Triệu Vô Cực thân pháp tốc độ rất nhanh, vì đề phòng mất dấu đối phương, hắn không ngừng tăng tốc lên, khiến cho Tiếu Mị Mị đuổi theo có chút vất vả nhưng nàng vẫn là có thể theo kịp.
Một lúc sau, Triệu Vô Cực đưa tay ra hiệu dừng lại, Tiếu Mị Mị cùng hắn lập tức nấp vào sau một thân cây lớn, hai người đồng thời nhìn về phía kia.
Đằng trước không xa, tên Hoàng trưởng lão cũng một vị nhất lưu viên mãn cảnh giới hộ pháp đang nghỉ lại.
Tên hộ pháp này ngồi bệt dưới đất liên tục thở dốc, hắn vì đại chiến mà có chút tiêu hao quá nhiều thể lực, bởi vậy trông vô cùng mệt mỏi.
Thở dài một hơi, tên hộ pháp nói ra:
“ Hoàng trưởng lão, đám người Chính khí Minh năm lần bảy lượt muốn tấn công chúng ta, bọn hắn Hiền Tụ Nghĩa cũng chỉ có thể đánh ngang tay Thánh Chủ của chúng ta mà thôi, làm việc không công như vậy sao đám người ngu ngốc kia vẫn cứ cố gắng cường công a. đây đã là lần thứ ba rồi!”
Hoàng trưởng lão cười cười nói:
“ bọn hắn là đang thăm dò chúng ta có dấu hiệu sa sút hay không. Dù sao chúng ta bị vây đã hai tháng, nếu không thể tự cung tự cấp, như vậy cho dù có tích lũy lương thực cũng sớm đã sùng hết.
Hết lương thực, cho dù là đỉnh phong cao thủ cũng phải bị suy yếu.
Nhưng đến bây giờ cũng chỉ có thể đánh hòa nhau, bọn hắn hẳn là đã nhận ra, chúng ta cũng không có lương thực nỗi lo a!”
“ đúng vậy, bọn hắn cũng không biết bình thường chúng ta tích trữ không ít lương thực, cho dù bọn hắn vây cái nửa năm một năm cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Thánh Chủ đã ba lần bị thương, đối phương Hiền Tụ Nghĩa cũng ba lần bị thương, như vậy tiêu hao xuống nữa, dối với đôi bên đều không có lợi a!
Hoàng trưởng lão, ngài có cao kiến gì không?”
Hoàng trưởng lão đi đến gần hắn cười nói:
“ ta làm sao có cao kiến gì được? Nếu có sớm đã nói cho Thánh Chủ để lập công!”
Tên hộ pháp này cũng cười ha ha nói:
“ đúng vậy a, ta thật ngốc. Thôi, chúng ta nên trở lại thôi, nếu không Thánh Chủ sẽ vì chúng ta mà lo lắng!”
Nói xong hắn muốn đứng lên, nhưng ở gần hắn Hoàng trưởng lão bỗng nhiên ra tay, lập tức ở trên người hắn điểm mấy cái huyệt vị, tên hộ pháp này lập tức cứng ngắc người lại.
Hắn hoảng sợ nhìn về phía Hoàng trưởng lão, run giọng nói:
“ Hoàng trưởng lão, ngài đây là ý gì?”
Hoàng trưởng lão cười lạnh nói:
“ Ý gì? Ý của ta chính là trở về thì có thể, nhưng chỉ cần một mình ta trở về mà thôi, ngươi không cần!”
Nói xong hắn một tay bóp lấy cổ đối phương, tên hộ pháp lập tức cảm thấy khó thở, nhưng hắn cả người không thể động, chỉ có thể dùng ánh mắt khó tin, căm phẫn, tràn đầy thù hận nhìn về phía Hoàng trưởng lão.
Hoàng trưởng lão cười lạnh nói:
“ tên Thánh Chủ kia, hai lần trước ta đã nghiên cứu qua thói quen của hắn, hắn bị thương chắc chắn sẽ xuống mật thất chữa thương. Lúc đó không ai dám xuống quấy rầy hắn. Nhưng ngươi có biết không, mật thất của Hắc Nhật Tông không phải là một cái phong bế không gian, nó còn có tác dụng khác chính là để cho trong tông môn người đào thoát lúc xảy ra diệt tông tai họa.
Bởi vậy nó có một thông đạo đi ra ngoài, mà ta lại biết cái thông đạo này ở đâu. Hắc hắc, ngươi đoán xem, tiếp theo ta sẽ làm gì?”
Tên Hoàng trưởng lão dừng một chút, nhìn vào ánh mắt tràn đầy kinh hãi không thể tin của tên hộ pháp cười lạnh nói:
“ đúng vậy, ta sẽ theo thông đạo này đi vào mật thất, nhân lúc Thánh Chủ bị trọng thương giết chết hắn. Ta đã tính toán kĩ càng, hắn không thể nào là đối thủ của ta!”
Tên hộ pháp này ánh mắt càng lúc càng trợn lớn hơn, tuy hắn khó thở, cảm giác được tử vong đang đến gần, nhưng nghe lời nói của Hoàng trưởng lão khiến hắn cảm giác trong lòng rét lạnh.
Nếu Thánh Chủ chết, vậy thì Hắc Nhật Tông của hắn chỉ sợ sẽ lập tức xong đời.
Lúc đó không ai cản được Hiền Tụ Nghĩa, Chính khí Minh sẽ thẳng tắp đánh lên Hắc Nhật đỉnh, chôn giết hết tất cả người của Hắc Nhật Tông bọn hắn.
Mà người gây ra tất cả thứ này, không ai khác chính là đang đứng trước mặt hắn Hoàng trưởng lão.
Dùng hết sức bình sinh, hắn gằn từng chữ hỏi:
“ ngươi.. là.. ai? Có.. ích.. gì?”
Hoàng trưởng lão giống như là đối với một cái người sắp chết thổ lộ, hắn vui vẻ nói:
“ ta là ai không quan trọng, quan trọng chính là ta muốn trả thù mà thôi, ha ha ha! Ngươi cái này con chó trung thành, trước để ta tiễn ngươi một đoạn, sau đó chính là Thánh Chủ của các ngươi!”
Trên tay phát lực một chút, tên hộ pháp lập tức cảm giác được càng thêm khó thở, ánh mắt hắn trợn trắng lên, sau đó liền nghẹo đầu, cả người trở nên mềm nhũn.
Hoàng trưởng lão cũng chưa buông tha, hắn mạnh mẽ bẻ một cái, đối phương cổ liền vang lên tiếng răng rắc, tên hộ pháp chết đến không thể chết lại.”
Cười lạnh một tiếng, Hoàng trưởng lão liền phi thân mà đi, để lại trên đất một bộ thi thể.
Triệu Vô Cực nhìn hắn đi xa, trong lòng suy ngẫm:
“ đối phương là trưởng lão của Hắc Nhật Tông, tại sao muốn đối với Hắc Nhật Tông bất lợi? Tại sao hắn muốn trả thù? Trả thù ai? Là Thánh chủ sao? Tại sao hắn muốn giết Thánh Chủ?”
Những câu hỏi này ở trong lòng Triệu Vô Cực quanh quẩn, nhưng hắn tạm thời không có được câu trả lời.
Triệu Vô Cực đành nói:
“ Mị nhi, chúng ta tiếp tục theo dõi tên Hoàng trưởng lão này, ta cảm giác đối phương rất quỷ dị a!”
Tiếu Mị Mị cũng híp mắt lại nói:
“ đúng vậy, đối phương không giống như là người của Hắc Nhật Tông, hắn muốn hại Hắc Nhật Tông thì đúng hơn!”
Triệu Vô Cực gật đầu, dưới chân phi thân ra thuận tiện nói:
“ đi thôi!”
Hai người nhanh chóng bám theo phương hướng đối phương rời đi, Tiếu Mị Mị cũng không chủ động theo dõi mà nàng chỉ bước theo Triệu Vô Cực bước chân mà thôi. Việc theo dõi được giao lại cho Triệu Vô Cực.
Dù sao Triệu Vô Cực đối với việc này có kinh nghiệm hơn, hai người đều là thực lực mạnh mẽ người, ánh mắt của hai người đồng thời nhòm ngó sẽ gây ra đối phương phát giác.
Bởi vậy Triệu Vô Cực rút kinh nghiệm lần trước cũng không dám nhìn thẳng vào người đối phương quá lâu, mà chỉ lướt qua một cái liền thôi, đảm bảo bọn hắn có thể xa xa bám theo hắn.
Cho dù đối phương có bí mật gì, chỉ cần Triệu Vô Cực tiếp tục theo dõi đối phương, không mất bao nhiêu thời gian, hắn liền có thể biết được chân tướng.
Tiền đề chính là, hắn không thể để đối phương phát hiện ra hắn bị theo dõi.
Quả nhiên Triệu Vô Cực có kinh nghiệm lần trước theo dõi thất bại, lần này hắn làm được rất tốt.
Cả một quãng đường, tên kia Hoàng trưởng lão cũng không hề nhận ra hắn đang bị theo dõi, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị thuận lợi theo hắn vòng một vòng lớn, ở trên đường bảy ngoặt tám rẽ, cuối cùng cũng đến một cái cửa hang động dấu vô cùng kín.
Triệu Vô Cực cũng không vội vã đi vào, hắn chờ cho Hoàng trưởng lão đi vào một lúc lâu sau mới bắt đầu đi vào theo.
Triệu Vô Cực nói:
“ Mị nhi lát ngươi đi phía sau ta, tùy thời chuẩn bị chúng ta hợp lực đối địch hoặc đối kháng bẫy rập!”
Tiếu Mị Mị nhẹ nhàng gật đầu sau đó hai người cũng đi vào cái này cửa hang, bắt đầu hướng vào bên trong thâm nhập.
Cửa hang cao hai mét rộng một mét, vừa vặn cho một người đi ngang.
Triệu Vô Cực vừa đi vừa chú ý hai bên, sợ gặp phải cái gì bẫy rập tương tự đồ vật.
Nhưng cuối cùng hắn cũng là sợ bóng sợ gió một trận, đi một quãng đường dài không hề gặp qua cái gì bẫy rập.
Đột nhiên phía trước đường liền hết, đứng trước mặt hắn chính là một cái cửa đá lớn.
Triệu Vô Cực nhíu mày nói:
“ tìm hai bên xem có cái gì có thể đẩy vào loại hình cục gạch hay không?”
Tiếu Mị Mị gật đầu, hai người bắt đầu nhanh chóng ở xung quanh cửa đá tìm một vòng, quả nhiên một lúc sau Tiếu Mị Mị dùng sức ấn một cái, một cục gạch liền bị lõm xuống.
Triệu Vô Cực thấy vậy liền tập trung tinh thần cân thận, sợ ở phía sau cửa đá có thứ gì lao ra, trên người cương khí cũng là sáng lên.
Nhưng cục gạch bị ấn vào, cửa đá mở ra, cũng không có cái gì đồ vật lao ra.
Hai người thuận lợi theo cửa đá đi vào bên trong.
Vừa vào trong, bên trong truyền tới một cỗ ẩm mốc mùi hôi, cùng hơi thiếu sáng hoàn cảnh.
Triệu Vô Cực muốn lấy ra dạ minh châu soi sáng, nhưng hắn lại sợ làm kinh động đối phương, bởi vậy hai người chỉ có thể lần mò tiến lên.
May mắn Triệu Vô Cực mắt đã được cường hóa, hắn ở trong hoàn cảnh thiếu sáng cũng không đến mức không thấy gì cứ như vậy Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị nhanh chóng đi tới phía trước.
Vào càng sâu, Triệu Vô Cực tầm nhìn cũng càng thêm sáng sủa.
Bên trên các bức tường của thông đạo cách mỗi mười mét đều để lên một viên dạ minh châu soi sáng con đường, khiến cho nó không tối tăm như lúc trước.
Hai người chậm rãi theo con đường tiến lên, đến cuối con đường, hắn phát hiện ra là đường cụt.
Triệu Vô Cực nhìn xung quanh, hắn thấy ở hai bên góc tường treo hai cái chân đèn, nhưng bên trên không hề có nến sáng.
Thử nghiệm đưa tay vặn một cái, quả nhiên có thể vặn được.
Chân đèn bị Triệu Vô Cực kích hoạt lên, cửa đá lập tức mở ra.
Tiếu Mị Mị hiếu kì hỏi:
“ Vô Cực, ngươi từng đến đây rồi sao? Sao có vẻ rất quen thuộc vậy?”
Triệu Vô Cực cười nhạt:
“ dựa vào kinh nghiệm mà thôi!”
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đi vào bên trong, cửa đá cũng theo đó đóng lại.
Hắn nhìn xung quanh một chút, đây là một căn phòng, ở giữa phong chỉ có một cái giường đá cùng một cái bàn ở góc phòng, không có chút nào đặc biệt.
Bọn hắn đi vào chính là một cái ám cửa, nếu không phải là người từ phía sau tìm ra đường vào, cho dù có người sống ở trong phòng này, cũng chưa chắc biết được, trong phòng này lại chưa ám cửa.
Hơn nữa, nhìn căn phòng này giống như là rất lâu đã không có ngưởi ở, khắp nơi phủ lên một lớp bụi dày.
Triệu Vô Cực cười nói:
“ chúng ta chỉ sợ đã vào mật thất của Hắc Nhật Tông, cẩn thận một chút!”
Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực đi đến trước cửa, nàng nhìn phía trước xuất hiện ba bốn cái ngã rẽ, lập tức hỏi:
“ Vô Cực, ngã rẽ nhiều như vậy, chúng ta biết đi theo đường nào?”