Trạch Kiếm tuy có ơn truyền công cho hắn, nhưng đây là đối phương bắt buộc, hắn cũng được lợi từ trong đó.
Nếu không truyền công, hắn nhất định phải đột phá, mà đột phá lần sau thất bại chỉ sợ phải chết, mà không phải điên điên khùng khùng đơn giản như vậy.
Triệu Vô Cực được truyền công cũng phải gánh chịu nguy hiểm cực lớn, hắn phải đối mặt với mất mạng chi tai a.
Triệu Vô Cực đứng lên, chắp tay nói:
“ các vị, tại hạ là Triệu Vô Cực hẳn mọi người cũng biết. Trạch Kiếm tiền bối truyền công xong đều sẽ có kì ngộ tới với người được truyền công lời đồn này mọi người hẳn là cũng hiểu. Vừa rồi tại hạ chính là đã đạt được kì ngộ, biết được tung tích Viên Nguyệt Kiếm, nhưng cũng không phải mỗi tại hạ đạt được, mọi người ở đây đều nghe rõ a!”
Bên kia đám người lập tức lên tiếng thảo luận:
“ đúng vậy, Viên Nguyệt Kiếm cũng có thể xem như là kì ngộ a, tên này Triệu Vô Cực nói không sai?”
“ ai biết có phải hay không, hay là hắn đi ra khỏi thành lại gặp được cái khác kì ngộ, như vậy chúng ta chẳng phải bỏ lỡ sao?”
“ ngươi muốn đánh cướp Triệu Vô Cực? a phi! không nhìn lại bản thân có bao nhiêu cân lượng? ngươi cũng xứng đánh cướp tiềm long bảng thứ tư siêu cấp thiên tài? không thấy hắn giết nhị lưu như giết gà chó sao?”
“ ta cảm giác đây đúng là kì ngộ a, Viên Nguyệt Kiếm vốn lại tự nhiên mất tích, bây giờ biết được tung tích có phải không chính là kì ngộ trong truyền thuyết!”
“ ta nghĩ vẫn nên theo dõi Triệu Vô Cực, lỡ đâu hắn còn gặp thêm cái gì kì ngộ thì sao?”
“ các ngươi không biết kết cục của những người trước đây đạt được kì ngộ sao? đều chết rất thảm a. không khéo lần này đi tìm Viên Nguyệt Kiếm các ngươi đều sẽ giống bọn hắn!”
một cái mỏ nhọn răng hô võ giả vừa nói lên lời này, cả đám người lập tức im lặng như chết, tất cả ánh mắt dồn dập đổ dồn nhìn về phía hắn.
Tên này bị nhiều người như vậy cao thủ nhìn, hắn có chút sợ hãi nói:
“ ta chỉ là dựa trên sự thật nói mà thôi, chẳng lẽ sai a!”
Mọi người tiếng lòng lúc này chính là: Ngươi nói không sai, nhưng không cần ở trước mặt chúng ta nói rõ như thế a. đại gia đều là ôm đi tranh tài đoạt bảo tâm lí, mọi người đều được hưởng chung kì ngộ này. bây giờ ngươi nói người đi tranh bảo hẳn phải chết,có làm cho lòng người rét lạnh hay không a?
Đi, được hưởng ứng cái này kì ngộ, có khả năng đoạt được bảo vật mà về, nhưng cũng có thể phải đối mặt với Trạch Kiếm nguyền rủa a!
Không đi, kì ngộ trước mặt, thật không cam lòng!
Trong lòng mọi người lúc này chính là như thế cảm xúc, bọn hắn nhìn tên mặt xấu xí võ giả, tất cả đều muốn đánh hắn một trận.
Triệu Vô Cực lúc này nói ra:
“ tại hạ mấy ngày tới, thời gian tới đều sẽ không rời khỏi Túy Mộng Thành, nếu có kì ngộ gì thì nhất định chính là Viên Nguyệt Kiếm cái này kì ngộ. Ta xưa nay mệnh rất cứng, không tin cái gì tà, bây giờ sẽ lập tức đi đến Cái bang phân đà tìm hiểu việc này,nói không chừng sẽ thật sự đạt được kì ngộ. các vị ai muốn đi hay không ta đều không thể cản, tùy các vị tự quyết định a!”
Triệu Vô Cực nói xong, đứng lên phủi phủi quần áo, hắn thực lực tăng mạnh cũng không sợ cái gì tà, nếu đã biết được Viên Nguyệt Kiếm tung tích không ngại đi tới xem một chút.
Triệu Vô Cực dẫn đầu bước đi, đoàn người lập tức khó khăn.
Đi hay không cũng là một vấn đề đáng nghiên cứu a. Không đi bọn hắn cũng không cam lòng.
Thế là đám người bắt đầu lục tục đi theo Triệu Vô Cực tới thành đông, hướng tới cái bang phân đà miếu hoang địa điểm.
Triệu Vô Cực rất nhanh thì đến nơi, ngồi bên ngoài đám ăn mày thấy hắn dẫn một đám lớn người tới lập tức sợ hai ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa bò lao vào trong hét to:
“ trưởng lão, trưởng lão, nguy rồi! có người công đánh cái bang chúng ta!”
Bên trong bắt đầu xao động bất an lên, rất nhiều tên ăn mày từ bên trong chạy ra, mỗi người đều cầm một cây gậy chạy ra ngoài, đi đầu chính là một cái trưởng lão tám túi của Cái bang, hắn đi ra chắp tay nói:
“ tại hạ Cái bang đà chủ Vũ Chí Kiệt, vị huynh đệ này... là Triệu Vô Cực Triệu công tử sao?”
Triệu Vô Cực gật đầu:
“ đúng vậy, là tại hạ!”
Vũ Chí Kiệt có chút lo lắng nói:
“ Triệu công tử chúng ta chỉ là ăn mày, xưa nay không giống có chỗ nào đắc tội ngài a, ngài chả lẽ muốn diệt chúng ta phân đà sao?”
Triệu Vô Cực vuốt cằm, sao người nào nhìn tới hắn đều hỏi hắn có phải là muốn diệt người khác toàn gia hay không a!
Hắn lắc đầu nói:
“ ta hôm nay nhận được tin tức từ một vị tiền bối, Cái bang đang cất chứa Viên Nguyệt Kiếm, không biết Vũ Chí Kiệt trưởng lão có thể lấy ra cho ta xem xét một hồi hay không?”
Vũ Chí Kiệt lập tức lau mồ hôi nói:
“ Viên Nguyệt Kiếm đương nhiên ta biết a, nhưng ta làm sao có thể có thứ này! không phải là mọi người đều đang ở tranh đoạt nó hay sao?”
Triệu Vô Cực gật đầu nói:
“ chúng ta đều không phải kẻ ngu ngốc, Vũ Chí Kiệt trưởng lão nên giao ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng một chút mà thôi, dù sao tin tức này là từ miệng của một vị đỉnh phong cường giả, hắn sẽ không lấy danh dự của mình ra đùa cợt!”
Triệu Vô Cực nói xong quan sát sắc mặt của Vũ Chí Kiệt, Vũ Chí Kiệt lúc này trong lòng liền trầm xuống.
Hắn không rõ cái nào cường giả rảnh hơi như vậy lại đi vạch trần hắn, chuyện này có chút không tốt làm.
Xử lí sai một cái, Triệu Vô Cực tính tình này sợ rằng sẽ không tha cho Cái Bang.
Tên này nổi tiếng rất điên cuồng, cho dù Cái bang là đệ nhất bang hội hắn chỉ sợ cũng dám ra tay a.
Hơn nữa đám người này cũng không giống muốn bỏ qua cho hắn.
Vũ Chí Kiệt vội vàng nói:
“ thật là lời đồn vô căn cứ a, Triệu thiếu hiệp không thể xem là thật, không biết là người nào lại đi vu oan giá họa Cái bang ta như vậy a!”
Triệu Vô Cực gắt nói:
“ bớt cùng ta giả ngu. Túy Mộng Thành đã phong tỏa, ngươi muốn mang đi là không thể nào. cũng không có cái gì có thể che giấu được Viên Nguyệt Kiếm phong mang. chỉ cần ngươi để mọi người vào tìm một chút, tất cả sẽ rõ ràng mà thôi!”
Vũ Chí Kiệt biết, nếu để Triệu Vô Cực đi vào tất hỏng chuyện, hắn kiệt lực ngăn cản:
“ Triệu Vô Cực đây là phân đà Cái Bang, ngươi dám loạn động, không sợ cùng toàn bộ Cái Bang là địch sao? Cái bang chúng ta chính là đệ nhất bang hội, bang chúng vô số, ngươi muốn tìm đường chết sao?”
Triệu Vô Cực cười gằn nói:
“ Mọi người nhìn xem, tên này biết ta là ai còn dám cùng ta lớn tiếng như vậy, còn bê cả Cái Bang cái giá ra dọa nạt ta. Bên trong hẳn là có chuyện muốn giấu. Mà đối mặt với đông đảo nhân sĩ giang hồ như vậy hắn lại có can đảm giấu giếm, chắc chắn là Viên Nguyệt Kiếm rồi. Không có thứ gì khác có thể để hắn liều mình như vậy a!”
Triệu Vô Cực vừa nói xong, đám người lập tức ồn ào lên:
“ đúng vậy, hắn đang giấu Viên Nguyệt Kiếm!”
“mau đưa Viên Nguyệt Kiếm ra đây!”
“ chúng ta muốn xem Viên Nguyệt Kiếm!”
“ các ngươi Cái Bang có gì ghê gớm, mau giao Viên Nguyệt Kiếm ra hoặc để chúng ta vào kiểm tra!”
Vũ Chí Kiệt lập tức run rẩy nhìn Triệu Vô Cực, hắn cắn răng nghiến lợi nói:
“ Triệu Vô Cực, ngươi muốn cùng Cái bang ta là địch thật sao?”
Triệu Vô Cực giơ hai tay ra nói:
“ ta chỉ là đại biểu cho tất cả nhân sĩ giang hồ hôm nay ở đây nói lên tiếng lòng mà thôi!”
đằng sau hắn lập tức vang lên một mảnh phụ họa kêu gào yêu cầu Cái Bang giao ra bảo kiếm.
Vũ Chí Kiệt biết đại thế đã mất, hôm nay tin tức lộ ra không thể nào lấp liếm cho qua được.
Bọn hắn là phân đà chứ không phải tổng đà, muốn đối chọi với đám nhân sĩ giang hồ này là không thể nào.
Càng che giấu đối phương sẽ càng nghi ngờ!
Bị bọn hắn xông vào tìm loạn, đến lúc đó mất cái gì cũng không biết là ai làm không bằng trước chủ động đưa ra cho mọi người cùng xem!
Vũ Chí Kiệt tức giận nói:
“ Côn Lôn, Nga Mi, Triệu Vô Cực, Thất Thương,... mấy cái đại môn phái các ngươi, ta nhớ kĩ! không phải là muốn xem bảo kiếm sao? được, vào đây ta cho các ngươi xem!”
Triệu Vô Cực cười gằn, quả nhiên là kì ngộ không giả.
Cái Bang cho dù là đệ nhất bang hội, cũng không thể đứng vững áp lực lớn như vậy a!
bị mọi người chỉ trích, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp mà thôi!
Triệu Vô Cực cảm giác lần này mình đóng vai dẫn đầu có chút giống phản phái hình tượng, xem ra hắn càng ngày càng tới gần cái này hình tượng a, có chút không tốt!
Triệu Vô Cực, ngươi là người tốt, người tốt a!