Đấu trường mọi người tất cả một mãnh tĩnh mịch, không ai dám hé răng một lời, tất cả đều bị Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ khí thế chấn nhiếp, ánh mắt đều bị bọn hắn chiến đấu thu hút vào.
Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ đều tung ra của mình chung cực đại chiêu, sinh hay tử đều đánh cuộc ở một chiêu thức này mà thôi.
Triệu Vô Cực có thể tiếp tục khẳng định mình là một thiên tài, chiến thắng nhất lưu cao thủ cũng không phải dựa vào may mắn hay là Cát Hổ có thể tiêu diệt một cái thiếu niên thiên tài, giành lại gia tộc mặt mũi, tất cả chỉ ở nhất niệm.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Chưởng cùng quyền va chạm vào nhau, ở giữa đó nội lực giao đấu vô cùng khốc liệt, hai luồng nội lực không ngừng cuốn lấy nhau mong muốn giảo sát đối phương.
Cát Hổ nhất lưu cao thủ, đã có thể luyện khí thành cương, nội lực vô cùng cương mãnh cứng cỏi, nếu đổi lại là người khác nhị lưu đỉnh phong cao thủ chỉ sợ đã sớm bị hắn nội lực cương mãnh giảo sát tan nát không còn một mảnh giáp.
Nhưng Triệu Vô Cực lại khác, hắn cũng không phải tầm thường nhị lưu võ giả, nội lực của hắn cũng không phải là cái gì cấp thấp công pháp luyện thành.
Tử Hà Bất Diệt thần công vốn là đỉnh cấp công pháp, nội lực tinh luyện ra đã vô cùng thuần túy, Triệu Vô Cực thời gian này bị kẹt tại nhị lưu đỉnh phong cao thủ lại liên tục có đột phá, nhưng hắn vẫn là không phá vỡ nhị lưu cánh cửa này để tiến vào nhất lưu.
Bởi vậy Triệu Vô Cực nội lực bị đè ép tinh luyện, hòa hợp vào Tử Hà Bất Diệt thần công vốn đã căng đầy đan điền, khiến cho chúng càng trở nên tinh thuần cứng cỏi, không dễ dàng gì bị ngoại lực ảnh hưởng tới.
Cát Hổ cương khí muốn giảo sát nội lực hắn có thể, nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian công sức, chứ không phải là chuyện trong một chốc lát có thể làm được.
Hơn nữa Tử Hà Bất Diệt thần công cũng giao cho hắn khả năng hồi phục nội lực nhanh chóng, cùng nội lực tổng sản lượng vượt qua các võ giả cùng đẳng cấp khoảng ba thành.
Đây cũng chính là công pháp đỉnh cao mang tới sản lượng nội công vượt trội, thực chất mọi loại công pháp cũng không có như trong huyền huyễn như vậy vượt chục lần hoặc trăm lần.
Như thế đã sớm dẫn tới biến về chất, một người có thể treo lên đánh mấy trăm cái cùng cảnh giới không hề thở mạnh một cái, quá không hiện thực.
Có thể vượt ra ba thành, nhưng nội lực tinh thuần khiến cho những công pháp khác không thể cùng tranh phong, đây mới là đỉnh tiêm công pháp bản chất.
Còn chiến lực không phải chỉ xem ở công pháp mà còn phải xem võ kĩ có đủ tinh diệu cao thâm hay không.
Triệu Vô Cực Thiên Địa Tinh biến chưởng tự sáng tạo hắn cũng không biết là có bao nhiêu lợi hại hay kém cỏi, nhưng hắn dùng cực kì thuận tay, cảm giác ăn nhập vào huyết mạch của mình vậy.
Thiên Địa Tinh biến chưởng có thể bình thường khiến hắn đánh ra toàn bộ thực lực của bản thân, lúc cần thiết liều mạng cũng có thể trả đại giới giúp hắn vượt cấp khiêu chiến, Triệu Vô Cực cảm thấy như thế đã là quá tốt rồi không cần quá nhiều truy cầu chưởng pháp khác càng lợi hại.
Đương nhiên tham khảo một số chưởng pháp tinh diệu để tăng cường kiến thức vẫn là cần có, không thể ếch ngồi đáy giếng cho mình là nhất.
Triệu Vô Cực tận dụng đại “ thế” ép xuống Cát Hổ, nhưng Cát Hổ cũng là như một cái khai thiên tích địa cự nhân, muốn đem đại thiên đánh ra một cái lỗ hổng mở ra vạn vật sinh tồn khởi đầu, hai bên đánh cho được hỏa hoa văng tung tóe, nội lực điên cuồng giao chiến không ai chịu nhường ai.
Lần này sóng xung kích từ hai người trung tâm giao chiến không giống lần trước uẩn mà không phát, lần này ngược lại lại là điên cuồng phát ra.
Từng đợt gió mạnh như là đao phong không ngừng thổi ra ngoài, thổi tới khán giả đều oa oa kêu to, vội vàng che lại khuôn mặt của mình, híp mắt lại mới có thể xem rõ tình hình ở giữa giao chiến.
Triệu Vô Cực trên tay huyết nhục lập tức bị tách ra, cánh tay một mảnh huyết vũ tung bay, nhưng ngay lập tức bị khí tràng ở giữa hai người thôn phệ không còn một chút gì, Triệu Vô Cực sắc mặt cũng là tái nhợt đi một chút nhưng hắn vẫn là ánh mắt vô cùng kiên định, sát ý phồn thịnh, cảm giác như lại kim ô từ cửu trọng thiên giáng lâm không hề giảm trái lại càng tăng thêm.
Cát Hổ ở bên dưới áp lực lớn vô cùng, hắn tuy là nhất lưu nhưng từ lúc đối địch với Triệu Vô Cực đều không thu được chút lợi lộc nào, không những thế cương khí của hắn muốn đánh tan Triệu Vô Cực nội lực cũng vô cùng gian nan trắc trở.
Hắn có thể khẳng định, Triệu Vô Cực chính là nhị lưu cảnh giới khó chơi nhất hắn từng gặp trong đời mình, sợ rằng cho dù tới cuối đời hắn cũng không thể gặp được cái thứ hai như vậy.
Không những đối phương thể lực vô cùng tốt, lực lượng lớn, nội công tinh thuần thâm hậu, lại còn chiêu thức tinh diệu, quan trọng nhất là đối phương đã luyện thành ý cảnh a!
Hắn mới ở nhị lưu liền đã tự lĩnh ngộ ý cảnh, điều mà nhất lưu cao thủ đều chạy theo như vịt ao ước có được
Nếu nhị lưu cao thủ muốn tiến giai nhất lưu điều kiện chính là luyện khí thành cương, như vậy nhất lưu muốn tiến giai đỉnh phong chính là ý cảnh.
Rất nhiều nhất lưu cao thủ đều bị kẹt ở một cái ý cảnh này, không thể tự ngộ ra ý cảnh, hoặc có ngộ ra nữa cũng là một cái vô cùng cấp thấp ý cảnh, dẫn tới tiến vào đỉnh phong cường giả lại trở thành bên trong người yếu đuối.
Đương nhiên số lớn nhất võ giải vẫn là cả đời không tu luyện nổi đến cảnh giới này, một cái truyền thừa tốt cùng cơ duyên không phải ở đâu cũng có.
Nếu không giang hồ sớm đã nhất lưu nhiều như cẩu, đỉnh phong đi đầy đất rồi.
Hắn đối với Triệu Vô Cực càng là kiêng kị, hôm nay không thể giết chết hắn, chờ ngày hắn trở lại báo thù sợ rằng đã là đỉnh phong cảnh, dù sao lấy tình trạng tinh thuần tới cực điểm nội lực này sợ rằng tiến giai nhất lưu đã không còn là cửa ải khó đối với hắn, đỉnh phong cũng là trong tầm tay.
Bởi vậy không thể thua cũng không thể tha Triệu Vô Cực ngày hôm nay.
Cát Hổ trong lòng tự nhủ, trêm tay lực lượng lại tăng lên mấy phần, hắn một chiêu thượng cổ tiên nhân đã phát huy ra tới cực hạn sức mạnh của mình.
Triệu Vô Cực lập tức cảm nhận được áp lực tăng lên, trên trán hắn mồ hồ bắt đầu nhỏ ra, chảy ngược lên rơi xuống, nhưng lập tức ở giữa không trung bị đánh tan.
Giữa hai người khí tràng càng cường đại, nhưng lại thay đổi nghiêng về phía Cát Hổ.
Triệu Vô Cực Thiên Địa Tinh biến chưởng có dấu hiệu bị đè nén lại, đẩy ngược về phía sau.
Trên tay phải của hắn vốn một đoạn cổ tay đã bị tróc da chảy máu, nay càng thêm từng đường như là đao phong đảo ngược mà lên, liên tiếp cắt ra hắn cánh tay khiến Triệu Vô Cực khuôn mặt càng thêm khó coi.
Đây chính là Cát Hổ chiếm thượng phong mang tới phản phệ cho Triệu Vô Cực, nhưng đối với Triệu Vô Cực bị thương thường xuyên mà nói, hắn vẫn không coi là gì, hoàn toàn có thể chịu được.
Hừ!
Lạnh rên một tiếng, Triệu Vô Cực góp nhặt nội lực nãy giờ đã được khôi phục từ việc vận chuyển chu thiên tuần hoàn của Tử Hà Bất Diệt thần công cùng một chút dược lực còn lưu lại, hắn lập tức gia tăng sức mạnh cho Thiên Địa Tinh biến chưởng nhằm cân bằng thế cục.
Quả nhiên, Cát Hổ lập vừa mới thuận tiện đẩy lên một chút, Triệu Vô Cực lại đè ngược trở về, không những thế Triệu Vô Cực còn nhờ vào mình đại thế đè hắn xuống thêm một chút
Nhưng cái này cũng có cái giá của nó, Triệu Vô Cực vết thương bắt đầu như đường chỉ lan vượt lên bả vai, máu tươi bắt đầu thấm ướt phần vai áo của hắn.
Cát Hổ ở phía dưới càng là không tốt đẹp gì, hắn cảm thấy nội phủ giống như là sôi trào lên, một ngụm ngịch huyết trào lên, nhưng bị hắn nén lại, ở khóe miệng bắt đầu rỉ ra.
Răng rắc!
dưới chân đài thi đấu vỡ nát, đá vụn bay tung tóe, Cát Hổ thân hãm vào mặt đất, đủ có thể thấy được bên trên hai người giao chiến có bao nhiêu kinh khủng cùng áp lực mà Cát Hổ đang phải gánh chịu
Trước đây Triệu Vô Cực cũng cùng Cát Báo đánh quá như vậy, hắn hiểu được đại thế chỗ lợi cùng hại.
Người ở phía dưới nếu không có vượt trội thể lực hoặc sức mạnh, tốt nhất không nên đơn giản đón đỡ đối phương từ trên giáng xuống nhất kích, vô cùng bất lợi.
Bởi vậy Triệu Vô Cực mới đánh vào điểm này, mong muốn mượn đại thế đem hắn cùng Cát Hổ ở giữa hai người khoảng cách tu vi dựa vào cái này san bằng đi một chút, sau đó dùng chiêu thức tinh diệu đi đánh bại hắn.
Đáng tiếc tính toán tốt, nhưng thế trận vẫn là bước vào giằng co cục diện.
Triệu Vô Cực cánh tay thương thế nặng nề, huyết nhục một mảnh be bét.
Cát Hổ thì chân đạp nát địa, khóe miệng rỉ ra máu tươi, tay phải nâng đỡ Triệu Vô Cực cũng đang bắt đầu từ trạng thái vững như bàn thạch mà bắt đầu run lên.
Nâng một cái áp lực to lớn như thế cũng cần thể lực chứ không phải chỉ cần nội lực, hắn tuy là người trưởng thành nhưng cũng không phải là cái gì luyện thể tu sĩ, lập tức bị ăn thiệt thòi lớn.
Răng rắc!
Cương khí hộ thể của Cát Hổ lập tức có dấu hiệu vỡ nát.
Trước đây Triệu Vô Cực đã đánh cho hắn gần tan biến toàn bộ cương khí hộ thể rồi, là Cát Hổ phát động tuyệt chiêu mới dựa vào tinh hoa sinh mệnh đi ngưng tự một lần nữa cương khí.
Nhưng đáng tiếc cương khí của hắn vẫn là quá yếu ớt, bù vào chỗ hổng còn chưa kịp kết hợp lại với nhau lại bị Triệu Vô Cực một lần nữa đánh vào, cương khí tan nát cũng là chuyện đương nhiên.
Cương khí vừa nát, Cát Hổ sắc mặt lập tức biên đổi.
Không có cương khí hộ thể ở giữa trung tâm chiến đấu đao phong mạnh mẽ vô cùng liên tục ở trên người hắn cắt ra từng đạo vết máu.
Không chỉ dừng lại ở đó, vết thương còn đang theo thời gian gia tăng.
Cát Hổ có chút không dám tin, hắn vừa tan đi cương khí hộ thể liền như vậy, Triệu Vô Cực nãy giờ là làm sao sống được.
Mở to mắt ra chăm chú nhìn, Triệu Vô Cực áo quấn cũng có rách nát, nhưng đao phong lướt qua người hắn chỉ để lại một điểm mờ, không hề gây một chút vết thường nào.
Đây cũng là Triệu Vô Cực kiên trì sử dụng ngưu bì dịch đoán thể kêt quả.
Cát Hổ lập tức muốn hộc máu, tên này có phải là quái vật hay không a?
Thực lực mạnh thế đã đành, hẳn là hắn dùng hết thời gian ở tu luyện. Nhưng nhục thân rèn luyện không phải là ngày một ngày hai mà thành hắn là làm sao có đủ thời gian tu luyện a?
Chẳng lẽ là từ trong bụng mẹ tu luyện?
Cát Hổ cảm thấy tâm nặng vô cùng, trận chiến này hắn có hi vọng thắng sao?
Triệu Vô Cực thấy Cát Hổ bị đao phong trảm thương, khí thể suy bại đi rất nhiều lập tức biết thời cơ của mình đã tới.
Chỉ chờ một lát, đối phương đã thể hiện ra vì mất máu quá nhiều mà khuôn mặt trắng bệch, Triệu Vô Cực biết thời cơ của mình đã tới.
Hắn gồng lên cơ bắp. tay phải đã nhuộm đẫm máu tươi cũng lập tức phồng lên một vòng trông thấy, Triệu Vô Cực hét to:
“ Đi chết đi!”
Hắn lập tức nhấn mạnh Thiên Địa Tinh biến chưởng đánh xuống khiến cho Cát Hổ áp lưc tăng lớn vô cùng.
Phụt!
Một ngụm máu phun ra, Cát Hổ lập tức bị phản phệ, hắn muốn gia tăng sức mạnh nhưng bản thân hắn đã tới cực hạn không thể ra sức thêm.
Ầm! răng rắc!
Khí tức nổ tung, nội lực giao phong kết thúc, cả hai bay ngược mà ra, nhưng Triệu Vô Cực trước khí bay ra ngoài bởi bản thân mới là người thắng thế đã kịp thời đánh mạnh một chưởng vào ngực Cát Hổ.
Không phải hắn không muốn đánh chết đối phương mà là Cát Hổ đã né ra phần đầu của mình né được, bởi vậy hắn chỉ có thể đánh vào ngực mà thôi.
Dù vậy, Cát Hổ cũng đã bị đánh tàn, bay ngược mà ra.
Triệu Vô Cực miệng nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn cố gắng giữ lấy bình tình, một tia thanh minh ý thức của hắn lập tức ở không trung xoay người một vòng, phát động tiểu thần thông thiên cân trụy.
Triệu Vô Cực nặng nề đập xuống mặt đất, hai chân đứng thẳng.
Nhưng rất nhanh hắn liền nôn ra tiếp một ngụm máu tươi, cả người thụp xuống quỳ một chân trên đất, tay ôm lồng ngực.
Trước ngực khí huyết quay cuồng đảo loạn khiến hắn cảm giác vô cùng khó thở, nhưng may mắn Triệu Vô Cực thể phách cường đại có thể ở tình huống này còn không ngất đi, hắn nhanh chóng hít sâu một hơi cố gắng bình ổn khí tức của mình.
Tử Hà Bất Diệt thần công tự động vận chuyển lên, nhanh chóng vuốt ve kinh mạch trong cơ thể hắn để hắn có thể giảm bớt đau đơn sâu tận trong cơ thể, bởi vì chiến đấu mà sinh ra nội thương cũng đang được kìm hãm lại mà bắt đầu chữa trị.
Đối diện Cát Hổ thì không hề tốt một chút nào, hắn xương sườn gãy đoạn không chỉ bảy tám khối, khí cùng lực kiệt nội lực hao hết.
Một cái võ giả nếu hao hết nội công, sẽ không hề khác gì một cái phàm nhân, chỉ là bọn hắn bản năng vẫn có, so sánh phàm nhân nguy hiểm mà thôi.
Nhưng Cát Hổ thương rất nặng lại không có nội công duy trì, chỉ con nháy mắt nội thương biến trở nên càng nặng hơn, tính mạng của Cát Hổ nhanh chóng trôi đi.
Cát Hổ trong đầu lúc này một mảnh mờ mịt, hắn đang suy nghĩ, bản thân mình thật sự phải chết ở đây sao?
Bại trong tay một cái thiếu niên hắn đương nhiên không quan tâm, nhưng thế cục đã quá rõ ràng.
Hắn bây giờ một ngón tay cũng không thể động, nội lực hao kiệt, đừng nghĩ tới cái gì lật bàn cơ hội.
Cát Hổ giống như là hồi quang phản chiếu, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, Cát gia rồi sẽ ra sao?
Cát Mẫn có tài nhưng là nữ nhân, hắn một chết sẽ trở thành đối tượng được tranh đoạt.
Cát Liễu, phế vật một cái không thể ngăn cản nổi thế lực bên ngoài muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Chưa kể mấy tên tộc thúc tộc đệ, nhất định muốn nhân cơ hội khuấy gió nổi mưa, tranh một cái gia chủ vị.
Ngoại ưu nội hoạn, Cát gia suy bại chính là kết cục đã định.
Tất cả những thứ này, chỉ tới từ Cát Liễu một lần tranh cướp phòng ăn mà thôi.
Võ giả nhiều lúc chính là như vậy, môt cái gia tộc phồn thịnh bỗng nhiên bị người diệt sát, chỉ vì một lời không hợp mà thôi.
Võ giả khoái ý ân cừu, chính là ở điểm này thể hiện ra.
Bọn hắn không xem mạng người như cỏ rác, nhưng cũng không coi trọng bao nhiêu.
Có thể sẵn sàng rút đao giết người nếu như cảm thấy cần thiết. nhưng trên giang hồ phân tranh nhiều nhất ngoài vì lợi ích ra chính là vì nhìn không hợp nhau mà thôi.
Võ giả khổ công xây dựng một đời gia tài, gặp phải người có võ công cao hơn mình đánh lến, cũng không thể bảo vệ được.
Bởi vậy tu luyện như đi ngược dòng nước không tiến tắc thoái, nếu đứng yên một chỗ sớm muộn bị người vượt qua.
Mà hắn, đứng ở vị trí gia chủ quá lâu, ở Hỏa Vân Thành quá lâu, bây giờ đã bị đám thanh niên thiên tài vượt qua mất rồi.
Bại cục đã định, binh bại như núi đổ, không thể làm gì được nữa.
Cát Hổ lấy hết sức lực cuối cùng, tay run run chỉ vào Triệu Vô Cực, dùng hết khí lực của mình dùng ánh mắt tràn đầy căm thù trừng hắn rên rỉ:
“ Chưởng... ý!”
Sau đó hắn lập tức nghẻo cổ, khí tuyệt bỏ mình.
Đường đường Cát gia gia chủ có bao nhiều người kính nể, quyền lực to lớn nay cứ thế chết, ở một trận chiến bên trong chết.
Thế sự vô thường a!
Nhưng một câu này của hắn, lập tức được các gia chủ nghe vào tai, dấy lên thao thiên cự lãng.
Một thiếu niên nhị lưu đỉnh phong lại có được ý cảnh, cái này ý vị như thế nào?
Ý chính là hắn nhất định đột phá được nhất lưu, đã cụ bị sẵn đỉnh phong điều kiện đầu tiên cũng là khó khăn nhất.
Hắn tiền lực vô hạn, tương lại chính là một vị đỉnh phong cảnh giới cao thủ.
ở Hỏa Vân Thành có bao nhiêu đỉnh phong cảnh cường giả? không có ai!
ai chiêu mộ được hắn lập tức sẽ phát tài, nhưng gia tộc khác sau này chỉ có thể cúi đàu xưng thần.
bởi vậy Triệu Vô Cực độ nóng nảy không hề tăng ngược lại phản hàng, hàng tới âm độ.
các gia tộc lớn không dám mời chào hắn, sợ hắn tương lai mạnh mẽ cắn ngược thôn phệ hết gia tộc của mình.
Triệu Vô Cực bây giờ chính là một cái mầm tai họa, các gia tộc đều muốn diệt trừ.
Nhưng có Cát gia làm bài học,không ai sẽ lỗ mãng hành động.
Trước hết nếu chưa rõ ràng Triệu Vô Cực ý tứ thế nào, có muốn ở Hỏa Vân Thành phát triển hay không bọn hắn mới có thể ra tay.
Nếu Triệu Vô Cực đột nhiên đổi ý rời đi Hỏa Vân Thành, vậy cái gì cũng chả xảy ra. Đại gia tộc vẫn là cao cao tại thượng đại gia tộc, không cần cùng ai tranh đấu.
Bởi vậy, tuy lo ngại Triệu Vô Cực, nhưng chiến đấu cũng sẽ không lập tức nổ ra, cũng không ai ngu ngốc nhân cơ hội Triệu Vô Cực bị thương mà ra tay.
Cát Hổ một chết trận đấu này gần như cũng là có được kết quả.
Bên ngoài tiếng thảo luân lập tức ồn ào dâng lên:
“ trời muốn sập, trời muốn sập a. Hỏa Vân Thành đại gia tộc muốn đổi tên! Triệu Vô Cực không chỉ giết Cát Báo còn giết luôn Cát Hổ, Cát gia lần này xong đời!”
“ không chỉ Cát gia, mục gia cũng không tốt vào đâu!”
“ Triệu Vô Cực xếp hạng thứ tư Tiềm long bảng quả nhiên không phải là trò đùa, liên tiếp đại chiến hai vị nhất lưu cao thủ cùng giết chết đối phương, đây chính là khẳng định hắn không phải nhờ vào may mắ mới thành công đánh giết đối phương a!”
“ ở Hỏa Vân Thành thanh niên tài tuấn hàng ngũ còn có ai có thể cùng hắn tranh phong?”
“ các ngươi vừa rồi có chút ý bọn hắn võ kĩ không? võ kĩ của bọn hắn thật là mạnh mẽ a, đánh ta đến mức mở mắt không nổi, vậy mà Triệu Vô Cực cũng không có vẻ chịu bao nhiêu nặng thương thế, hắn nhục thân thật kinh người a!”
“có thể không kinh người sao? sợ răng so với mấy tên hòa thượng thích luyện nhục thân còn ngưu. ngươi không thấy Cát Hổ vừa mất đi cương khí hộ thể lập tức bị đao phong ở trên người liên tục vẽ lên từng đạo huyết tuyến sao, thế mà Triệu Vô Cực không cần cương khí hộ thể cũng không vấn đề gì. Nhục thân mạnh mẽ như thế ai đụng hắn ai xui xẻo a!”
“trước đây ta nghe nói nhất lưu gặp nhị lưu chính là nghiền ép chiến đấu, bây giờ ta thấy ai nói như vậy lập tức sẽ hướng hắn nhổ một bãi nước bọt, hỏi hắn có biết hay không Triệu Vô Cực?”
“ ha ha, vậy ta muốn nói cho ngươi có biết không trên Triệu Vô Cực còn có ba tên thiếu niên thiên tài, xếp trên hắn so với hắn còn kinh khủng đây, tất cả đều có vượt cấp khiêu chiến nhất lưu cảnh giới năng lực!”
“ ta thiên a, Triệu Vô Cực đã ghê gớm như vậy rồi, cấp bậc gia chủ còn đánh không lại hắn, thế mà so hắn còn có ba tên mạnh hơn, bọn hắn là ở đâu mọc ra quái vật?”
“ muốn biết sao? muốn biết liền đi mua Thiên Cơ Các phát hành tiềm long bảng, lão tử mua về xem tốn tiền cũng không rảnh đi miễn phí cung cấp thông tin cho ngươi, ha ha ha!”
“ hừ có gì ghê gớm, lát nữa lão tử mua chính là!”
“ha ha ha, ta phát tài, ta phát tài! lúc nãy ta đặt hết năm mươi lượng bạc vào Triệu Vô Cực. đây chính là cơ hội ngàn năm có một a! đấy chính là tiền ta bán nhà bán đất đánh bạc không ngờ một lần phất lên. Lần này thật sự phát, chỉ cần trở về nông thôn ta lập tức trở thành phú ông. không ngờ Tôn nhị cẩu ta cũng có ngày có thể trở thành phú ông, ha ha ha!”
“ ta nữa ta nữa, ta cũng đặt Triệu Vô Cực, ha ha ha người anh em, lát nữa chúng ta ra quán rượu cùng nhau chúc mừng thế nào?”
“ tốt, ha ha ha!”
Có người vui cũng có người buồn ;
“ khốn khiến Cát, Mục, Trần tam đại gia chủ, chó má gia chủ, chúng ta tiền đều cược trên người các ngươi sao các ngươi có thể thua? các ngươi chết là hết chuyện vậy tiền chúng ta ai trả lại a?”
“ phế vật, còn cái gì nhất lưu cao thủ? so với nhị lưu Trần Mãnh Sơn chết còn phải sớm, các ngươi nhất lưu cái chó gì, phế vật, phế vật. a a a, tiền của ta a ~!”
“ xong, lần này xong, lần này tiền lão gia cho đi làm việc đều đặt hết vào đám gia chủ khốn kiếp kia, ta lần này về hẳn là phải bị đánh chết! không được, ta muốn bỏ trốn, không thể trở về!”
Triệu Vô Cực đánh xong, trên khán đài lập tức ồn ào lên, có người vui cũng có người buồn.
Đã lâu đấu trường mới có một trận đấu tỉ lệ đặt cược lên cao tới như vậy trước đây chỉ là 1 ăn 1.2 đã là khá lắm rồi.
Nhưng Triệu Vô Cực cuộc chiến đúng là kinh động Hỏa Vân Thành toàn bộ thế lực, đấu trường cũng cho là Cát, Mục, Trần tam gia chủ chắc thắng mới để cho nhóm người Triệu Vô Cực tỉ lệ cược cao như vậy.
Cũng có không ít con bạc mê nhờ vào việc này một đêm phất nhanh, trở thành phú ông.
Không ít tên xui xẻo tin vào tam đại gia chủ võ dũng táng gia bại sản.
Triệu Vô Cực cảm thám, giống mùa Worldcup a!
Trận này hắn cũng kiếm lợi một trăm năm mươi vạn lượng bạc. tuy rằng Triệu Vô Cực đối với tiền tài không quá để ý, nhưng có tiền trên người lúc nào cũng tốt hơn không có, nam nhân có tiền mới có tự tin, không phải sao?!
Hai người mạnh nhất đã chết, Trần Mãnh Sơn còn có thể quẫy lên cái gì bọt nước hay sao? đương nhiên là không thể.
Hắn chiêu thức càng ngày càng trở nên lộn xộn, chiến ý không hề nhấc lên nổi nữa phần.
Hắn chiến đấu đã không còn bất kì ý nghĩa gì nữa, Trần gia lần này mất hai mươi vạn, tuy rất thịt đau nhưng hắn vẫn còn sống, so hai vị kia gia chủ bỏ mạng còn rất tốt.
Trần Mãnh Sơn lập tức lui ra vòng chiến rống to:
“ ta bỏ cuộc!”
Độ Hải cũng rất trượng nghĩa, không hề cố tình truy đuổi hắn, trượng múa một vòng đứng yên tại chỗ.
Trọng tài cũng lập tức nhảy ra tuyên bố:
“ trận chiến này, phía Triệu công tử giành thắng lợi chung cuộc, mời các bên tuân thủ ước hẹn của mình!”
Phía trên khán giả ồn ào một chút, lập tức từng tiếng khen hay nổi lên.
Quả là mười năm nay trở lại sự kiện lớn nhất của Hỏa Vân Thành. một lúc xảy ra, Hỏa Vân Thành liền biến thiên.
Hai đại gia chủ ngã ngựa chết trận, hai vị thiên kiêu quật khởi, các cỡ trung gia tộc rục rà rục rịch, mài đao soàn soạt muốn tấn thăng đại gia tộc địa vị.
Tất cả thứ này, đều từ Triệu Vô Cực tới Hỏa Vân Thành mà gây nên.
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đều nhìn về phía Độ Hải, ánh mắt tỏ rõ không hài lòng.
Độ Hải lập tức hiểu được ánh mắt của bọn hắn, nhưng chỉ niệm một câu phật hiệu mà thôi.
Độ Hải là hòa thượng, tính khí ôn hòa, không muốn động sát sinh quá lớn.
Tất nhiên cũng đừng ai chọc hắn, nếu không sẽ biết cái gì là nộ mục kim cương.
Có thể tha, Độ Hải sẽ tha đối phương, coi như là cho mình tích thiện đức, tránh gây sát nghiệp.
Phật gia cũng là rất giảng ôn hòa chủ nghĩa.
Hơn nữa lần này hắn cũng thắng hai mươi vạn, trong lòng cũng là vui vẻ.
Từ Tiểu Bạch một mặt kiêu ngạo vểnh lên tận trời như muốn nói:
“ ngươi xem, không phải ta là yếu nhất trong ba người sao, vậy ta còn có thể vượt cấp khiêu chiến giết chết nhất lưu cao thủ, ngươi một cái hòa thượng đúng là trông thì ngon mà không dùng được a!”
Triệu Vô Cực thì là lắc đầu, hắn cảm giác không cần thiết phải tranh cái gì thứ tự.
Chỉ có càng cường chứ không có cường nhất. hắn mục tiêu là chí cường võ giả, nhưng không đồng nghĩa là hắn tới chí cường sẽ dừng lại tu luyện.
Nhưng dù sao mỗi người một tính cách. Triệu Vô Cực tính cách đa dạng nhưng lạnh lùng sát phạt quyết đoán, đôi lúc có thể nói ác độc.
Từ Tiểu Bạch thì cũng có chút kinh nghiệm giang hồ, nhưng vẫn còn rất non, không thể đối mặt với quá lớn áp lực cần rèn luyện từ từ, tâm kế cũng không thể so với một góc của Triệu Vô Cực.
Độ Hải thì tam quan đã hình thành không dễ thay đổi lại vô cùng có chủ kiến, biết đúng sai phải trái.
Ba người, ba cái thiên kiêu, hôm nay ở Đấu trường đã vang danh thiên hạ!