Hậu Hội Vô Kỳ

Chương 4:

Chương 4:
Sau bữa tối, ta về phòng nghỉ ngơi, không muốn phải đối phó với họ nữa. Một ngày mệt mỏi hơn hẳn mọi ngày.
Ta gọi Xuân Tú đến xoa bóp tay chân cho ta, tiện thể nhấp vài ngụm rượu mà ta yêu thích. Thật là dùng sức nhiều quá rồi, thường ngày chỉ đi loanh quanh trong sân, không thấy mệt, hôm nay đi lại khắp nơi, mệt đến rã rời.
Hơi men bốc lên, ta bắt đầu mắng người. Dù sao thì cả Văn Đình Hiên đều là người của ta. Bình thường ta đối xử với họ rất tốt, dùng của hồi môn của mình đãi họ ăn uống no say. Ai bảo ta là một người phụ nữ vừa gả đến đã không có chồng chứ? Nếu họ không ở bên ta, ta có thể trầm cảm đến chết trong Cố phủ này mất.
“Cố Diễm cái tên khốn đó, cưới ta về mà lại bắt ta thủ tiết. Không nói một lời đã chạy ra chiến trường. Đi thì đi cũng được, ta còn có thể tự an ủi rằng đó là vì để bình định biên ải, để dân chúng được sống yên bình. Nhưng ai ngờ, chàng ta lại chán ghét ta đến cực điểm, chạy ra biên ải để cùng tiểu Sương nhi của chàng sống cuộc đời đôi lứa, để lại ta một mình bầu bạn với ngọn đèn lẻ loi.
Đàn ông thì là cái thứ gì chứ, Tần Tiêu Tiêu ta không cần. Không có thì thôi, nhưng chàng ta lại dám mang nàng ta về, nghênh ngang trước mặt ta, thật quá đáng, quá đáng lắm rồi!”
Vừa nói ta vừa khóc:
“Xuân Tú, ta nhớ mẫu thân của ta quá. Nếu bà ấy còn sống, nhất định sẽ không để ta phải chịu khổ như thế này.”
Mắng chửi một lúc thì ta ngủ thiếp đi, trong giấc mơ lại mơ thấy một giấc mơ đáng xấu hổ. Quả nhiên là mùa xuân, dung mạo của Cố Diễm đủ để ta mơ mộng.
Trong mơ, giọng nói đầy từ tính của Cố Diễm nói với Xuân Tú:
“Ngươi lui xuống, để ta.”
Xuân Tú không có tiền đồ kia cũng lập tức lăn ra ngoài. Bàn tay của Cố Diễm mang lại cảm giác an tâm. Chàng xoa bóp chân ta. Vì lực quá mạnh làm ta đau, vô thức rên lên một tiếng.
Cố Diễm dường như có chút căng thẳng, chàng buông chân ta ra, rời khỏi giường.
Ở trước bình phong, chàng cởi chiến bào, thay một chiếc áo choàng quý phái, thân hình cao lớn, đứng thẳng tắp. Gương mặt góc cạnh từ phía bên khiến người ta mê mẩn.
Phía sau chàng, ta thấy một vết sẹo dài. Sao mà chân thật đến thế?
Cố Diễm trong mơ lại cụ thể đến cả vết sẹo sau lưng, thật không thể không khâm phục khả năng mơ mộng của ta. Chỉ cần có gan lớn, không có gì là không thể tưởng tượng ra.
Sau đó, Cố Diễm lên giường, ôm chặt lấy ta, dường như đang thì thầm điều gì đó:
“Tiêu Tiêu, tất cả đều là lỗi của ta.”
Thật là lợi hại, mơ mà cũng có thể chân thật đến vậy. Hai tay ta vuốt ve lồng ngực vạm vỡ của Cố Diễm. Những ngón tay thon dài, trắng nõn lướt qua từng múi cơ bụng của chàng, chỉ cảm thấy cơ thể chàng dần nóng lên, nóng đến nỗi ta cũng cảm thấy nóng ran. Đang định khám phá thêm thì đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm lấy.
Thôi vậy, mơ mà chân thật như thế, ta cũng đã mãn nguyện rồi, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất