Hồng Thiên Tửu một chiêu phi long tại thiên cũng chưa dừng lại ở đó, hắn thu tay lại lần nữa xuất chưởng.
Ầm!
Triệu Vô Cực lại ngoặt một cái phương hướng, hắn lần này học không theo đường chữ Z đi vị, bởi vậy Hồng Thiên Tửu cũng khó lòng mà đoán được lúc nào hắn sẽ biến đổi quỹ tích di chuyển
Hơn nữa Triệu Vô Cực tốc độ nhanh vô cùng, nếu không dự phán hắn phương hướng di chuyển được vậy thì muốn đánh trúng hắn là chuyện không thể nào.
Mà dự phán lại đúng lúc hắn thay đổi hướng, công kích lại trượt, vậy thì cũng không có tác dụng gì.
Hồng Thiên Tửu sắc mặt ngưng lại, hắn không ngờ tên tiểu tử Triệu Vô Cực này lại có chút khó chơi như vậy.
Vốn tưởng rằng một chiêu phi long tại thiên có thể lập công, không ngờ đối phương chỉ cần sử dụng thân pháp liền có thể tránh né sự công kích của hắn.
Một chiêu thất bại, Hồng Thiên Tửu cũng không cưỡng cầu tiếp tục sử dụng chiêu thức này, hắn hướng mặt đất đáp xuống, chuẩn bị chờ lấy Triệu Vô Cực tấn công.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, xong rồi sao?
Chiêu thức mở đầu có thể là chiêu thức thăm dò, nhưng cũng có thể là chiêu thức mãnh liệt nhất.
Vừa rồi một chiêu phi long tại thiên kia cũng chỉ là mang vào “hiểm” một chữ này mà thôi, đối với Triệu Vô Cực cũng không quá mạnh mẽ.
Đối phương chính là muốn dùng chiêu này khắc địch chế thắng,nhưng không ngờ Triệu Vô Cực lại có thể dễ dàng tránh né như vậy.
Triệu Vô Cực dưới chân thân pháp Bát quái đạp tinh bộ lập tức chuyển động nhanh như chớp hướng Hồng Thiên Tửu nhanh chóng xông tới.
Trên tay của hắn năm vòng âm dương hoàn cũng sáng lên, Thiên địa biến chưởng kình lập tức ngưng tụ ra.
Đối phó loại này đỉnh tiêm cao thủ, khôn thể nào lưu lực.
Lưu lực chỉ làm cho tính mạng của hắn rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn mà thôi.
Triệu Vô Cực khí thế mạnh mẽ triển khai, Hồng Thiên Tửu hiển nhiên cũng cảm giác được thực lực của hắn mạnh mẽ cùng khí thế biến hóa, không hề dám lơ là một chút nào.
Triệu Vô Cực cùng Hồng Thiên Tửu chiến đấu, hắn cảnh giới bị thua thiệt, bởi vậy không thể để đối phương kéo dài trận chiến đem nội lực lợi thế kéo dài mở rộng, nếu không hắn ắt phải bại.
Mà cường công, chính là sở trường của hắn.
Triệu Vô Cực phương thức chiến đấu định ra lúc đầu cũng chính là dựa vào tốc độ cùng chưởng pháp mạnh mẽ đảo loạn ánh mắt của đối phương rồi chớp thời cơ tấn công, không hề cho đối phương cơ hội sử xuất ra võ học tuyệt diệu của hắn.
Cho dù võ công có tinh diệu tuyệt luân chỉ cần không đánh trúng, không gây ra được sát thương cho hắn, vậy thì so với rác rưởi võ công cũng không khác là bao.
Đối phương Hàng long thập bát chưởng là một môn chí cương chí dương ngoại công, hắn phải thật cẩn thận không để bị đối phương đánh trúng, chỉ cần trúng đòn một lần, vậy thì hắn cũng nguy hiểm.
Triệu Vô Cực mở miêng nói ra:
“ Hồng tiền bối, thân pháp của ta, cũng không chỉ có như vậy đâu!”
Ngũ Quỷ mật tịch - ngũ quỷ dạ hành!
Triệu Vô Cực bước chân thần tốc, càng lúc càng nhanh.
Kích hoạt lên Ngũ Quỷ mật tịch, hắn gần như kéo ra từng đạo tàn ảnh ở sau lưng, sau đó vây quanh Hồng Thiên Tửu bắt đầu nhanh chóng di chuyển.
Hồng Thiên Tửu nhìn xung quanh mình bắt đầu liên tiếp xuất hiện Triệu Vô Cực tàn ảnh, tàn ảnh trùng trùng điệp điệp hắn nhíu mày càng sâu.
Tốc độ này, đơn giản quá ghê gớm.
Đến cả hắn cảnh giới này chỉ sợ cũng không thể có được tốc độ như Triệu Vô Cực.
Trên tay hắn cái kia chưởng kình ẩn mà không phát, đang tích súc lực lượng, chỉ cần chờ một cơ hộ vậy thì nhất định sẽ phát ra kinh thiên động địa sức mạnh, bởi vậy hắn không thể không đi cẩn thận được.
Triệu Vô Cực vô cùng kiên nhẫn, hắn không sợ tiêu hao nội lực cùng tiêu hao thể lực, hắn một mực ở vây quanh Hồng Thiên Tửu chạy nhanh.
Hắn muốn xem xem, Hồng Thiên Tửu kiên nhẫn tới mức nào, có vì hắn quấy rối mà trở nên táo bạo hay không?
Nhưng chỉ một lúc sau, Triệu Vô Cực liền nhận ra việc làm của hắn là vô nghĩa.
Hồng Thiên Tửu không hề tỏ ra cái gì nôn nóng bất an dấu hiệu, Triệu Vô Cực áp lực tuy lớn, cũng khiến hắn phải chuyên tâm đi đối phó, nhưng đối phương hiểu rõ ai đang là người nắm giữ lợi thế.
Triệu Vô Cực không ngừng tiêu hao nội lực cùng thể lực mà hắn chỉ cần đứng yên một chỗ, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn không cần làm gì cũng có thể khiến Triệu Vô Cực mệt chết.
Vậy thì hắn còn cần phải vội vàng làm gì.
Triệu Vô Cực đương nhiên cũng không định cứ như thế tiếp tục chạy xuống dưới, hắn lúc này đã có được câu trả lời cần thiết vậy thì trực tiếp xuất chiêu liền được rồi.
Triệu Vô Cực quỷ ảnh bỗng nhiên lóe lên, sau đó ở sau lưng Hồng Thiên Tửu đột nhiên xuất hiện.
Khoảng cách của hai người cực kì gần gũi, nhưng Hồng Thiên Tửu vốn nãy giờ đều đang ở cảnh giác Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực vừa xuất chiêu, hắn sao có thể không chú ý tới.
Sau lưng cảm giác sát cơ phun trào cùng lạnh lẽo thấu xương sát ý khiến cho hắn cả người như nhẹ nhàng run lên một cái đồng thời cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, trong lòng đối với Triệu Vô Cực càng xong trọng mấy phần.
Hồng Thiên Tửu nhanh như chớp xoay người, tay phải một chưởng ngưng tụ cương kình, mang theo tiếng long ngâm cùng màu cương khí mạnh mẽ xuất chưởng.
Ngang~ rống!
Triệu Vô Cực cảm giác được tiếng long ngâm vô cùng chân thực, trong lòng cảm giác bội phục bộ này Hàng long thập bát chưởng.
Có thể đánh ra như thế dị tượng, quả nhiên không phải là đơn giản a.
Trên giang hồ đỉnh tiêm võ kĩ, đều không phải là cái bình thường mặt hàng a!
Triệu Vô Cực một chưởng nhanh như thiểm điện vung ra, mang theo bài sơn đảo hải khí thế thẳng hưởng Hồng Thiên Tửu xông tới, Hồng Thiên Tửu cũng không hề kiêng dè cái gì một chưởng đón đỡ.
Hàng long thập bát chưởng là chí cương chí cường ngoại công võ công, hắn nếu còn sợ cùng người đối cứng, vậy thì cũng không cần làm cái gì Bang chủ nữa.
Hai người chưởng lực sôi trào như hai cái sao chổi muốn đụng vào nhau, nhưng đúng lúc này, Triệu Vô Cực lập tức lại biến chiêu:
“ Vô Cực bảo điển - cương nhu biến!”
Tay phải của hắn vốn mang lên toàn bộ nội lực cùng chưởng kình, bỗng nhiên trong nháy mắt tan ra, tay phải của hắn cũng theo đó rút lại thật nhanh, sau đó tay trái của hắn cương khí bỗng nhiên sáng lên rực rỡ, Thiên địa biến chưởng kình lần nữa ngưng tụ ra, Triệu Vô Cực thay đổi phương hướng tấn công, nắm giữ thế chủ động hướng Hồng Thiên Tửu trên người vỗ lên một chưởng.
Cương nhu cương nhu, có cương thì tất có nhu, lấy nhu khắc cương lấy cương phá nhu, lúc cương lúc nhu biến ảo liên hoàn khiến cho đối thủ không kịp phản ứng, từ đó khắc địch chế thắng, đây chính là cương nhu biến đặc điểm.
Nó có thể giúp Triệu Vô Cực có thể thoải mái biến ảo trạng thái cương nhu của bản thân, khiến cho chiêu thức của hắn có thể từ chí cương chí cường trạng thái lập tức mềm mại nhẹ nhàng âm nhu, biến ảo ngàn vạn.
Vừa rồi cũng là cương nhu biến một cách vận dụng mà thôi.
Nhìn Triệu Vô Cực một chưởng mang theo rét lạnh sát khí sắp vỗ vào trên người mình, Hồng Thiên Tửu cũng cảm giác được một tia áp lực.
Tiểu tử này thời gian tu luyện tuy ngắn nhưng chiêu thức tầng tầng lớp lớp, tốc độ phản ứng lại còn nhanh nhạy như vậy, quả thật khó chơi.
Lúc còn trẻ hắn ngược lại cũng có thể cùng đối phương so một chút tốc độ phản ứng, nhưng lúc này hắn cũng đã già, sức phản ứng giảm mạnh.
Hắn bây giờ chiến đấu không dựa vào phản ứng nhanh nhẹn làm chủ mà là kinh nghiệm cùng nội lực thâm hậu. Bởi vậy Triệu Vô Cực vừa đánh ra cái này một chiêu, hắn tay trái cũng giật giật một cái lập tức phản đòn:
“ Hàng long thập bát chưởng - Song long thủ thủy!”
Hồng Thiên Tửu tay trái lúc đầu chỉ là được cương khí bao bọc bảo vệ, nhưng Triệu Vô Cực biến đổi chiêu thức, hắn lập tức cũng dùng ra chiêu thức tương tự ứng đối.
Một chiêu song long thủ thủy này vốn là hai tay cùng xuất chưởng, bởi vậy Triệu Vô Cực cho dù có tránh né đến bên nào, vậy thì hắn cũng không thể tránh được việc cùng Hồng Thiên Tửu phải đối một chưởng.
Triệu Vô Cực lúc này đã biến đổi một lần, hắn cho dù biến đổi một lần nữa, vậy thì cũng không có tác dụng gì, không bằng nhân lúc đối phương vì bất ngờ mà chưa kịp vận công cùng đối phương đọ sức một phen biết đâu lại chiến được lợi thế.
Hắn ánh mắt hiện lên vẻ hung ác, tay trái bỗng nhiên phình to một vòng, Triệu Vô Cực cũng không có giữ lại cái gì, đến cả ngoại công sức mạnh cũng sử đụng ra, tay trái của hắn theo đó cơ bắp phồng to, hắn một chưởng mạnh mẽ vỗ ra đồng thời rống lớn:
“ bại cho ta!”