Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược

Chương 167

Giang Lê Thanh cũng chẳng kịp để ý gì khác, vội vàng đứng dậy dọn dẹp túi đồ ăn vặt vứt đầy trên sàn và những khúc xương gà còn sót lại.

Bây giờ xuống dưới vứt rác chắc chắn là không kịp rồi, Giang Lê Thanh thông minh để tạm túi rác ở cửa nhà bên cạnh, đợi Hoắc Nghiên đi rồi sẽ mang đi vứt, làm xong tất cả những việc này, chuông cửa cũng reo lên.

Cô điều chỉnh nhịp thở, vuốt tóc hai lần, sau đó bày ra vẻ mặt yếu ớt đáng thương, chậm rãi đi ra mở cửa.

Chỉ mở hé một khe.

Giang Lê Thanh dùng tay bị thương chống vào khung cửa, để lộ nửa khuôn mặt, ánh mắt tủi thân lại có chút buồn bã.

Hoắc Nghiên cúi xuống nhìn cô, chỉ liếc mắt một cái đã bật cười.

Anh sao mà không nhìn ra cô đang giả vờ làm bộ làm tịch, ngoài buồn cười ra thì cũng chỉ có bất lực, dù sao cũng nể mặt cô mà không vạch trần, ý cười lan đến tận đáy mắt: "Xin lỗi, đường hơi tắc, không cho tôi vào sao?"

Giang Lê Thanh có chút do dự: "Nhưng bây giờ hơi muộn rồi."

Mười giờ.

Không phải là muộn rồi sao.

Hoắc Nghiên không nói gì, cũng không rời đi.

Anh vẫn nhìn cô, đôi mắt vốn lạnh lùng dưới cặp kính lúc này tràn đầy dịu dàng, Giang Lê Thanh ngẩn người trong chốc lát, cô khẽ ho, mất tự nhiên quay đầu đi, vành tai cũng nóng lên.

Cuối cùng miễn cưỡng mở cửa, nghiêng người để anh vào.

"Không có dép thừa, chú cứ đi thẳng vào đi."

"Không sao."

Hoắc Nghiên cởi giày của mình ra, đi chân trần vào nhà.

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi ở của Giang Lê Thanh, căn hộ này không lớn lắm, chỉ hơn một trăm mét vuông, phòng khách được trang trí đơn giản, một số đồ trang trí nhỏ và đồ vật lòe loẹt khiến ngôi nhà trở nên ấm cúng hơn nhiều.

Hoắc Nghiên cảm thấy căn nhà hơi nhỏ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bên cạnh có vẻ là khu ven sông, tôi có một căn hộ ở đó. Để không cũng phí, cháu có thể đến đó ở."

Trước khi đến, Hoắc Nghiên đã quan sát xung quanh, xe cộ trong khu có thể ra vào tùy ý, bảo vệ cũng chỉ như đồ trang trí, môi trường như vậy đối với một cô gái sống một mình mà nói, vẫn quá không an toàn.

Giang Lê Thanh lắc đầu: "Bình thường cháu ở ký túc xá, chỉ là tìm một nơi để cất đồ thôi."

Hoắc Nghiên không ép buộc.

Anh nhìn tay Giang Lê Thanh, sau đó đưa túi trên tay cho cô.

"Đây là gì?" Giang Lê Thanh tò mò thò đầu nhìn: "Đồ ăn?"

Hoắc Nghiên bất lực nhếch môi: "Thuốc."

Giang Lê Thanh: "?"

Hoắc Nghiên: "Không phải bị thương rồi sao?" Anh trêu chọc: "Hay cũng là giả?"

Từ "cũng" này kiểu gì cũng khiến người ta không vui.

Giang Lê Thanh tủi thân gỡ băng keo cá nhân ra, mở vết thương cho anh xem: "Nè, đau lắm."

Cô đã nương tay với mình, cắt không sâu lắm, nhưng vì chưa lành nên trông cũng rất đáng sợ.

Thấy cô gái thực sự tức giận, Hoắc Nghiên lập tức cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi."

Thấy cô định dán lại miếng băng keo cá nhân đã xé ra, Hoắc Nghiên lập tức thở dài.

Anh kéo tay cô, lấy miếng băng keo cá nhân mới trong túi, xé ra rồi cẩn thận băng vết thương lại: "Tôi nhận tấm lòng của cháu." Anh dừng lại một chút rồi nói: "Thực ra nếu cháu không nấu bữa cơm này, chỉ bảo tôi đến, tôi vẫn sẽ đến."

Hoắc Nghiên còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn chọn im lặng.

Anh biết cô làm vậy là có mục đích khác, nhưng đối với người ở vị trí cao như Hoắc Nghiên, mọi sự lợi dụng đều không đáng kể, càng không đáng nói, sự lạnh nhạt và xa cách từ trong xương cốt khiến anh lười quan tâm đến người khác.

Anh chỉ thích chứng kiến những cô gái xuất sắc dần trưởng thành.

Hoắc Nghiên lặng lẽ giúp cô băng bó vết thương, bàn tay anh rất to, có thể dễ dàng bao trọn cả lòng bàn tay và năm ngón tay của cô.

Đầu ngón tay anh khô ráo và ấm áp, vì thường xuyên tập tạ nên lòng bàn tay có những vết chai nông.

Giang Lê Thanh chớp mắt, tò mò nhìn động tác của anh, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh đèn mờ ảo ấm áp, gọng kính mỏng nằm trên sống mũi cao thẳng, hàng mi dài rậm hơi cụp khiến vẻ mặt tự nhiên toát lên vẻ ôn hòa.

Có lẽ là nhận ra có người nhìn, Hoắc Nghiên đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt bất chợt của anh cực kỳ cảnh giác, chỉ trong nháy mắt, lại chuyển về vẻ dịu dàng.

Hoắc Nghiên buông tay, cởi áo vest rồi tiện tay treo lên móc áo bên cạnh.

Giang Lê Thanh cũng hoàn hồn, đi về phía bếp: "Tôi đợi chú mãi, đồ ăn đều nguội rồi, phải hâm nóng lại."

"Để tôi làm cho." Hoắc Nghiên xắn tay áo, làm thay cho cô.

Giang Lê Thanh đứng bên cạnh xem.

Đồ ăn được hâm nóng lại, động tác cầm thìa của anh không được thành thạo nhưng cũng không quá vụng về.

Hoắc Nghiên bưng lần lượt từng món lên bàn, cuối cùng tự xới cho mình một bát cơm, tự cầm đũa ăn.

Giang Lê Thanh đứng bên cạnh nhìn.

Trước mặt cô trống không, Hoắc Nghiên dường như không có ý định để cô ăn cùng, Giang Lê Thanh nhịn nửa ngày, vẫn không nhịn được: "Chú... chỉ ăn một mình thôi sao?"

Hoắc Nghiên ngẩng đầu: "Ừm?"

Giang Lê Thanh khó hiểu: "Không quan tâm đến tôi sao?"

Mặc dù cô đã ăn no, cũng ăn căng bụng rồi nhưng dù sao thì đây cũng là cơm cô vất vả nấu mà!! Người này chỉ lo ăn một mình thôi sao?!

Giang Lê Thanh không hiểu sao lại bắt đầu thấy giận giận.

Hoắc Nghiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Giang Lê Thanh bị nhìn đến mức sởn cả gai ốc, rất nhanh, Hoắc Nghiên buông đũa, mặt như cười như không: "Tôi thấy cháu ăn không ít gà rán, cháu chắc bụng mình còn nhét được những thứ này vào không?" Anh nghiêm túc nói: "Tôi chỉ lo cho dạ dày của cháu thôi."

Giang Lê Thanh sửng sốt, thẳng thừng phủ nhận: "Đó là của nhà bên!"

"Ồ, nhà bên à~" Hoắc Nghiên ra vẻ bừng tỉnh, lại nói: "Nhưng mà... trên hóa đơn ghi tên cháu."

Hoắc Nghiên cong môi: "Tôi không ngờ cháu và hàng xóm lại thân thiết đến vậy, còn mời họ ăn cơm."

Giang Lê Thanh: “...”

Hoắc Nghiên rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, đồng thời bổ sung một câu: "Cháu chưa lau sạch miệng."

Giang Lê Thanh che miệng, lập tức cúi đầu lau.

Đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ vui vẻ truyền đến từ đối diện, cô mới nhận ra mình bị trêu.

Giang Lê Thanh: "..."

Ngôn ngữ mẻ đẻ của cô là cạn ngôn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất