Triệu Vô Cực một bước chân vừa xông vào phạm vi sát thương của Tàng Vân Quang, hắn một bước đạp mạnh xuống mặt đất, cả người lập tức hướng về sau ngửa ra, muốn trốn tránh đối phương một thương như là tiềm long xuất uyên đâm tới.
Nhưng Tàng Vân Quang nhiều năm cao thủ lão luyện, sao có thể để cho hắn cơ hội né tránh, người hơi bước về phía trước nửa bước, mũi thương như ảnh tùy hình lập tức bám theo sát Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực vừa lùi lại cơ thể, vốn tưởng rằng đã thoát đi phạm vi tấn công của đối phương, không ngờ đối phương một thương lại nhanh như chớp đâm tới.
Nhìn thương ảnh đang ngày càng phóng lớn trong ánh mắt, Triệu Vô Cực vội vàng không kịp chuẩn bị lập tức đưa đầu lách về bên phải, cực hiểm né qua một thương này.
Triệu Vô Cực cũng không phải chỉ biết đứng im chịu đòn, trên tay hắn cương khí sáng lên như là ưng trảo hướng đầu thương chụp tới.
Tàng Vân Quang mũi thương vừa đâm ra hết đà, lúc này chính là lúc hắn dễ bị khống chế nhất.
Nhưng Tàng Vân Quang ứng biến cực nhanh, hắn cổ tay lắc nhẹ một cái, đầu thương hướng bên trái né ra, sau đó cương khí đại phát, hướng bên phải quất tới.
Triệu Vô Cực vội vàng không kịp tránh né, bị đối phương một thương quật ngang đánh trúng lòng bàn tay, lập tức bị đẩy lùi ba bước.
Tuy đối phương cũng không gây được cho hắn cái gì sát thương nhưng vừa rồi ứng biến cũng đủ thấy được đối phương không phải cái gì hời hợt hạng người.
Bất kể là thể lực vẫn là kinh nghiệm chiến đấu, đều là đường đường chính đỉnh phong trung kì cao thủ, hơn nữa ở trong đỉnh phong trung kì cảnh giới cũng là tài giỏi hạng người.
Triệu Vô Cực bị đánh lùi lại ba bước lập tức đứng vững phân hình, sau đó hắn cũng không vội tiến lên cùng lùi lại mà là đứng im thủ thế.
Lúc này hắn đã biết đối phương không phải hời hợt dạng người, liều lĩnh xông vào sẽ dẫn tới thương vong không đáng có, mà lùi lại thì sẽ khiến khí thế của hắn lập tức suy giảm, đối với sau này chiến đấu bất lợi
Cho dù khoảng cách hai người khá gần, nhưng Triệu Vô Cực có thể chắc chắn hắn lúc này hoàn toàn có thể tránh né đối phương đòn tấn công.
Tàng Vân Quang một chiêu đắc thế, lập tức nhân cơ hội triển khai ra thế tấn công mãnh liệt.
Phá lãng thương pháp - vân động lãng khởi!
Tàng Vân Quang thương từ phía dưới mạnh mẽ kéo lên, như là một cái sóng thần bắt đầu hiện lên, sóng thần dữ dội chuẩn bị xông vào bờ.
Triệu Vô Cực lúc này cảm giác được một tia ngột ngạt không khỏe, giống như chuẩn bị có thật sự sóng thần hướng hắn xông tới vậy, cảm giác áp bách trầm trọng vô cùng.
Phá lãng thương pháp này quả nhiên có chút môn đạo, mỗi chiêu mỗi thức cho dù là bình thường nhất chiêu thức cũng có thể kéo lên như vậy thanh thế cùng khí thế, quả nhiên là một môn dũng mãnh cường công võ kỹ, đối với đối thủ tiến hành áp chế tinh thần vô cùng mạnh mẽ, khiến đối thủ co tay rút chân không thể triển khai ra được toàn bộ sức mạnh của mình.
Nhưng đáng tiếc, loại này đặc thù chiêu thức đối với những người khác căn cơ không vững hoặc tâm chí thiếu kiên định, tính cách táo bạo dễ dàng hiệu quả nhưng đối với Triệu Vô Cực lại không mang lại bao nhiêu hiệu quả.
Triệu Vô Cực đối với loại này chèn ép cùng khó chịu không để vào mắt, hắn chỉ chú tâm vào chiêu thức của Tàng Vân Quang cùng hắn đại chiến một trận mà thôi.
Tàng Vân Quang hướng về Triệu Vô Cực phương hướng từ trên cao mạnh mẽ nện xuống một cái, Triệu Vô Cực cảm giác được đối phương trên thương như là kéo lên kinh đào hãi lãng, thương động như sóng động, đang đánh về hắn không phải là một thương mà là một cơn sóng thần vậy.
Triệu Vô Cực đứng tại chỗ ngạnh kháng, không phải vì hắn không dám, mà là vì như vậy tốn sức, hắn lập tức hướng một bên bước ra một bước nhẹ nhõm né ra cái này một thương.
Ầm!
Mặt đất bị Tàng Vân Quang đập ra một cái lỗ hổng, đất đá cũng theo đó bắn tung tóe mà lên.
Bụp! bụp! Bụp!
đất đá bắn lên Triệu Vô Cực cương khí hộ thân, nhưng không thể nào xuyên thủng được của hắn cương khí, lập tức vỡ nát thành từng mảnh nhỏ rơi xuống.
Cơ hội tốt!
Triệu Vô Cực ánh mắt lóe lên tinh mang, dưới chân đạp lên Bát quái đạp tinh bộ, thân hình trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh hướng Tàng Vân Quang lao tới.
Tốc độ của Triệu Vô Cực vô cùng nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt liền tiến nhập vào phạm vi tấn công của Tàng Vân Quang sau đó thành công xâm nhập.
Nhưng Tàng Vân Quang biến chiêu cực nhanh. Chỉ thấy thương vốn bị hắn đánh ra quá hết tầm lập tức bị hắn kéo ngược lại phía sau, so với lúc tới tốc độ cũng không hề kém bao nhiêu.
Đối phương dưới chân mạnh mẽ xoay một vòng, ở dưới mặt đất vẽ lên một cái bán nguyệt vòng tròng, thương của hắn từ phía sau hướng về phía trước mạnh mẽ vung lên, kéo theo một tiếng phá phong to lớn đập hướng Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực ánh mắt trợn lên, đối phương một thương này lực lượng cũng không hề nhỏ, bị đánh trúng quả thật không dễ chịu một chút nào.
Đáng nói chính là hắn tốn công sức cùng đối phương thu hẹp khoảng cách không ngờ lại bị một chiêu xoay người hồi mã thương của đối phương lập tức phá giải, tất cả công sức đổ sông đổ biển.
Triệu Vô Cực trong lòng căm tức, hặn mạnh mẽ vận công, rống to:
“ Vô Cực bảo điển - Huyền Vũ biến!”
Bành!
Một tiếng trầm đục âm thanh mạnh mẽ vang lên, Triệu Vô Cực dùng Huyền Vũ biến cản lại đối phương một thương hướng hắn quét ngang, Tàng Vân Quang sắc mặt cũng là vô cùng đặc sắc.
Hắn vốn tưởng Triệu Vô Cực sẽ nhân lúc này lui lại, sau đó hắn lại chiếm lấy lợi thế chiều dài vũ khí tiếp tục tấn công đối phương.
Không ngờ đối phương lại mạnh mẽ ngạnh kháng hắn một thương này.
Một thương này hắn dùng sức cũng rất mạnh, nhưng đánh lên của đối phương cái kia nhìn giống như màu tím quy giáp, hắn lại cảm nhận lại được một cỗ phản chấn lực vô cùng ghê gớm.
Cỗ lực lượng phản chấn này mạnh mẽ đến mức khiến hắn cả người đều run lên, lòng bàn tay hơi tê dại, hắn cảm giác như mình không phải đánh lên cương khí hộ thân của đối phương mà là đánh lên một cái bức tường bằng sắt vậy.
Triệu Vô Cực lúc thi triển Huyền Vũ biến hắn không thể di chuyển, hơn nữa trên người cương khí hộ thân cũng tán đi, bởi vậy Triệu Vô Cực cũng không dám đứng trước mặt đối phương duy trì lâu Huyền Vũ biến, lập tức giải trừ trạng thái, sau đó tiếp tục hướng đối phương xông tới.
Tàng Vân Quang cũng chỉ là thất thần thoáng chút mà thôi, hắn cầm lấy thương, sau đó hướng bên trên dựng đứng lên một chút, dưới chân mạnh mẽ đá một cái, cán thương như là linh xà quẫy đuôi hướng Triệu Vô Cực từ phía dưới đánh lên.
Nhưng Triệu Vô Cực phản xạ so đối phương càng nhanh, dưới chân Bát quái đạp tinh bộ toàn lực triển khai, lập tức xuất hiện trước mặt đối phương, một chân nhấc lên cũng đạp đi ra.
Rầm!
Đối phương linh xà còn chưa kịp vẫy đuôi, hắn cái này một đạp liền đạp đuôi của nó hướng về mặt đất cắm xuống, không thể tiếp tục của nó động tác vốn có.
Tàng Vân Quang ánh mắt kinh hãi nhìn Triệu Vô Cực, đối phương tốc độ này, đơn giản là quá nhanh.
Hắn trước đây cũng gặp khong ít đối thủ có tốc độ nhanh, nhưng bọn hắn đều không giống như Triệu Vô Cực, vừa nhanh lại vừa mạnh mẽ.
Người lựa chọn phát triển tốc độ phương hướng thân thể sức phòng ngự đều thiên yếu kém.
Nhưng Triệu Vô Cực vừa rồi ngạnh kháng một thương quất ngang của hắn sau đó mạnh mẽ đột phá phòng ngự của hắn, quả thật có chút khiến hắn bối rối.
Nhưng chỉ là bối rối mà thôi, hắn cũng không phair không có gần người thủ đoạn.
Một tấc dài một tấc mạnh, một tấc ngắn một tấc hiểm.
Thương thủ chính là dựa vào độ dài của thương mà chiến lợi thế.
Đối thủ của bọn hắn nếu muốn có thể tấn công bọn hắn đều phải nghĩ cách đột phá phòng tuyến của bọn hắn.
Bởi vậy thương thủ luôn luôn phải chuẩn bị một môn cận thân tác chiến tuyệt chiêu, đều phòng lúc bị đối phương phá phòng mà vào, cận thân tác chiến.
Hắn chỉ cần có thể bức lui Triệu Vô Cực, vậy thì thế trận cũng sẽ trở lại như cũ.
Triệu Vô Cực khóe miệng lúc này kéo lên một nụ cười lạnh lùng, hắn tay phải giơ lên, năm vòng âm dương hoàn lập tức hiện lên:
“ Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!”
“ Phá Lãng chưởng pháp!”
Phá lãng chưởng pháp chính là một môn đi kèm với Phá lãng thương pháp, dùng để đối phó địch nhân lúc bị đối phương cận thân tác chiến, sức mạnh cũng không thua kém gì với Phá lãng thương pháp, đáng tiếc nó chỉ có một kích mà thôi.
Nhưng dùng để đối phó với một chưởng thẳng tiến mà tới Triệu Vô Cực đã đủ dùng.
Dù sao Triệu Vô Cực cũng không hề có cái gì biến chiêu, hắn chính là muốn so chưởng xem ai càng mạnh mẽ hơn mà thôi.
Hai người trên tay chưởng kình như là núi lửa phun trào. Tàng Vân Quang vì đoạt lại lợi thế càng là toàn lực vận công, không hề có một chút nào nương tay.
Nhưng hắn không biết, Triệu Vô Cực cũng không hề có ý định nương tay với hắn.
Hai người hai chưởng nhanh như chớp liền đụng vào nhau.
Ầm!