiều đến hoàng đế, đừng để ngài quá suy nhược.” Bà lại nói thêm, “Mà thôi, hoàng đế cũng đã cố gắng ăn uống, ai gia dù thương tâm cũng phải dùng một chút.

Ta nếm thử.”
Lang Hoa không nén được vui mừng, nhìn thái hậu ăn vài thìa cũng yên tâm phần nào.

Hi Nguyệt chu đáo chia thức ăn, cố gắng chọn những món nhẹ, trở lại đã thấy thái hậu ăn được gần nửa bát cháo.
Lang Hoa lộ ra ý cưới, ôn nhu nói: “Canh của Thanh Anh muội muội thơm ngon, thêm chút cháo nhạt nhẹ nhàng vừa miệng, nếu những món sau cũng quá nhiều hương vị ấy mới thật là tổn thương khẩu vị.”
Khẩu vị thái hậu chỉ trong một lúc đã tốt lên, “Các ngươi đều có lòng.

Ai gia dùng thử bát cháo này có vị gừng non, vừa dùng đã thấy vừa bụng, cũng khá dễ chịu.”
Chuyện này không nằm trong dự tính của Lang Hoa, nàng ta chưa hay biết gì, liếc mắt nhìn ngự thiện phòng thái giám đang hầu phía sau, hỏi: “Là duyên cớ gì?”
WebTru yen Onlinez.

com
Thái giám khom người đáp: “Nương nương dặn dùng gạo ngự điền mới tiến cung nấu thành cháo, nhưng dạ dày hoàng thượng lại mang tính hàn.

Thanh Anh tiểu chủ biết được nên cố ý dặn chúng nô tài bỏ thêm một ít gừng non vào cháo, có thể làm ấm bụng.

Hoàng thượng dùng thấy ngon, nên món cháo hôm nay đưa đến cho thái hậu cũng được nấu theo cách ấy.”
Thái hậu than nhẹ một tiếng, “Con ngoan! Đây mới là dụng hết chân tình.” Bà liếc mắt nhìn Thanh Anh, nói: “Lúc nãy bên ngoài đã quỳ, ở trước mặt ai gia cũng quỳ, còn không sợ đau chân mà hoàng đế đau lòng sao.

Đứng lên đi.”
Lúc này Thanh Anh mới tạ ơn đứng dậy.

Thái hậu dùng thoa cài tóc hình phượng hoàng điểm trân châu vén tóc mai sang một bên, nói: “Ai gia còn muốn uống chút canh, ngươi chọn một bát cho ai gia đi.”
Thanh Anh không dám hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, nàng tỉ mỉ suy xét, sau chọn một chén “Khoai mỡ hầm tuyết kê” múc cho thái hậu.

Thái hậu vừa nhìn qua thì đôi mắt đã ửng đỏ, “Sao lại chọn canh này?”
Thanh Anh cung kính đáp: “Khoai mỡ đề khí, tuyết kê bổ thân, thích hợp với phụng thể của thái hậu.

Hơn nữa khi tiên đế còn sống, thần thiếp phụng bồi tiên đế và thái hậu dùng bữa, có từng nghe tiên đế dặn rằng loại canh này rất thích hợp với thái hậu.

Hôm nay mời thái hậu dùng lại, coi như là người nhớ đến tâm sức của tiên đế, cố gắng giữ gìn sức khỏe.”
Thái hậu bỗng trầm ngâm, lấy khăn tay lau đi nước mắt nói: “Khi tiên đế còn sống, ngài rất thích loại canh này, luôn nói có thể dưỡng tinh thần, bồi khí huyết, cũng thường dặn ai gia phải dùng.

Hôm nay nhìn lại, chỉ thấy cảnh thương tâm mà thôi.

Huống chi tiên đế vừa băng hà, bàn đầy thức ăn thì hơn phân nửa là đồ mặn, ai gia sao có thể ăn vào? Thôi, thôi đi.”
Mấy câu nói này dù không phải là cự tuyệt dùng thiện, nhưng so ra còn nghiêm trọng hơn, Thanh Anh cảm thấy tai nàng nóng bừng, da đầu như thiêu đốt, đau nhức vô cùng, hơn nữa ngự thiện thang vì sợ nguội mà đựng trong những chiếc ấm bằng đồng đỏ nóng hổi đằng kia.

Thanh Anh đang cầm một chén canh nóng hổi trong tay, thoạt đầu cảm giác các đầu ngón tay vừa nóng lại vừa đau, tựa như bị trùng cắn, sau dần mất cảm giác, chén canh trên tay giờ giữ cũng không được bỏ xuống cũng không xong, thật quá khó xử.
Hi Nguyệt thấy thời cơ bèn chu đáo gắp một đũa long tu thái* đặt vào chén của thái hậu, “Miếng long tu thái này cũng vừa miệng, thái hậu nếm thử, dùng chút thức chay coi như không phụ tiên đế tâm tư.”
Thái hậu miễn cưỡng ăn một miếng, kéo tay Lang Hoa và Hi Nguyệt thở dài “Ai gia cũng chỉ thấy các con có lòng.

Kỳ thực chuyện ăn chuyện uống có thể coi trọng bao nhiêu? Kỳ thực cần xem xét thế thời, chớ tự cho là mình thông minh!” Bà liếc mắt nhìn Thanh Anh, “Được rồi nào, còn bưng canh làm gì? Ví dụ như cháo, hoàng đế thích hợp thêm chút gừng non, ai gia chưa chắc đã như vậy.

Có tấm lòng là tốt, nhưng chớ có làm chuyện như hôm nay với người ngoài, đã hiểu chưa?”
Thanh Anh vốn chưa biết bản thân đã sai ở điểm nào, nhưng nghe được những lời này mới rõ nguyên nhân vì đâu, bất giác tựa sấm chớp đánh trên đỉnh đầu, nhu nhu quỳ xuống.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất