Triệu Vô Cực ra tay giết người, cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người ở đây.
Dù sao Triệu Vô Cực trảo công đánh đều là nhằm vào đầu lâu, hắn chỉ cần móc trúng chưa thấy ai có thể đỡ nổi.
Cho dù là ngươi có sáng lên cương khí, trên tay hắn cái kia bao tay cùng hắn so với ngươi còn cứng rắn gấp mấy lần cương khí đủ để ngươi giây quỳ.
Vòng đấu đầu tiên, cứ như vậy nhanh chóng qua đi.
Vòng đấu thứ hai, các cường giả cũng chưa hề có ai gặp mặt nhau, Triệu Vô Cực bởi vì tên ở phía sau mà phải lên đài đầu tiên trong số mấy người là ứng cử viên cho trận chung kết.
Có điều đối thủ của hắn vừa thấy Triệu Vô Cực liền nhanh chóng nhận thua, Triệu Vô Cực không hề có bất kì cơ hội ra tay nào.
Hắn liền cứ như vậy nhẹ nhõm chiến thắng.
Triệu Vô Cực cũng không lấy làm lạ, dù sao đối thủ của hắn biết mình không địch lại, lại sợ hắn giống như gặp tên đại hán kia ra tay độc ác một chiêu đoạt mạng, bởi vậy nhận thua cũng sẽ không ai nói gì hắn.
Dù sao đổi lại là đối phương, cũng không dám đối mặt với Triệu Vô Cực loại này sát nhân cuồng, ít nhất trong mắt người trên giang hồ, hắn rất thích giết người!
Tiếu Mị Mị cùng Từ Tiểu Bạch cũng không gặp khó khăn gì liên chiến thắng, dù sao đỉnh phong cùng nhất lưu cách biệt quá xa, hoàn toàn là nghiền ép nghiêng về một bên.
Đám nhất lưu kia lên đài chủ yếu là để góp mặt kiếm chút danh tiếng, lại có cơ hội cùng cao thủ so chiêu, học hỏi một chút mà thôi.
Để bọn hắn đi đánh bại đỉnh phong cao thủ, bọn hắn cho dù tự tin, cũng không có thực lực này.
Vòng thứ ba đối thủ Triệu Vô Cực tuy đã là viên mãn hậu kì cảnh giới, nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn chủ động nhận thua, Triệu Vô Cực không chút áp lực liền vào vòng trong.
Nhưng vòng thứ ba bởi vì số người ít đi liền có chút biến đổi.
Lúc này Từ Tiểu Bạch gặp chính là Lăng Tiêu Phái Mãnh Sư Đại Ba.
Có thể nói, trận chiến này của hắn chính là trận chiến được mong chờ nhất trong vòng thi đấu thứ ba này, khiến không ít người ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này.
Triệu Vô Cực nhìn một chút thời tiết, đã xế chiều.
Ngày hôm nay tổ chức được nhiều trận đấu như vậy, cũng xem như là đã rất tốt rồi, từ ngày mai trở đi, mới chính là tiết mục chính, các cao thủ có tỉ lệ cực cao sẽ chạm mặt nhau, bởi vậy tạo nên một tràng long tranh hổ đấu.
Từ Tiểu Bạch đứng trên đài cao, cương khí sáng lên, một thân áo trắng phiêu phiêu phong độ nhẹ nhàng xuất trần.
Trái ngược với hắn, Mãnh Sư Đại Ba vác đại kiếm trên vai, cơ bắp ở trên người hắn phồng lên chống lên cả áo, hai tay hắn lúc này để trần lộ ra cơ bắp từng cục, trông vô cùng khỏe mạnh tràn đầy lực phá hoại, nhưng trong mắt Triệu Vô Cực lại có chút mất hài hòa.
Hắn không xem thường cơ bắp tráng hán, nhưng tên này cơ bắp luyện được quá xấu, bởi vậy hắn nhìn không nổi.
Trọng tài lên tiếng:
“ chuẩn bị!”
Từ Tiểu Bạch vào thủ thể, Đại ba cũng không vác kiếm nữa hắn, để mũi kiếm chếch xuống đất, làm động tác rút kiếm.
“ bắt đầu!”
Trọng tài vừa lên tiếng, cả người người lập tức mạnh mẽ hướng đối phương xông tới.
Dưới chân Đại ba đạp mạnh một cái, cả mặt đất cũng lõm ra một cái hố, hắn như là báo săn mạnh mẽ chuyển mình hướng phía trước lao tới, trên người từng khối cơ bắp cổng động, cương khí nhanh chóng bao bọc toàn thân cùng kiếm.
Từ Tiểu Bạch ngược lại, hắn chỉ thuận thế đạp nhẹ một cái, đạp vân bộ triển khai mà ra, hắn lấy tốc độ so với Đại ba còn nhanh hơn mấy phần hướng đối phương xông tới.
Đại ba rống to một tiếng, một kiếm vung lên, kém theo từng đợt âm bạo.
Hắn chỉ là nhất lưu viên mãn, cho dù căn cơ vững chắc võ học cao thâm có thể vượt cấp khiêu chiến cũng không dễ dàng gì có thể cùng Từ Tiểu Bạch so sánh.
Từ Tiểu Bạch cũng là cụ bị trong mình vượt cấp khiêu chiến năng lực, căn cơ của hắn cũng rất vững chắc, không phải dạng gì xoàng xĩnh hạng người võ giả.
Nhưng Từ Tiểu Bạch đang tăng tốc lao lên, hắn chợt thấy một cảm giác nguy hiểm dâng trào, cả người lập tức nổi da gà.
Từ Tiểu Bạch vội vàng ngửa người ra sau một cái, một đạo kiếm khí từ trước mặt hắn nhanh như chớp lóe lên vượt qua, hướng tới sàn đấu chém xuống.
Từ Tiểu Bạch dưới chân một chạm, lập tức ở trên sàn đấu trược sang một đoàn lùi về phía sau.
Vừa rồi hắn chắc chắn không thể nhầm được, đó là kiếm khí
Là Mãnh Sư Đại Ba phát ra kiếm khí, nhưng Từ Tiểu Bạch khó hiểu chính là, hắn một cái nhất lưu viên mãn cảnh giới, sao có thể phát ra kiếm khí.
Lúc này đứng ở gần lôi đài Bách Hiểu Sinh bỗng nhiên lên tiếng:
“ a, cái này không phải là thập đại danh kiếm, Phệ Huyết cự kiếm sao? Nó chính là thập đại danh kiếm đứng thứ sáu a, thật không đơn giản.
Từ Tiểu Bạch Từ công tử lần này gặp rắc rối rồi, thanh này là một thanh bảo kiếm, đối phương có thể phát ra kiếm khí công kích một cách dễ dàng mà không cần người sử dụng đạt tới đỉnh phong cảnh giới.
Chỉ có điều tiêu hao lớn một chút mà thôi, người bình thường căn cơ kém cỏi không thể nào sử dụng.
Nhưng Mãnh Sư Đại Ba xuất thân Lăng Tiêu Phái tu luyện công pháp chắc chắn là hàng đầu công pháp, căn cơ vững chắc, hắn có thể chém ra bao nhiêu kiếm liền không biết trước được rồi.
Như vậy lợi thế kiếm khí của đỉnh phong cảnh cùng nhất lưu viên mãn đã bị xóa đi, Từ Tiểu Bạch Từ công tử lợi thế đã bị thu hẹp lại đến mức tận cùng!”
Bách Hiểu Sinh vừa nói xong, không ít người liền chắp tay cảm tạ hắn công lao đã giúp bọn hắn mở mang hiểu biết.
Không ít người cảm thán:
“ a, không ngờ đây là bảo kiếm a. Quả nhiên bảo kiếm chi uy thật không thể tưởng tượng được, vậy mà có thể để cho nhất lưu cũng đánh ra được đỉnh phong cảnh kiếm khí, thần kì thần kì a!”
“Hai người đều tu luyện kiếm đạo, chỉ sợ lần này sẽ là một trận long tranh hổ đấu”
“ ta nghĩ Từ Tiểu Bạch sẽ thắng, dù sao hắn cảnh giới cũng áp chế đối phương a!”
“ Mãnh Sư Đại Ba tên cũng không phải là tự nhiên mà có mà là hắn đánh ra, đừng xem thường hắn!”
Từ Tiểu Bạch ánh mắt lưu chuyển, vừa rồi kiếm khí thì ra là từ thanh bảo kiếm kia mà tới, đã vậy thì chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không sao.
Hắn muốn dùng kiếm khí cũng phải đẩy đan điền vòng nội lực xoay tròn tới cực hạn mới có thể để cho nội lực li thể phát ra kiếm khí.
Mà Mãnh Sư Đại Ba muốn phát ra kiếm khí hiển nhiên cũng không đơn giản chỉ là gánh chịu một chút như vậy.
Cho dù hắn là nhất lưu viên mãn căn cơ vững chắc, cũng không dám loạn xài.
Từ Tiểu Bạch đỉnh phong cảnh còn không dám liên tục sử dụng kiếm khí chứ đừng nói là một cái nhất lưu viên mãn dựa vào tiêu hao lượng lớn nội lực đi sử xuất ra kiếm khí, đối phương nếu dám như thế đánh, Từ Tiểu Bạch ngược lại dám chuyển công thành thủ, chờ đối phương kiệt sức lại lật bàn.
Vừa rồi Đại Ba chính là muốn nhân lúc Từ Tiểu Bạch chưa biết rõ nội tình đoạt công khiến hắn bất ngờ đánh bại hắn.
Bởi vì Đại ba đã chú ý tới, đứng ở bên lôi đài bên kia chính là tên lắm mồm Bách Hiểu Sinh, tên này cực dị, cái gì hắn cũng biết một chút, thích nhất là trước mặt người khác ra vẻ hiểu biết giải thích này nọ.
Bởi vậy Đại ba không thể giữ công năng đặc biệt của Phệ huyết đại kiếm lại được mà lập tức sử dụng ra, hi vọng nó có thể lập công.
Đáng tiếc, vẫn là thất bại.
Từ Tiểu Bạch trên mặt nụ cười lóe lên, hắn nói:
“ bảo kiếm sao? Không phải chỉ mình ngươi mới có!”
Nói xong nội lực của hắn đẩy lên cao, Từ Tiểu Bạch lạnh giọng nói:
Lăng Vân kiếm pháp - vân vụ tống táng!
Hắn hướng kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, từ trên thân kiếm vân vụ chen chúc nhau mà ra, trong nhất thời cả võ đài trở thành một cái biển mây, không thấy rõ tràng cảnh bên trong.
Bách Hiểu Sinh khó chịu nói:
“ lại là cái này chiêu thức, chỉ cần người của Từ gia dùng ra chiêu thức này, chúng ta liền không có gì hay để xem a!”
Không ít người lập tức nhận đồng:
“ đúng vậy, thật không thú vị!”
Nhưng bọn hắn nói còn chưa xong bên kia liền có chuyển biến.
Chỉ thấy Đại ba hai tay cầm chuôi kiếm, chân làm trụ tại chỗ bắt đầu xoay vòng lên.
Hắn xoay càng lúc càng nhanh càng mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt liền biến thành một cái tiểu cuồng phong.
Mây mù xung quanh gần như bị hắn cuốn vào một chỗ sau đó mạnh mẽ hướng bầu trời phương hướng cuồn lên cao.
Võ đài tuy vẫn còn sương mù, nhưng lúc này đã rất mờ nhạt, có thể nhìn thấy thân ảnh của đối thủ.
Từ Tiểu Bạch cũng không vội vã tấn công, hắn muốn biết đối phương có trong tay bảo kiếm sẽ lợi hại đến mức nào, nên vẫn đang duy trì thăm dò tâm thái.
Đại ba quyét tan mây mù, hắn dừng lại không một chút thở dốc nói:
“ ta vốn tưởng rằng người đầu tiên gặp phải sẽ là Triệu Vô Cực hoặc là của tứ đại môn phái còn lại, không ngờ nhanh như vậy liền gặp được ngươi, Từ công tử.